“Oành” một tiếng vang lớn, một cây cột đá rơi xuống trước mặt, lửa bắn tung tóe, hai người vội vàng lui về phía sau, nhìn kỹ, thiếu chút nữa ngạt thở:
Trên cái cột đá thật lớn này thế mà lại vừa lúc rơi ở phụ cận cổng vòm, chặn lối ra, bên trên trải rộng dầu, thế lửa rất vượng.
“Quá xui xẻo rồi nhỉ!” Diệp Thiếu Dương kêu to, nếu trèo qua xà nhà đá này ra ngoài, chắc chắn phải bị nướng chín.
Nhưng nơi này cũng là lối ra duy nhất, chần chờ nữa, tình huống sẽ chỉ càng tệ hơn.
“Xông qua đi!” Nhuế Lãnh Ngọc nghiến răng một cái, kéo Diệp Thiếu Dương muốn xông lên, kết quả lại là một đống ngói cùng xà đá vỡ vụn hạ xuống, đem lối ra chặn kín, hoàn toàn phong tỏa.
“Hiểu rồi.” Nhuế Lãnh Ngọc thở dài một tiếng: “Đây là mộ thất thiết kế cơ quan, một khi dầu long hỏa Thiên Bảo thiêu đốt, xà đá tới gần lối ra rơi xuống trước hết, đem mộ thất phong tỏa, để trộm mộ tặc không thể chạy ra...”
Nhìn quanh, không ngừng có xà đá cùng ngói rơi xuống, khung đỉnh đã cháy thành một mảng biển lửa.
Hai người cẩn thận tránh né xà đá rơi xuống cùng thế lửa lan tràn, cảm giác chung quanh càng lúc càng nóng, trong lòng lo lắng vạn phần.
“Đi vào trong quan tài ngọc tủy trốn một chút!”
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy quan tài ngọc, đột nhiên nghĩ đến quan tài ngọc có tác dụng ngăn cách khí tức trong ngoài, hơn nữa sản xuất từ cực bắc hàn địa, là tinh túy của vật lạnh, có lẽ cũng có thể ngăn cách nhiệt độ.
Hai người nhanh chóng bò vào quan tài ngọc, vừa vào, lập tức cảm giác được sự mát lạnh nhập vào người, rất thoải mái.
Hơn nữa cái quan tài ngọc này không chỉ có thể ngăn cách khí nóng, còn cản trở khói xâm nhập.
Hai người lập tức cảm thấy hít thở thoải mái, hít một hơi thật sâu.
“Đáng tiếc nước Vong Xuyên ở lúc tụ hồn cho Kiến Văn đế hút khô rồi, bằng không thấm ướt toàn thân, còn có cơ hội chạy ra.”
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, một thảm cảnh hiện trường hoả hoạn, dầu long hỏa Thiên Bảo kia tựa như vô cùng vô tận chảy xuống, toàn bộ mộ thất hầu như đều thiêu đốt lên, nếu không phải có cái quan tài ngọc này tồn tại, nhắm chừng hai người lúc này đã táng thân biển lửa.
“Không có hi vọng nữa...” Nhuế Lãnh Ngọc thu hồi ánh mắt, sầu thảm nhìn Diệp Thiếu Dương: “Chúng ta ở nơi này nhất thời không có việc gì, nhưng một khi dưỡng khí bị đốt sạch, chúng ta khẳng định sẽ bị chết ngạt ở đây... Phải chết không thể nghi ngờ.”
Diệp Thiếu Dương nắm một tay của cô, nhìn tình hình đáng sợ chung quanh, không nói những lời nhảm như “Trời không tuyệt đường người”, pháp thuật mình mạnh nữa, dù sao cũng là nhục thể phàm thai, đối mặt tai hoạ như vậy, cũng không có cách nào cả.
Không ngờ cửu tử nhất sinh, ngay cả hoàng đế cũng giết rồi, cuối cùng thế mà chết ở chỗ này...
Hai người kinh ngạc không nói gì, theo xà đá không ngừng rơi xuống, thế lửa ngập trời, từng chút một đoạn tuyệt ham muốn cầu thắng trong lòng hai người.
“Xong rồi, xong rồi xong rồi.” Diệp Thiếu Dương thở dài một tiếng, nói với Nhuế Lãnh Ngọc: “Cô đến ngồi bên cạnh tôi đi.”
Quan tài ngọc rất lớn, chứa được hai người sóng vai.
Diệp Thiếu Dương đưa tay đi kéo Nhuế Lãnh Ngọc, cô cũng chưa phản đối, qua ngồi, hai người sóng vai, tay cầm tay.
“Hối hận không?”
Biết rõ phải chết, Nhuế Lãnh Ngọc ngược lại tỉnh táo lại, chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương, nói.
“Cái gì? Hình như muốn tới giết thi vương là tôi, cô là đi theo tôi đến, nên là tôi hỏi cô mới đúng.”
“Không, tôi nói là, anh vì tôi mà giết chết Kiến Văn đế, có thể bị âm ty phạt nặng, hối hận không?”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai: “Cũng sắp chết rồi, âm ty trách phạt hay không, cũng không quan hệ nữa.”
“Nhưng lúc ấy anh cũng không biết sẽ chết ở đây, nếu hiện tại chúng ta được cứu vớt, âm ty đến bắt anh, anh hối hận không?”
“Cô có khi nào từng thấy tôi hối hận, nếu lặp lại một lần nữa, tôi vẫn muốn giết hắn! Tên khốn đó!”
Diệp Thiếu Dương cười to, tựa như quên đang ở hoàn cảnh hiểm ác.
Nhuế Lãnh Ngọc thở dài: “Anh không nên chết ở chỗ này, anh là nhân gian thiên sư, nên tung hoành thiên hạ, trảm yêu trừ ma, nhưng mà...”
Diệp Thiếu Dương nắm chặt tay cô, hướng cô cười cười: “Tôi cũng không cam lòng chết như vậy, nhưng mà... Có thể chết cùng một chỗ với cô, cũng coi như đáng giá, hơn nữa còn là nằm ở trong cùng quan tài, cũng coi như ngủ chung sau khi chết đi, ha ha, hậu sự cũng miễn.”
Nhuế Lãnh Ngọc cắn cắn môi, nhìn minh điện sương khói tràn ngập.
Bởi vì xà đá không ngừng rơi xuống, cùng lửa nóng thiêu đốt, trên khung đỉnh xuất hiện rất nhiều khe hở, cũng không có dầu long hỏa rơi xuống nữa.
Trong minh điện này vốn không có gì có thể thiêu đốt, tất cả dựa vào dầu long hỏa thiêu đốt, chờ dầu này đốt sạch, lửa tất nhiên sẽ tắt.
Nhuế Lãnh Ngọc cảm thấy khó thở hẳn lên, trong lòng phán đoán một phen, bọn họ khẳng định là chống đỡ không đến lúc đó nữa, âm thầm thở dài, từ bỏ một luồng ý niệm cầu sinh cuối cùng, đem đầu tựa vào trên vai Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cũng lại lần nữa phán đoán tình cảnh một chút, ra kết luận giống với cô, dứt khoát cái gì cũng không đi nghĩ nữa.
“Có vấn đề chưa kịp hỏi cô, lúc trước cô không phải phản đối tôi giết Kiến Văn đế, về sau tôi bắt được Kiến Văn đế, Chu Lệ ra tay cứu giúp, cô vì sao phải giúp tôi cản một đòn đó?”
Nhuế Lãnh Ngọc dịu dàng nói: “Anh không nghĩ ra sao?”
“Chính là không hiểu mới hỏi cô mà.”
“Lúc trước, tôi là không muốn anh vì tôi, làm ra chuyện không thể vãn hồi, cho nên cực lực ngăn cản, nhưng anh sau khi bắt được Kiến Văn đế, tôi đã biết, mình không có cách nào ngăn trở...
Nếu tôi không đỡ một đòn đó, anh khẳng định sẽ liều mạng bị thương, cũng phải bắt được Kiến Văn đế. Tôi không muốn anh bị thương.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn cô, cười nói: “Cô một khi ra tay, liền thành đồng lõa của tôi, không sợ âm ty cũng tới tìm cô làm phiền?”
Nhuế Lãnh Ngọc cũng cười lên.
“Tôi nghĩ như vậy, đến lúc đó nếu anh xuống địa ngục chịu khổ, tôi cũng có thể bầu bạn.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong câu này, kinh ngạc không nói gì, trong lòng nhất thời kích động, đem khuôn mặt ghé qua, Nhuế Lãnh Ngọc lui về phía sau, đưa tay đến chắn.
“Dù sao cũng phải chết, ừm, làm nụ hôn tử vong đi.”
Nhuế Lãnh Ngọc sắc mặt đỏ ửng, cười nói: “Anh đoán được ba chữ kia chưa?”
“Cái này... Đến lúc này rồi, còn phải đoán?”
“Cái đó là đương nhiên, sau khi chết là quỷ, tất cả vẫn giống nhau.” Nhuế Lãnh Ngọc dùng sức hít vào, có chút thở hổn hển nói: “Sau khi chết, anh có tính toán gì không... Đi luân hồi sao?”
“Cô đi không?”
Nhuế Lãnh Ngọc gật gật đầu.
“Tôi là pháp sư, nếu không vào luân hồi, hậu quả rất đáng sợ... Cô biết...” Dưỡng khí càng lúc càng ít, Nhuế Lãnh Ngọc chỉ có dùng sức hít khí, mới có thể nói tiếp.
“Một khi để... Quỷ sai gặp được, sẽ bắt đến địa phủ... Thậm chí diệt hồn ngay tại chỗ...”
Hốc mắt Diệp Thiếu Dương ướt át hẳn lên, dùng sức hít một hơi, siết chặt tay cô, nói: “Nhỡ đâu chúng ta không có tam sinh duyên, kiếp sau không gặp được thì làm sao bây giờ?”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn thẳng vào hắn.
“Cho nên... Tôi không đi luân hồi, tôi nán lại nhân gian, chờ cô chuyển thế... Lại đi tìm cô, đánh thức ký ức của cô...”
Nhuế Lãnh Ngọc nở nụ cười: “Vậy tôi cũng không đi luân hồi.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, hiểu ý tứ của cô, đưa tay đem cô ôm vào, nói: “Không hối hận sao?”
Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu.