Hai tay Kiến Văn đế một trên một dưới, khoanh ở trước ngực, một khí thể màu vàng sinh ra ở lòng bàn tay, như khói như ánh sáng.
“Cho ngươi kiến thức một phen đế vương tâm thuật thật sự!”
Diệp Thiếu Dương hai tay cầm kiếm, đặt ngang ở trước ngực, đem một ngụm máu đầu lưỡi phun ở trên lưỡi kiếm.
“Thai thượng tam thanh vô cực, phong lôi hỏa vũ tương sinh, kim lân khởi phục trì trung, thất tinh độ kiếp thành long!”
Ngón tay nhẹ nhàng búng một phát ở trên lưỡi kiếm, đem bảo kiếm dùng sức ném lên, một tiếng rồng gầm, ánh tím bừng lên.
Thất Tinh Long Tuyền Kiếm hoá sinh ra một con rồng khổng lồ màu tím, giương nanh múa vuốt, hướng Kiến Văn đế vồ tới.
“Trẫm chính là chân mệnh thiên tử, rồng gặp cũng phải quỳ lạy! Ngươi dùng một chiêu này, thì đã thua rồi!”
Hai tay Kiến Văn đế lay động, quầng sáng vàng ở lòng bàn tay bay ra, hóa ra một dải ánh sáng vàng, nâng đầu con rồng tím.
“Ông...” Một tiếng rồng gầm, tử long đầu đuôi xoay quanh, đầu từng chút một thấp xuống, sợ sệt không lên.
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn một màn này, kinh hãi biến sắc, lại hướng Diệp Thiếu Dương nhìn tới.
Vì khống chế Long Tuyền Kiếm, dùng ra một chiêu tuyệt mệnh này, cả người hắn run run, sắc mặt như tờ giấy, nhưng một đôi mắt đỏ như máu lại là càng lúc càng sáng.
Hai tay không ngừng kết ấn, đem một thân lệ khí thông qua dẫn pháp, không ngừng truyền vào trên thân Long Tuyền Kiếm, hét lớn một tiếng: “Phá!”
Thanh âm tính cả bọt máu đầy trong miệng cùng nhau phun ra.
Con rồng khổng lồ màu tím kia đột nhiên ngửa đầu, rống một tiếng dài, thân hình run run, duỗi ra, chấn vỡ kim quang, lấy thế vạn quân không cản được húc về phía Kiến Văn đế.
“Sao có thể như thế!” Kiến Văn đế cả kinh biến sắc, nâng chưởng, lấy đế vương tâm thuật bày thành một đạo kết giới, gắt gao trụ vững đầu rồng, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
“Oành!” Kết giới tan vỡ, con rồng tím quét ngang, hung hăng đánh vào ngực Kiến Văn đế.
Hình rồng tan vỡ, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chợt lóe, cắm vào trong khe hở của mặt sàn đá phiến.
Kiến Văn đế bay lên cao cao, va vào trên khung đỉnh mộ thất, mang theo một đống đá và ngói, rơi xuống ở trên mặt sàn.
“Hoàng thượng, hoàng thượng!” Quách Thiếu Di bị trói ở trên mặt đất phát ra tiếng thét chói tai cả kinh, nàng không tin, phu quân không ai bì nổi của mình thế mà lại thua rồi...
Kiến Văn đế giãy dụa ngồi dậy, vương miện cũng rơi, tóc cũng xõa ra, trên mặt tràn đầy bụi, miệng há, phun ra một ngụm lớn thi huyết màu đen, nhìn qua mặt xám mày tro, nào còn có một chút khí thế của cửu ngũ chí tôn.
“Không có khả năng. Trẫm là chân long, cho dù thành quỷ thi, trong cơ thể vẫn có long khí, long gặp tá giáp, ngươi sao có thể ngự long phá chân thân ta, không có khả năng...”
Diệp Thiếu Dương từ trên đất rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lên, đi qua.
Một hồi giao phong vừa rồi, lệ khí tan đi hết, màu máu trong mắt Diệp Thiếu Dương mất đi, đứng ở trước mặt Kiến Văn đế.
“Thất Tinh Long Tuyền Kiếm này của ta có thể tru tiên trảm thần, ngươi chỉ là nhân gian thiên tử, còn là quỷ thi.”
Diệp Thiếu Dương quan sát Kiến Văn đế chật vật không chịu nổi, trong ánh mắt tràn ngập trào phúng: “Bộ dáng ngươi hiện tại, cũng chỉ có vậy mà thôi. Ta nói như thế nào nhỉ, ta nhất định giết ngươi!”
Kiến Văn đế biết đại thế đã mất, nặng nề thở dài, nói: “Thiên tử có kiểu chết của thiên tử, có thể cho trẫm ngồi thẳng, chỉnh lại mũ áo hay không.”
“Được.” Diệp Thiếu Dương cười: “Kiếp sau đi.”
Giơ lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, hướng ngực Kiến Văn đế đâm xuống.
Kiến Văn đế một thân quỷ khí bị phá, không có sức phản kháng, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Thất Tinh Long Tuyền Kiếm đâm đến chỗ cách yết hầu hắn không đủ ba tấc, đột nhiên bị một đạo quỷ khí nâng lên.
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, quay đầu nhìn, lại là một người mặc long bào, đầu đội vương miện, trang phục giống Kiến Văn đế như đúc, chỉ là tuổi ở trên dưới năm mươi, râu quai nón bay bay, một thân anh khí, uy phong lẫm liệt, không giống người thường.
Sao lại toát ra một hoàng đế?
“Tặc tử!” Quách Thiếu Di nằm úp sấp ở trên mặt đất vừa thấy người này, lập tức kích động hẳn lên, giận dữ kêu to.
Diệp Thiếu Dương chấn động toàn thân, lẩm bẩm: “Ngự Linh tướng quân Chu Lệ?”
Chu Lệ cười mỉm: “Diệp thiên sư chê cười rồi, bởi bản quan chinh chiến nhiều năm, lập được chút công lao, đại đế đặc biệt cho phép bản quan bảo trì trang phục nhân gian, quanh năm đã quen, mới chưa đổi trang phục.”
Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn Chu Duẫn Văn, lại nhìn nhìn Chu Lệ, một đôi oan gia này cuối cùng gặp mặt.
Chu Lệ rất khách khí nói: “Diệp thiên sư, thiết đừng động thủ, bởi Chu Duẫn Văn âm hồn hiện thế, bản quan đặc biệt đến truy bắt.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt. “Ngươi làm sao biết hắn hiện thế?”
“Bản quan và hắn oán kết chưa tan, tâm mạch tương thông, hồn phách hắn vừa hiện, bản quan lập tức phát hiện, lập tức báo lên âm ty, Diêm La vương đặc phái bản quan đến truy bắt.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ qua một chút là hiểu, từ trước, nhất định là Thạch Tinh Ngọc Tủy Quan ngăn cách hồn lực của Kiến Văn đế, hơn nữa hồn phách hắn tan vỡ, cho nên Chu Lệ không thể phát hiện được hắn tồn tại.
Vừa rồi mình đem hắn cứu sống, Chu Lệ lập tức cảm giác được, cho nên đi lên tìm hắn...
Quách Thiếu Di còn ở nơi đó ồn ào, mắng to Chu Lệ.
Chu Lệ đi qua, từ trong tay áo lấy ra một đại ấn bằng ngọc thạch, chụp lên đầu của nàng, đem nàng nháy mắt hút vào trong ấn, lập tức đem Câu Hồn Tác cầm lên, ném trả cho Diệp Thiếu Dương.
Thấy Diệp Thiếu Dương nhìn ngọc ấn trong tay hắn phát ngốc, vuốt râu cười nói: “Đây là truyền quốc ngọc tỷ trẫm... Bản quan sử dụng lúc còn sống, khi chết chôn cùng, sau khi vào minh phủ, mang theo bên người, luyện thành hồn khí.”
“Truyền quốc ngọc tỷ đích thực, ở trong tay ta.” Kiến Văn đế mở miệng, thản nhiên nói.
Kẻ thù gặp mặt, hắn lại không kích động giống Quách Thiếu Di, ngược lại rất trấn định.
“Đồ dỏm, giống người của ngươi, đều là đồ dỏm.”
Chu Lệ đi đến trước mặt hắn, cúi người nói: “Cháu, mấy trăm năm đã qua, Càn Khôn đổi chủ, tất cả đều đã kết thúc.”
Kiến Văn đế ngẩng đầu nhìn hắn: “Hồn phách trẫm còn đây, ngươi cũng chưa đi luân hồi, ân oán giữa ngươi ta, cũng chưa kết thúc.”
Chu Lệ gật gật đầu: “Cho nên trẫm tới bắt ngươi, chính là muốn đi trước điện diêm vương đối chứng một phen, đem ân ân oán oán giữa ngươi và ta chấm dứt, trước điện diêm vương một quyển sổ, trẫm tuy là âm thần, diêm vương cũng sẽ không thiên vị trẫm, ngươi có thể yên tâm.”
Kiến Văn đế đứng dậy, từ trên mặt đất nhặt lên vương miện, đội ở trên đầu, sửa sang lại quần áo, đem thi huyết trên mặt lau khô, cùng Chu Lệ mặt đối mặt mà đứng.
Hai vị Đại Minh thiên tử mặc long bào nhìn nhau, ánh mắt đã bình tĩnh lại phức tạp.
Ai cũng không biết, một đôi oan gia lúc còn sống này, đang dùng ánh mắt trao đổi cái gì.
Nhuế Lãnh Ngọc đứng dậy tới bên người Diệp Thiếu Dương, cũng kinh ngạc nhìn một màn này.
“Duẫn Văn, theo trẫm đi thôi, Tốc Báo ti chủ đã ở ngoài cửa chờ, bởi lý do thân phận, không tiện tiến vào, ngươi không thể để tiểu bối khó xử.”
Kiến Văn đế nhíu mày.
Chu Lệ hiểu hắn vì sao nghi hoặc, giải thích: “Tốc Báo ti chủ, chính là đế vương cuối cùng của Đại Minh - Chu Do Kiểm, là hậu nhân của ngươi và ta, phụng mệnh mà đến, khuyên ngươi theo ta cùng đi. Có thể thấy được Diêm La vương coi trọng đối với ngươi, cần gì do dự nữa?”
Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc vừa nghe thấy Chu Do Kiểm đứng ở ngoài cửa, lập tức quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy một người mặc long bào đứng ở chỗ tối ngoài cửa, không thấy rõ bộ mặt.
Sùng Trinh hoàng đế...
Ở trong đám đế vương Đại Minh, Sùng Trinh hoàng đế và Kiến Văn Đế giống nhau, cũng là hoàng đế bi kịch nhất, bởi lúc còn sống khổ lao, sau khi chết được phong Tốc Báo ti chủ.