Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn hắn: “Ngươi ý tứ gì?”
“Có lẽ không ít người đã thi biến, không cứu sống được.”
“Có thể cứu sống một người, thì tính một.”
Lăng Vũ Hiên cười nói: “Ngươi ý tứ này, tựa như ta không muốn cứu người. Ngươi nghĩ tới chưa, nếu bởi vì cứu bọn trẻ con đó, dẫn tới không thể kịp thời phong ấn yêu vương, một khi xuất thế, sinh linh đồ thán, lại sẽ chết bao nhiêu người, bên nào nặng bên nào nhẹ?”
Đoạn lời này được nói ra, cũng có không ít người gật đầu.
“Bên nào nặng bên nào nhẹ ta không biết, nhưng bỏ mặc người trước mắt không cứu, ngươi còn nói chuyện gì cứu càng nhiều người hơn nữa?”
Lăng Vũ Hiên vẻ mặt khinh thường, cười mà không nói.
Một đại hòa thượng trên đài chủ tịch tuyên một tiếng phật hiệu: “A Di Đà Phật, hai vị thiên sư nói đều có đạo lý, nhưng hiện nay chúng ta cần phải lấy cứu người làm chủ, nếu có thể cứu lũ trẻ, mà lại không chậm trễ phong ấn yêu vương, đây mới là kết quả tốt nhất.”
Đám người Trương Vô Sinh đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Diệp Thiếu Dương nói: “Chúng ta vẫn là phân công đi, chuyện cứu người giao cho ta, các ngươi tập trung đối phó thế lực hồ tinh, sau đó mọi người cùng nhau phong ấn yêu vương.”
Trương Vô Sinh nói: “Diệp thiên sư có biện pháp hay để cứu người?”
“Tạm thời chưa có, cái này trở về nghĩ, ta đi trước.”
Nói xong, Diệp Thiếu Dương không chút chậm trễ, đứng dậy rời khỏi.
Nên nói đã nói, phân công cũng đã rõ ràng, về phần bọn họ thương lượng như thế nào, Diệp Thiếu Dương không có hứng thú nghe tiếp, huống hồ còn có rất nhiều việc chờ mình đi làm.
“Diệp thiên sư, xin dừng bước.” Trương Vô Sinh vội vàng đứng dậy, nháy mắt cho Long Dương chân nhân cách Diệp Thiếu Dương gần nhất.
Long Dương chân nhân lập tức tiến lên giữ Diệp Thiếu Dương, bảo hắn chờ một chút.
Trương Vô Sinh cười nói: “Diệp thiên sư đừng nóng lòng, Long Hoa hội hôm nay, còn có một việc...”
Lập tức đem chuyện Vô Cực thiên sư tìm hiểu “Tứ Cửu Thiên Kiếp” nói ra, vừa mới dứt lời, Ngọc Thần Tử ở bên lập tức tiếp nhận câu chuyện, nói:
“Phong ấn đại yêu, không phải người có đại thần thông thì không được, lứa chúng ta chỉ bày trận thủ trận, có thể để cho đệ tử đời hai đến xung phong, người công lao lớn nhất, tất là trụ cột tương lai của giới pháp thuật, chúng ta cùng đề cử làm đệ tử số một giới pháp thuật, các vị nghĩ như thế nào?”
Diệp Thiếu Dương cười lạnh trong lòng, lời này nói hiển nhiên là nói cho mình và Lăng Vũ Hiên nghe, ở đây cũng chỉ có hai người bọn họ có cơ hội nhất thu hoạch công lao lớn nhất, nhưng Lăng Vũ Hiên có nhiều tiểu đệ như vậy, sẽ chế tạo càng nhiều cơ hội hơn cho hắn, cho nên phần thắng của hắn càng lớn hơn.
Nhưng lời này Ngọc Thần Tử còn nói cực kỳ mĩ miều, chưa nói đến tên hai người, cho dù người khác nghe ra ý thiên vị, cũng không thể nói gì hơn.
Quả nhiên vẫn là gừng càng già càng cay. Diệp Thiếu Dương cảm thán trong lòng.
Trương Vô Sinh, còn có đại hòa thượng trước đó nói chuyện, trên thẻ chỗ ngồi viết pháp danh của hắn: Cửu Hoa sơn Thích Tín Vô đại pháp sư đều lần lượt gật đầu, đại biểu mấy đại môn phái còn lại cũng tỏ vẻ đồng ý.
Tô Khâm Chương tuy cũng nghe ra ý tứ trong đó, nhưng cũng không dễ phản bác, lấy ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương hướng hắn gật gật đầu.
Mọi người đều đã đồng ý, Ngọc Thần Tử tuyên bố sự tình được quyết định.
Diệp Thiếu Dương đang muốn rời khỏi, phía sau truyền đến thanh âm Lăng Vũ Hiên: “Diệp sư huynh, cá nhân ta còn muốn đánh cược với ngươi.”
Quay đầu nhìn lại, Lăng Vũ Hiên mỉm cười nhìn mình.
“Ta cược với ngươi một ván, xem ai có thể đoạt được nội đan yêu vương.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động. Vô luận dùng trận pháp gì phong ấn yêu vương, mục đích chỉ là phong ấn nguyên thần của nó, nội đan ở trong thân thể, đối với pháp sư mà nói, vô luận dùng ở chỗ nào, cũng là giá trị liên thành, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Thậm chí nói, những người này miệng đầy trừ ma vệ đạo, trên thực tế đều là hướng tới nội đan yêu vương, dù sao đến lúc đó trường hợp nhất định hỗn loạn, cơ hội đục nước béo cò chung quy vẫn có.
Cho dù là đám tiểu đệ tùy tùng Lăng Vũ Hiên, biết rõ bản thân không có cơ hội, cũng muốn hết sức giúp Lăng Vũ Hiên lấy được nội đan, đến lúc đó chỗ tốt tự nhiên không phải ít.
“Đánh cuộc gì?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
Lăng Vũ Hiên cắm tay vào trong túi của đồ tây hưu nhàn, lấy ra một tấm thẻ bài ngọc nhỏ long lanh, hướng Diệp Thiếu Dương quơ quơ.
“Đây là thiên sư bài của ta, chúng ta cược cái này, người thua, đem thiên sư bài của mình giao cho đối phương, thế nào?”
Đáy lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống, thiên sư bài thứ này, mình trước kia tuy không quá muốn, cố ý không đi địa phủ treo huyền danh, nhưng sau khi thật sự có được, mới biết được các loại chỗ tốt của nó, hơn nữa thiên sư bài này của mình là vật của tổ tiên Diệp Pháp Thiện.
Mình tuy không có cái suy nghĩ ngu ngốc “lệnh bài còn người còn, lệnh bài mất người cũng chết” cổ hủ như vậy, nhưng cũng tuyệt đối không muốn chắp tay nhường cho người khác, huống chi đây là tượng trưng thân phận.
Một khi ngay cả thiên sư bài cũng thua cho đối phương, ở trong mắt người khác chính là triệt để thua, vĩnh viễn không thể lật người, thậm chí ngay cả tư cách làm thiên sư cũng không còn.
Đánh cược vậy, thật sự quá nặng.
Lăng Vũ Hiên dám lấy thiên sư bài để cược, là một loại quyết đoán tràn ngập cực độ tự tin.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt toàn bộ mọi người đều dừng ở trên người Diệp Thiếu Dương, toàn trường lặng ngắt như tờ, chờ xem hắn có dám đáp ứng đánh cược hay không.
“Thiên sư bài của ngươi, ta không thích, không có một chút hứng thú.” Diệp Thiếu Dương thản nhiên nói.
Câu này, nghe vào tai người khác, hiển nhiên chính là lấy cớ không dám đánh cược.
Lăng Vũ Hiên cười phá lên, tràn ngập trào phúng, người còn lại cũng đều lắc đầu, tuy Diệp Thiếu Dương không dám cược cũng ở trong tình lý, nhưng vẫn có chút thất vọng.
“Cho nên.” Diệp Thiếu Dương nói tiếp: “Nếu ta thắng, ta sẽ đem thiên sư bài này của ngươi trực tiếp đập thành mảnh vụn!”
Nói xong câu đó, Diệp Thiếu Dương đầu không thèm quay lại đi ra khỏi hội trường.
Đồ của ngươi ở trong mắt ta chỉ là rác rưởi, ta không thèm, nhưng ta dám cược với ngươi, bởi vì ta tất thắng!
Đây mới là tự tin thật sự.
“Này này, Diệp sư huynh, Diệp thiên sư.”
Một thanh âm yêu kiều từ trên cầu thang truyền đến, Diệp Thiếu Dương nhìn lại, là một em gái dáng người nhỏ nhắn, ăn mặc rất thời thượng, trên mặt còn trang điểm khá đậm, nhưng nhìn qua rất tươi đẹp.
Có một số người trang điểm thì ưa nhìn, thật ra không nhất định mặt mộc cũng đẹp.
Em gái trước mắt thuộc về loại này.
Cô theo cầu thang lảo đảo chạy xuống, một mùi nước hoa thoang thoảng phả vào mặt, đứng ở trước mặt Diệp Thiếu Dương, nở nụ cười, nói: “Diệp thiên sư, anh thật khí phách, nhưng chỉ nhằm vào Lăng Vũ Hiên kia, không giống hắn miệt thị toàn bộ chúng ta, tôi cổ vũ anh! Anh nhất định có thể thắng!”
“Đa tạ, xin hỏi cô là...”
“Tôi là đệ tử Phổ Đà sơn, tôi tên Ngô Hiểu Tầm.”
“Phổ Đà sơn...” Diệp Thiếu Dương nhìn mái tóc dài đen nhánh của cô, lẩm bẩm.
“Tôi là tục gia đệ tử, không phải ni cô.” Ngô Hiểu Tầm thè lưỡi, móc di động: “Có thể thêm bạn mess không, về sau có thể trao đổi pháp thuật vân vân.”
“Qingzixy, tôi chỉ thêm mỹ nữ.” Diệp Thiếu Dương cười cười, báo ra id của bản thân.
“A, không dễ nhập, quét một cái đi.”
Diệp Thiếu Dương đành phải lấy ra di động, quét một cái, thêm danh sách.
Ngô Hiểu Tầm lại thêm cả tài khoản của Nhuế Lãnh Ngọc, Tiểu Mã còn có lão Quách, đứng hàn huyên với bọn họ một hồi.