Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 852: Chương 852: Chương 852: Đạo sĩ trâu bò




Diệp Thiếu Dương cũng chỉ đành kết ấn phản kích.

Kết ấn đối địch, là phương thức chiến đấu văn minh nhất giữa pháp sư, bình thường dùng cho luận bàn, ấn pháp uy lực không mạnh, nhưng bởi vì hai người mặt đối mặt đấu pháp, gặp chiêu giải chiêu, tất cả đều ở trong nháy mắt, phi thường khảo nghiệm năng lực gặp thời ứng biến cùng pháp lực cao thấp của một pháp sư.

Diệp Thiếu Dương mỉm cười, mình từ nhỏ đến lớn, theo Thanh Vân Tử hàng yêu bắt quỷ khắp nơi, đi ngang qua mỗi một chỗ đạo quan, Thanh Vân Tử sẽ tới cửa ăn chực, nếu đối phương là pháp sư, sẽ để hắn luận bàn kết ấn với đối phương.

Từ mười tuổi bắt đầu, Diệp Thiếu Dương đã chưa từng thua bất luận kẻ nào, đương nhiên cái này cũng là bởi vì một số người cấp tông sư tự cao bối phận, không muốn giao thủ với hắn.

Nhưng đó là lúc còn nhỏ, nay, Diệp Thiếu Dương có sự tự tin rất lớn, chỉ là kết ấn đấu pháp mà nói, khắp thiên hạ không có mấy người có thể ở dưới tay mình qua được hai mươi chiêu.

Nhưng, theo đấu pháp tiếp tục, nụ cười trên mặt Diệp Thiếu Dương cứng lại: nháy mắt thời gian, lão đạo sĩ đã hóa giải cùng mình hơn ba mươi chiêu.

Hơn nữa lão nhân này nhìn qua yếu không ra được gió, nhưng thực sự đánh nhau, tốc độ tay lại cực nhanh, một lần ra tay thế mà có thể biến hóa hơn năm lần thủ ấn! Cái này luôn luôn là tuyệt kỹ của mình đó!

“Ngươi rốt cuộc là ai!” Diệp Thiếu Dương phản kích, kinh ngạc hỏi.

Mí mắt sụp của lão đạo sĩ cũng chậm rãi mở ra, bắn ra ánh mắt kinh ngạc tương tự.

“Mao Sơn khi nào xuất hiện ngươi một tên kỳ ba của đạo môn như vậy?”

“Ngươi mắng ai kỳ ba!”

“Mắng ngươi?” Lão đạo sĩ có chút giật mình.

Diệp Thiếu Dương lập tức nhớ tới, mình đại khái là hiểu lầm, lão đạo sĩ này là đang khen mình, kỳ ba này không phải kỳ ba kia.

Hai người đều là trình độ tông sư, nhất tâm lưỡng dụng, nói chuyện cũng không ảnh hưởng đấu pháp, trong chớp mắt đấu hơn một trăm chiêu.

Diệp Thiếu Dương thật không dễ dàng gì gặp được đối thủ, càng đánh càng hăng say, trong miệng reo lên: “Đến đến đến, đại chiến ba trăm hiệp!”

Không ngờ lão đạo sĩ đột nhiên người tung người lui về phía sau, sửa thành hai tay kết ấn, một đạo Hỗn Nguyên cương khí từ lòng bàn tay ập tới.

Chơi thật rồi?

“Dùng kiếm là bắt nạt ngươi.” Diệp Thiếu Dương đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cắm vào trong quần áo ngủ, cũng kết ấn hai bàn tay, đối công.

“Oành!” Một luồng cương khí va chạm, Diệp Thiếu Dương trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, mắt thấy thân thể lão đạo sĩ chỉ là hơi lay động, liền dừng được thế.

Sau khi đáp xuống đất, vừa lúc ngã vào bên cạnh tấm bia đá.

Mắt thấy lão đạo sĩ cười dữ tợn đi tới, Diệp Thiếu Dương vội vàng ghé vào trên tấm bia đá, dùng tốc độ nhanh nhất một lần nữa mở ra bát trận đồ, chui vào, sau đầu truyền đến thanh âm lão đạo sĩ: “Tiểu tử chớ vội đi!”

Trước mắt tối sầm, cảm giác được thân thể nặng nề, Diệp Thiếu Dương mở mắt, phát hiện mình trở lại phòng ngủ, vẫn đang tựa vào trên giường, kiểm tra toàn thân, tay chân đều còn cả.

Cuối cùng đã trở lại... Loại cảm giác này, quá tuyệt vời.

Hơn nữa may mắn lão đạo sĩ kia không thể đi theo mà tới.

Không đi? Ở lại chờ chết?

“Cậu tỉnh rồi à, cậu còn không tỉnh nữa tôi đã gọi 120 rồi.”

Diệp Thiếu Dương vừa quay đầu, mới nhìn thấy Tiểu Mã ngồi ở trên tủ đầu giường, lập tức nghĩ đến cái gì, hỏi: “Tôi một mực nằm ở đây?”

“Đúng vậy, giống như lợn chết, như thế nào cũng không gọi tỉnh được, Lâm Tam Sinh nói cậu đã tiến vào trong tranh, đi vào tìm cậu, cậu nhìn thấy hắn chưa?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, trong lòng cực kỳ khó hiểu: thân thể mình rõ ràng ở bên này, nói rõ vừa rồi là hồn xuyên, vậy thân thể mình ở trong tranh, là từ nơi nào mà có? Chẳng lẽ là hình chiếu?

Loại sự tình này căn bản không nghĩ ra, cũng dứt khoát không đi nghĩ nữa.

Đối mặt Tiểu Mã hỏi thăm, Diệp Thiếu Dương lười nhiều lời, đem cậu ta đuổi đi, lên giường nằm xuống.

Trong đầu lăn qua lộn lại nghĩ tình huống ở thế giới trong tranh, nhất là lão đạo sĩ kia, thực lực mặt hàng này quả thực cao ngất ngưởng.

Tuy nói mình cùng Tào Lôi chiến một trận, pháp lực khô kiệt, thổ nạp một chu thiên, cũng chỉ khôi phục không đến một nửa pháp lực, cuối cùng một lần cứng đối cứng đó chưa xuất toàn lực, nhưng lão lỗ mũi trâu kia hình như cũng chưa xuất toàn lực.

Dựa theo đó, nếu hai bên đều toàn lực đấu pháp mà nói, mình tám phần còn không phải đối thủ...

Lão lỗ mũi trâu này, ít nhất là bài vị Địa tiên, thậm chí là linh tiên trong truyền thuyết cũng có khả năng!

Nhân gian tuyệt đối không có đạo sĩ bài vị linh tiên!

Cho nên chỉ có một loại khả năng, lão đạo sĩ này chính là một trong các tiền bối đạo môn trong miệng Lâm Tam Sinh năm đó tiến vào thế giới trong tranh, mãi chưa đi ra, ở bên trong tu luyện không biết mấy trăm năm, công tham tạo hóa, đăng phong tạo cực.

Nghĩ như vậy, Diệp Thiếu Dương bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, may mắn đối phương chưa hạ sát thủ, bằng không mình có thể còn sống trở về hay không cũng là vấn đề.

Nhưng... Lão đạo sĩ kia ở lại bên trong lâu như vậy, lẽ ra nhất định muốn về nhân gian mới đúng, vì sao nhìn thấy mình mở ra bát trận đồ, không trực tiếp cắm đầu chui vào, quấn quít lấy mình đấu pháp là có ý tứ gì?

Chẳng lẽ hắn không có ác ý đối với mình?

Cúi đầu nhìn thoáng qua Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Diệp Thiếu Dương rất muốn đi vào hỏi lão đạo sĩ kia một phen, nhưng lại không dám mạo hiểm, hơn nữa báo cho mình, tương lai vô luận như thế nào cũng không thể tùy tiện vào.

Thế giới trong tranh quả thực đáng sợ, mình vẫn là ngoan ngoãn ở nhân gian lăn lộn đi.

Đem Sơn Hà Xã Tắc Đồ thu lại, Diệp Thiếu Dương tâm tình hỗn độn, không buồn ngủ, vì thế ngồi trước bàn sách, tiếp tục thôi diễn tâm pháp Đại Chu thiên, sau khi hoàn thành một thiên, mới lên giường niệm Tĩnh Tâm Chú đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Điện thoại vừa kết nối, chợt nghe thấy tiếng Tạ Vũ Tình hô to gọi nhỏ: “Thiếu Dương, cao ốc Lisa đã xảy ra chuyện!”

“Nơi nào?”

“Cao ốc Lisa ấy, chính là cao ốc tối hôm qua chúng ta đi, có hồ tinh quấy phá!”

Diệp Thiếu Dương đứng bật dậy: “Xảy ra chuyện gì?”

“Có người vệ sinh lau thủy tinh từ trên lầu rơi xuống ngã chết, nhưng tôi hoài nghi không phải ngoài ý muốn, sẽ không khéo như vậy chứ, cậu muốn đi hiện trường xem một chút hay không?”

“Đương nhiên đi!”

“Vậy cậu đi trước, chị đang trên đường, lát nữa gặp.”

Ngắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương ngồi dậy, trong đầu nghĩ tình huống Tạ Vũ Tình nói, thình lình bên người vang lên tiếng của một nữ nhân: “Xảy ra chuyện gì?”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, một cô nương nằm ở trên giường, bị dọa thiếu chút nữa nhảy lên, tập trung nhìn vào là Trần Lộ.

“Chị, chị sao lại ngủ ở trên giường của tôi?”

“Chị thấy trời đã sáng, từ trong Âm Dương Kính đi ra hít thở không khí, vừa nằm xuống, cậu khẩn trương cái gì.”

Trần Lộ không cho là đúng đảo mắt trắng dã: “Cậu là người, chị là quỷ, chị lại không thể đem cậu làm gì cả, lại nói chị cũng là chị dâu của cậu đó.”

“Vậy cũng không được! Chị nếu muốn ngủ thì đi phòng kia của Tiểu Mã ngủ, hoặc là đi ngủ sô pha, chị còn như vậy, tôi, tôi sẽ không khách khí nữa!”

Chung giường chung gối với một nữ quỷ, chuyện này phải nói thế nào đây...

Trần Lộ hừ một tiếng, trở lại trong Âm Dương Kính.

Hai mươi phút sau, Diệp Thiếu Dương gọi xe tới dưới cao ốc Lisa, hiện trường đã rất nhiều người xem náo nhiệt vây quanh, một ít cảnh sát đang bố trí tuyến cảnh giới, xem ra sự tình vừa mới xảy ra không lâu.

Diệp Thiếu Dương không chen vào được, đang muốn gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, nhìn thấy cô từ xa xa đi tới, vẫy vẫy tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.