Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 854: Chương 854: Chương 854: Lãnh đạo thần bí




Diệp Thiếu Dương nói: “Nói tiếp!”

“Cô ấy nói đã có chồng, cho nên không thể cho tôi phương thức liên hệ, tôi cũng hiểu được. Sau đó không liên hệ với nhau. Cách vài ngày tôi lại lau thủy tinh đến ngoài phòng cô ta, cô ta lại bảo tôi đi vào...

Cứ như vậy chúng tôi bảo trì loại quan hệ này, hu hu, tôi cho rằng đó là một hồi diễm ngộ, hiện tại nghĩ đến, cô ta mỗi một lần đều là đang hút tinh huyết của tôi, thân thể tôi càng ngày càng tệ, nhưng lúc đó không biết, chỉ luôn muốn gặp cô ta.

Trong đầu tất cả đều là cô ta, sau khi hết giờ làm liền trốn ở nhà ngủ, ngay cả bạn gái cũng không gặp, hu hu, tôi thật có lỗi với bạn gái của tôi...”

Trương Tư Đức khóc vài tiếng, nói tiếp:

“Tôi vốn không muốn quấy rầy sinh hoạt của cô ta, ngày hôm qua cũng là khéo, tôi tới cao ốc lĩnh tiền lương, vừa lúc gặp được cô ta, tôi nhất thời kích động, thấy phụ cận không có ai, liền nói chuyện với cô ta, muốn hỏi một chút cô ta có đồng ý vứt bỏ gia đình đi theo tôi hay không.

Cô ta mắng tôi lưu manh, sau đó còn đánh tôi một cái tát. Tôi không trách cô ta, ngược lại có chút áy náy, nhất là nghĩ đến bạn gái của tôi... Tôi về nhà nghĩ trước nghĩ sau, quyết định chặt đứt quan hệ với cô ta, hôm nay đi làm, tôi lại ngang qua cửa sổ chỗ cô ta, cô ta gọi tôi đi vào, tôi nói với cô ta chuyện chia tay.

Cô ta đồng ý, sau đó nói làm một lần cuối cùng... Tôi không nhịn được, liền theo cô ta vào nhà, lúc đi ra, toàn thân tôi hầu như không có cảm giác, chân rất nhũn, thời điểm thắt dây an toàn, nhất thời không đứng vững, liền ngã xuống chết...”

Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua ngọn lửa dập dờn sắp tắt, biết không kịp hỏi kỹ thêm quá nhiều, đành phải chọn vấn đề quan trọng trước: “Số phòng cô gái đó là bao nhiêu?”

“Tầng 16, 1603, cửa sổ thứ ba đếm từ bên trái.”

“Cô gái đó tên là gì, làm nghề gì?” Diệp Thiếu Dương truy hỏi.

“Tôi từng điều tra, cô ta tên Kiều Ân Kỳ, ở trên lầu đó mở một lớp huấn luyện, chẳng qua...”

Mặt nước chớp lên, bóng người Trương Tư Đức càng lúc càng mờ nhạt, thanh âm cũng dần dần biến mất.

“Chẳng qua cái gì?” Diệp Thiếu Dương truy hỏi.

‘Phốc’ một tiếng, lửa bùa tắt. Hình ảnh Trương Tư Đức hoàn toàn biến mất.

“Mẹ kiếp!” Diệp Thiếu Dương mắng một tiếng: “Thằng ôn này chậm trễ thời gian quá, chỉ chút việc ấy, một khắc đồng hồ cũng chưa nói xong, thời khắc mấu chốt còn kẹt!”

Tạ Vũ Tình nói: “Bằng không cậu làm phép một lần nữa?”

“Nào có chuyện tốt như vậy.” Diệp Thiếu Dương mắt trắng dã: “Vừa vào Uổng Tử thành, tích tắc quên trước kia, tuyệt đối không được câu thông với nhân gian nữa, tôi có thể tìm hắn hỏi một lần đã không tệ rồi, chị cho rằng âm tào địa phủ là nhà tôi, muốn làm gì thì làm cái đó?”

Tạ Vũ Tình trở nên trầm ngâm.

“May mà chúng ta đã biết tên người ta, Kiều Ân Kỳ phải không, ả là hồ ly tinh?”

Diệp Thiếu Dương chưa lên tiếng, vừa thu thập đồ đạc, vừa bắt đầu tự hỏi.

“Chị giúp tôi tìm cô ta đi ra, tìm một chỗ gặp mặt.” Diệp Thiếu Dương nói: “Tạm thời đừng đi điều tra phòng 1603 kia.”

“Vì sao?” Tạ Vũ Tình rất ngạc nhiên. “Cậu không nên lập tức đi đem cô ta thu phục sao?”

“Đổi là chị, giết người xong, sẽ ở lại nơi đó chờ bị bắt sao? Huống chi tôi tối hôm qua mới đi giết một con hồ tinh, cô ta không có khả năng không phòng bị.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Nếu chúng ta hiện tại tìm tới cửa, liền ý nghĩa chúng ta hoài nghi, lần này tìm không được cô ta, về sau cô ta khẳng định trốn đi.”

Tạ Vũ Tình nói: “Chị nghe không hiểu cậu đang nói cái gì, chị đi tìm Kiều Ân Kỳ này đi ra gặp mặt cậu, không phải vẫn làm cô ta biết chúng ta hoài nghi cô ta sao?”

“Không giống, nhỡ đâu cô ta không phải hồ tinh, sẽ không rút dây động rừng.”

“Không phải hồ tinh? Sao có khả năng?”

Diệp Thiếu Dương cười cười: “Hồ tinh thiên biến vạn hóa, quỷ kế đa đoan, chị không biết đâu. Chị giúp tôi tìm được cô ta rồi nói sau.”

“Chị bây giờ đi an bài.”

“Mặt khác, phái người điều tra một phen lịch sử tòa nhà lớn này, tôi không tin một tòa cao ốc hồ tinh tung hoành như vậy, chưa từng xảy ra sự kiện thần quái.”

Tạ Vũ Tình gật gật đầu, hai người cùng nhau rời khỏi phòng khám nghiệm thi thể, Tạ Vũ Tình tiếp điện thoại, đáp ứng một tiếng, nói với Diệp Thiếu Dương: “Chúng ta có vị lãnh đạo muốn gặp cậu.”

“Lãnh đạo nào?”

“Lãnh đạo rất lớn.” Tạ Vũ Tình thần bí cười cười.

“Tìm tôi làm gì?”

“Không biết, đi thôi.”

Tạ Vũ Tình dẫn hắn tới cao ốc sở cảnh sát.

Diệp Thiếu Dương vốn định thông qua tấm biển cửa phòng làm việc để phán đoán là lãnh đạo cấp bậc nào, kết quả Tạ Vũ Tình dẫn hắn vào phòng giám sát.

Một nam tử mập mạp nhìn rất có quan uy, từ trên sô pha đứng dậy, rất thân thiện chào hỏi Diệp Thiếu Dương: “Diệp tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, mời ngồi.”

Diệp Thiếu Dương đành phải ngồi xuống ở đối diện hắn, Tạ Vũ Tình tự mình đi pha trà.

Diệp Thiếu Dương đánh giá, người này không mặc cảnh phục, nhưng trên lưng in “police” tiếng Anh, nhìn qua ngoài bốn mươi tuổi, tóc chải hết về phía sau, thiên đình no đủ, minh thai nhô ra, tướng mạo uy nghiêm, thoạt nhìn là biết người có chính khí, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm.

“Chuyện Diệp tiên sinh, tôi từng nghe nói một ít, đạo môn cao nhân, rất là kính ngưỡng.” Nam tử khách khí hàn huyên, không có lấy một chút ra vẻ ta đây.

Lúc này Tạ Vũ Tình rót hai chén trà tới, lúc đưa cho nam tử, sờ sờ tay hắn, thân thiết nói: “Ngươi (ngôi xưng của TQ đều xưng你) hôm nay uống thuốc chưa?”

Nam tử gật gật đầu.

Diệp Thiếu Dương giật mình, cấp trên cùng cấp dưới, sao lại thân thiết như vậy, cái này... chẳng lẽ có cái gì... Không dám nghĩ tiếp nữa.

“Vừa rồi mọi thứ hai người làm trong phòng khám nghiệm tử thi, ta đều đã thấy, tuy không nhìn được rõ ràng, nhưng cũng vượt quá tưởng tượng, Diệp tiên sinh thật sự là cao nhân, tôi luôn nghe Vũ Tình nói về chuyện của cậu, còn có hoài nghi, bây giờ hoàn toàn tin tưởng rồi.”

Diệp Thiếu Dương đờ đẫn gật gật đầu.

“Có mấy vụ án, chúng ta còn phải kính nhờ Diệp tiên sinh.”

Nam tử cười cười, không nhắc đề tài này nữa, ngược lại như kéo việc nhà hàn huyên một hồi.

Tạ Vũ Tình ở một bên, có chút co quắp, xem đồng hồ nói: “Được rồi, chúng ta còn có việc phải làm đó.”

Nam tử đứng dậy cùng Diệp Thiếu Dương bắt tay nói lời từ biệt, tiễn bọn họ ra khỏi cửa, đột nhiên hỏi: “Cậu cảm thấy Vũ Tình thế nào?”

“A?” Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, cười cười: “Tốt lắm, chúng tôi là bạn tốt.”

“Vậy thì được, hai người hợp tác cho tốt, cô ấy nếu nơi nào làm không đúng, cậu có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi giúp cậu chủ trì công đạo.”

Tạ Vũ Tình đem Diệp Thiếu Dương lôi đi.

Thẳng đến khi ra khỏi tòa nhà, trong đầu Diệp Thiếu Dương còn mơ mơ màng màng, gãi gãi đầu: “Người này làm gì, tìm tôi hàn huyên cả buổi, chỉ tán gẫu cái này?”

Tạ Vũ Tình hừ một tiếng.

“Nói, hai người... Thật thân mật nha.” Diệp Thiếu Dương vụng trộm liếc cô một lần, chuyện này vẫn là không nói ra không thoải mái.

“Hai chúng tôi mỗi ngày ở cùng, ăn cơm cùng, cậu tin không?” Tạ Vũ Tình hướng hắn nhíu nhíu mày.

“Chị nói tôi tin.” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm.

Lập tức ‘Phốc’ một tiếng bật cười: “Đó là cha tôi!”

Diệp Thiếu Dương hóa đá tại chỗ.

Hồi lâu mới hồi phục lại, ghé sát vào bên tai Tạ Vũ Tình nói: “Tôi lúc ấy nói như thế nào nhỉ, chị thăng quan nhanh như vậy, nhất định có bối cảnh, chị còn không thừa nhận. Thì ra chị cũng là con cháu nhà quan!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.