Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 831: Chương 831: Chương 831: Người yêu kiếp trước 3




“Muốn xem ảnh chụp của cô ấy trước hay không?”

Lâm Tam Sinh hầu như gật đầu, nhưng lại khắc chế lắc lắc đầu. “Dù sao sắp gặp mặt rồi, ta muốn trực tiếp thấy người thật của nàng.”

“Cũng tốt. Nếu các ngươi có thể ở chung mà nói, vậy thật sự là một đoạn giai thoại, yêu say đắm xuyên qua mấy trăm năm nha.” Chu Tĩnh Như có chút hướng tới.

Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng.

Đợi tới tám giờ, có người gõ cửa, tổng giám đốc tiến vào, tiếp nước trà cho hai người trước, sau đó báo cho biết Kim Oánh đã đến.

“Hôm nay là hội nghị thường kỳ của phòng kinh doanh, cần cô ấy đến chủ trì, Chu quản lí, nếu vị bằng hữu này của ngài muốn mua phòng, tôi có thể tự mình đi cùng.” Tổng giám đốc thật cẩn thận nịnh nọt.

Chu Tĩnh Như nâng chén trà lên, thản nhiên nói: “Chỉ cần cô ấy, hội nghị thường kỳ hủy bỏ, bên này khi nào làm xong khi đó mở lại, gọi cô ấy đi lên.”

Tổng giám đốc liên thanh đáp ứng, khom người lui ra ngoài.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khen một tiếng, thật sự là khí phách.

“Đúng rồi, đợi lát nữa em nếu có việc thì đi làm, tốt nhất không cần đi theo anh, miễn cho có em ở đây, cô ấy tương đối gò bó, anh không dễ hỏi lắm.”

“Em thế nào cũng không đi, ở đây chờ các anh.” Chu Tĩnh Như hướng Lâm Tam Sinh cười cười: “Cố lên nha!”

“Cảm ơn tiểu thư!”

Sắc mặt Chu Tĩnh Như đen sì.

Rất nhanh, bên ngoài vang lên ba tiếng đập cửa nhẹ nhàng, tỏ ra rất lễ phép.

“Mời vào.” Chu Tĩnh Như nói.

Cửa bị đẩy ra.

Sáu con mắt cùng nhau nhìn tới.

Một cô nương mặc đồ tây công sở màu đen đi đến, vóc dáng rất cao, tóc đuôi ngựa, đeo một cái kính gọng đen, rất có phong phạm ngự tỷ (chỉ các cô gái có tính thích kiểm soát trong t/y), tướng mạo coi như không tệ.

“Uyển Nhi, thật là Uyển Nhi! Bộ dáng chưa có biến hóa, ông trời, đã sáu trăm năm!” Lâm Tam Sinh nghẹn ngào hẳn lên.

Diệp Thiếu Dương cùng Chu Tĩnh Như nghe thấy một đại nam nhân khóc, trong lòng rất chấn động.

Dù sao hắn đã đợi sáu trăm năm, chỉ vì một lần gặp này, cho dù khóc dữ hơn chút nữa cũng có thể lý giải.

Nhưng Kim Oánh không nhìn thấy hắn, cũng nghe không được tiếng của hắn, lập tức tới trước mặt Chu Tĩnh Như, tươi cười đầy mặt chào hỏi: “Chào Chu quản lí, chào vị tiên sinh này.”

“Chị tên Kim Oánh phải không.” Chu Tĩnh Như ngẩng đầu nhìn cô: “Nghe nói nghiệp vụ của cô rất tốt, vị này là bạn tôi Diệp tiên sinh, muốn tới nơi này mua phòng, mời cô tự mình đi cùng một chút.”

Kim Oánh đối với Diệp Thiếu Dương hơi khom người, nói: “Rất vinh hạnh.”

“Vậy hai người đi đi, cố lên.” Chu Tĩnh Như rất cảm động nhìn Lâm Tam Sinh một cái.

Diệp Thiếu Dương đi theo phía sau Kim Oánh xuống lầu. Lâm Tam Sinh cũng theo sau.

Hắn có tu vi đủ sâu, tuy ánh nắng sẽ làm hắn cảm thấy không thoải mái, nhưng vì có thể nhìn thấy Kim Oánh, đừng nói hao phí chút tu vi, cho dù là hồn phi phách tán cũng đáng giá.

“Diệp tiên sinh làm việc ở nơi nào?” Đi ở trên đường của tiểu khu, Kim Oánh khách khí hỏi.

“Tôi... Sinh viên.”

Kim Oánh thoáng có chút giật mình, người còn học đại học đã mua phòng, vẫn là rất hiếm thấy, nhưng nghĩ qua chút cũng hiểu, bạn của Chu Tĩnh Như, tự nhiên cũng đều là con em nhà giàu.

Hai người đi rất chậm, dọc theo đường đi, Kim Oánh cẩn thận giảng giải về bố cục cùng quy hoạch của tiểu khu, Diệp Thiếu Dương nào có tâm tư nghe, một mực cân nhắc đáp lời như thế nào.

“Diệp tiên sinh muốn mua phòng lớn bao nhiêu, kiểu cách thế nào?”

“Ặc... Thế nào cũng được, tùy tiện xem trước một chút.”

Vì thế Kim Oánh liền dẫn hắn đi dạo khắp nơi, Diệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu tiên xem phòng, ngược lại cảm thấy rất mới mẻ, cũng hơi nghiêm túc xem một chút, ngẫu nhiên quay đầu nhìn Lâm Tam Sinh, vẫn luôn là một bộ dáng si ngốc, nhìn chằm chằm khuôn mặt Kim Oánh.

Dùng một giờ, đi dạo năm căn phòng, Lâm Tam Sinh có chút thiếu kiên nhẫn, nói: “Ngươi không phải muốn hỏi tình huống nàng sao, mau giúp ta hỏi một chút đi!”

“Ngươi vội cái gì chứ!”

“Tôi không vội mà.” Kim Oánh quay đầu nói: “Diệp tiên sinh thong thả xem, không sao.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời.

Rốt cuộc ở sau khi lại xem xong một căn phòng, hai người đi ở bờ hồ nhân tạo của tiểu khu, Diệp Thiếu Dương đề xuất đi lương đình ngồi một chút.

Kim Oánh gọi điện thoại bảo người ta đưa nước tới, người bình thường là không có đãi ngộ này, nhưng Diệp Thiếu Dương thân phận khác biệt, tự nhiên sẽ khác.

Uống nước trà do nhân viên cố ý đưa tới, Diệp Thiếu Dương bắt đầu nói chuyện phiếm với Kim Oánh.

“Không biết Kim tiểu thư đã lập gia đình chưa?” Cuối cùng mở ra đề tài.

Kim Oánh lắc lắc đầu.

“Vậy... Ừm, cô có bạn trai chưa?”

Kim Oánh có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, cười tươi: “Diệp tiên sinh muốn hẹn hò tôi sao?”

“Ặc... Muốn mời cô ăn một bữa cơm, có thể chứ?”

“Ăn cơm, đương nhiên có thể, đợi đi dạo xong rồi, tôi mời anh được không?”

Diệp Thiếu Dương đứng dậy nói: “Tôi đã đi dạo xong rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, mặc dù có chút sớm, chúng ta có thể uống chút trà tán gẫu chút.”

Kim Oánh có chút kinh ngạc: “Diệp Thiếu Dương có phòng nào vừa ý rồi sao?”

“Cái này... Đều rất tốt, tôi phải trở về cân nhắc một chút.”

Hai người trở lại bộ phận địa ốc, nhìn thấy Chu Tĩnh Như.

“Có căn phòng nào thích không?” Chu Tĩnh Như hỏi.

“Ừm, tầng cao nhất kia không tệ.” Tuy là ứng phó tình hình, nhưng Diệp Thiếu Dương nhớ lại một chút, tầng cao nhất kia quả thật không tệ: “Rất tốt, có cái lộ đài rất lớn.”

“1458 của tòa nhà 30.” Kim Oánh báo ra chuẩn xác số phòng: “Một vạn ba ngàn một mét vuông, tổng cộng một trăm năm mươi mét vuông, Diệp tiên sinh nếu muốn mua mà nói, tôi trong vòng quyền hạn có thể cho cái chiết khấu.”

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, vỗ vỗ miệng, hướng Chu Tĩnh Như áy náy cười: “Xin lỗi, quên mất Chu quản lí ở đây, phương diện chiết khấu, khẳng định có ưu đãi lớn nhất.”

Chu Tĩnh Như nói: “Anh ấy mua rồi, chị trực tiếp đăng ký được rồi.”

Kim Oánh mắt sáng ngời, vội vàng lấy ra bản bút ký đăng ký.

“Này!” Diệp Thiếu Dương nhảy dựng lên, phòng một hai trăm vạn, nói giỡn à. Đừng chơi xỏ người ta như vậy!

Chu Tĩnh Như hướng hắn giảo hoạt cười cười.

“Chu quản lí, chiết khấu tính như thế nào, tôi còn lập hồ sơ.”

“Không có chiết khấu.”

Kim Oánh sửng sốt: “Cái này...”

“Không cần một đồng, tặng không cho anh ấy.” Chu Tĩnh Như nói: “Không dễ nhập sổ chị tìm Trần tổng, bảo ông ta ký tên, không có gì phiền toái.”

Kim Oánh nhìn cô, ngây ra như phỗng. Lấy tài lực của Chu Tĩnh Như, một căn phòng thiệt tình không tính là gì, nhưng cũng không có đạo lý tặng không!

“Chị đi xử lý thủ tục trước đi, báo cáo với Trần tổng một chút.”

Kim Oánh xác định cô không phải đang nói giỡn, gật gật đầu rời khỏi.

“Này, căn phòng đó anh không cần!” Diệp Thiếu Dương ồn ào hẳn lên, rốt cuộc đã hiểu vì sao Chu Tĩnh Như bảo hắn dụng tâm xem phòng, thì ra đã sớm đào hố mình.

“Anh ngày đó tặng một hạt châu gì cho Chanh Tử, đúng không.” Chu Tĩnh Như nói.

“Cái gì?” Diệp Thiếu Dương sửng sốt, thật sự không thể ngờ được chuyện này có gì quan hệ với mình mua nhà.

“Cô ấy trở về liền oán giận với em, nói anh ngay cả nhà cũng không có, thuê nhà cũng không có bồn tắm lớn, cô ấy muốn mỗi ngày nằm ở trong bồn tắm lớn, dùng hạt châu kia tu luyện, không cần tìm hồ nước con sông khắp nơi nữa, đã xa, còn phải mạo hiểm bị người ta nhìn thấy.”

“Không phải, cái này có gì quan hệ với anh?” Diệp Thiếu Dương cực kỳ bất mãn: “Anh tặng cô ấy bảo bối, còn phải tặng cô ấy một căn nhà có bồn tắm lớn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.