“Quách đạo hữu!” Một người trong đó nhận ra lão Quách, chắp tay, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, bởi vì không quen, liền không chào hỏi.
“Các người đặt bao hết ở đây rồi?”
Lão Quách hỏi biết được, hôm nay là một vị đạo trưởng họ Thôi của Thái Cực môn chủ trì làm phép, hai người trước mặt đến từ một môn phái chi nhánh của Long Hổ sơn, trừ bọn họ, còn có một số pháp sư canh giữ ở vị trí bốn pháp kỳ còn lại của ngũ hành kỳ.
Đây là truyền thống khai quang làm phép của giới pháp thuật, gọi là “Chu Tước hội”, một pháp sư gặp tình huống bản thân không xử lý được, hoặc là không thể chuẩn xác vị trí quỷ yêu, liền tìm trợ giúp, mấy pháp sư hợp tác, ở chung quanh bố trí trận pháp, do một người pháp lực mạnh nhất chủ trận, còn lại thủ trận.
Một khi phát hiện tung tích tà vật, người thủ trận có thể bọc đánh tới, cùng nhau làm phép thu phục, cũng có thể tránh cho tà vật đào tẩu, sau khi thành công, lợi ích ai cũng có phần.
Chu Tước hội còn có một quy củ, đó là sau khi nhân số đủ, hình thành vòng vây, trừ phi không xử được đối thủ, chủ động cầu viện, nếu không pháp sư qua đường và tới sau đều không cho phép nhúng tay, bằng không sau khi xong việc không dễ phân phối ích lợi, chủ yếu là tiền người thuê cho.
“Quách đạo hữu, đêm nay Chu Tước hội này đủ đầu người rồi, sân chúng tôi bao.” Một pháp sư trong đó ở sau khi giải thích rõ ràng, hướng phía lão Quách ôm quyền nói.
Lão Quách cười hắc hắc: “Tôi biết mấy vị thôn trưởng kia không thiếu trả thù lao, nhưng điểm tử trát thủ, các người sợ là tàng phong không nổi nhỉ?”
Hai kẻ này vừa nghe lão Quách hoài nghi bọn họ không xử lý được, trên mặt có chút không nhịn được, một người hừ một tiếng, nói: “Sư huynh đệ ta hai người sơn hà bào hải, phong nhận bất khai, không thể làm việc, Thôi đạo trưởng kia dù sao cũng là chân nhân, phong khẩn bất xả, không nhọc Quách sư huynh quan tâm.”
Lão Quách nói: “Kim Hoa tán diệp, bất thủ nhất phiến.” Đây lại là một câu lề sách, tỏ vẻ chỉ giúp, không lấy tiền.
Hai người nhìn nhau, có chút hồ nghi. Một người nâng hai tay, tay trái đưa ngang, tay phải nắm tay, vươn hai ngón trỏ và giữa, gõ vài cái trên mu bàn tay trái, đại biểu dập đầu, nói: “Kim hoa ngân hoa, tự hữu nhân gia.”
Ý tứ này rất rõ ràng: ý tốt tâm lĩnh, dập đầu với ngươi, mau đi đi, chuyện chúng ta thì tự xử lý, không cần người khác nhúng tay.
Lão Quách lui một bước, tới cạnh Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: “Thế này không dễ xử lý, bọn họ không dẫn theo chúng ta chơi, xông vào mà nói, thì hỏng quy củ.”
Diệp Thiếu Dương chần chờ một chút, nói: “Bằng không chúng ta cứ ở đây chờ một lát, bọn họ nếu có thể thu phục vậy càng tốt, không xử lý được đệ mới lại động thủ.”
Vì thế hai người ở phụ cận tìm khối đá núi ngồi xuống, cùng hai đạo sĩ kia bắt chuyện, dò hỏi bọn họ tình huống điều tra.
Giờ này khắc này, trong ký túc xá của cô nhi viện vang lên một chuỗi tiếng chuông.
Tần Nguyệt đang ngủ say giống như phản xạ có điều kiện, lập tức mở mắt, ngồi dậy, miệng nỉ non nói: “Ăn cơm rồi.”
“Cậu làm sao biết?” Tuyết Kỳ tò mò hỏi.
Tần Nguyệt tựa như chưa nghe thấy, mơ mơ hồ hồ xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.
Cửa ký túc xá mở ra từng cái, bọn nhỏ lục tục đi ra, đi về phía một đầu của hành lang, giống như trước đó đi ra ngoài hiến máu.
Tuyết Kỳ cũng kẹp ở bên trong, đi chung với Tần Nguyệt.
Ra khỏi tòa nhà ký túc xá, theo hành lang tới dưới một tòa nhà bên cạnh, tiến vào căn tin.
Tuyết Kỳ bắt đầu đánh giá chung quanh.
Căn tin không lớn, nhìn qua chỉ có thể chứa mấy chục người. Đám trẻ con lục tục ngồi xuống, bốn người một bàn, thành thành thật thật ngồi.
Tuyết Kỳ nhìn hai đứa bé trai đối diện, bộ dạng trắng trẻo mập mạp, nhưng ấn đường xanh đen, minh đài thất sắc, bị hắc khí bao phủ chặt chẽ, trên mặt đã xuất hiện tử tướng.
Lại nhìn người khác, cũng đều không sai biệt lắm, tuy trình độ quỷ khí nhập thể có sâu có nông, nhưng trên cơ bản đều tiếp cận tử vong, chỉ một ngụm dương khí mỏng manh treo, mới chưa thật sự trở thành quỷ thi.
Tuyết Kỳ âm thầm đoán, cái này đại khái là yêu cầu của tà thuật nào đó: làm người ta quỷ khí nhập thể, thấm vào máu thịt, nhưng lại bảo trì một chút xíu dương khí, duy trì hành động của người sống...
Ở trong mắt pháp sư bình thường, những người này đã không phải người sống, hầu như không thể cứu sống. Nhưng Tuyết Kỳ tin tưởng, Diệp Thiếu Dương nhất định làm được.
Vô luận như thế nào, ta nhất định phải cứu những đứa nhỏ này!
Căn tin mở ra một bên cửa, mấy người mặc áo dài trắng đi vào, trong tay cầm khay đồ ăn, chậm rãi đi tới, đem từng cái bát nóng hầm hập bày trên bàn ăn, mỗi người một bát.
Trong bát là cháo gạo, bỏ thêm trứng gà, rau, thịt băm, bóng loáng mỡ.
Nhìn qua hương vị không được tốt lắm, nhưng dinh dưỡng hẳn là rất phong phú.
Tuyết Kỳ dùng thìa múc một chút bát kia của mình, một ít hạt màu trắng từ bên dưới lật lên, từng tầng một, nhìn qua rất giống trứng trùng.
Tuyết Kỳ tuy là quỷ thi, nhưng tâm tính không có gì khác với người thường, nhìn thấy khung cảnh này, muốn nôn ngay tại chỗ, nhưng lũ trẻ bên cạnh lại dùng thìa húp từng ngụm, đã không có biểu cảm hưởng thụ, cũng không có chán ghét, hoàn toàn là kiểu máy móc, giống như đang hoàn thành nhiệm vụ.
Thật sự là một nơi biến thái!
“Em vì sao không ăn cơm?” Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên ở sau người.
Tuyết Kỳ quay đầu nhìn, Tôn Ánh Kiều không biết từ bao giờ đã đi tới phía sau mình, hướng mình ôn hòa cười.
“Không ăn cơm, cũng không phải là đứa trẻ ngoan.” Tôn Ánh Kiều xoa xoa đầu của cô, mở ra bàn tay trắng nõn, đem một viên thuốc màu đỏ to bằng viên bi thủy tinh giao cho Tuyết Kỳ.
“Thân thể em quá yếu, đây là thuốc bổ, rất tốt với thân thể, em ăn đi.”
Tuyết Kỳ đương nhiên không tin đây là thuốc bổ, cô hoài nghi trong viên thuốc này ẩn chứa thi huyết hoặc cái gì khác, có thể thay đổi thể chất người sống, hướng quỷ thi diễn biến.
Cô vốn chính là quỷ thi, thứ này cho dù nuốt vào mười viên cũng vô dụng, cô cũng không sợ, nhưng dựa vào bản năng, không quá muốn nuốt vào loại vật chưa biết này, nắm trong tay, có chút do dự.
Tôn Ánh Kiều ở một bên hướng dẫn từng bước, Tuyết Kỳ đều không nghe vào, nhưng có một câu đã khiến cô thay đổi chủ ý:
“Viên đan dược này dinh dưỡng phong phú, em thừa dịp chưa ăn cơm ăn vào trước, hôm nay sẽ không cần ăn cơm, bằng không em cứ ăn cơm trước, tiêu hóa một chút ngày mai lại uống thuốc.”
Vẫn là uống thuốc đi.
Chỉ cần có thể không ăn bát cơm trước mặt, bảo mình ăn cái gì cũng được. Tuyết Kỳ nghiến răng một cái, đem viên thuốc nuốt vào.
Tôn Ánh Kiều hài lòng cười lên, vỗ vỗ bả vai cô, xoay người rời khỏi.
Chờ bọn nhỏ lục tục ăn bữa tối, tiếng chuông lại lần nữa vang lên, bọn nhỏ lục tục đứng dậy, trở lại ký túc xá của mình.
Sau khi vào nhà, Tần Nguyệt lập tức nằm xuống.
Tuyết Kỳ cũng trèo lên giường mình, nằm xuống không đến vài phút, liền cảm thấy trong dạ dày rất nóng, đan dược hòa tan, vài luồng quỷ khí bị phóng ra, như sinh vật sống vặn vẹo xuyên qua, tìm kiếm cửa vào kinh mạch.
Quả nhiên là muốn gieo vào quỷ khí.
Trong lòng Tuyết Kỳ cười lạnh, cái này đối với mình thân là quỷ thi mà nói hoàn toàn vô dụng.
Quỷ khí sau khi tiến vào kinh mạch, lập tức bị càng nhiều quỷ khí hơn trong cơ thể cô phân giải hòa tan, hoàn toàn biến mất.
Nhưng, ngay tại lúc Tuyết Kỳ cảm thấy không có việc gì, đột nhiên có một luồng khí tức kỳ quái ở trong huyệt Khí Hải lan tràn ra.
Tuyết Kỳ vội vàng vận dụng thần thức đi cảm giác, trong lòng lập tức trầm xuống...