Mười ba hung tinh, lấy máu thành trận, uy lực thật lớn.
Trương Vô Sinh cũng nhìn ra manh mối, kêu lên Thích Tín Vô, hai người dẫn đầu xông lên, đều tự dùng pháp khí tiến công.
Đoàn người thấy hai bọn họ động thủ, cũng đều phi thân về phía trước, vây quanh mười ba cột lửa kia điên cuồng tấn công một đợt.
Đạo nhân áo vàng cười lạnh, tự mình nhảy đến trên cái vò nọ chỗ mắt trận, không ngừng vẽ bùa làm phép, đem càng nhiều máu hút lên, cung cấp tà khí cho cột lửa thiêu đốt, cột lửa sáng mãi không tắt, hình thành một kết giới cực kỳ cường đại, cũng không phản công, đem mọi người gắt gao chắn ở bên ngoài.
“Ta kháo, lão đạo sĩ này cũng cmn quá trâu! Một mình đánh nhiều người như vậy!” Tiểu Mã nhìn một đám pháp sư không ngừng lao về phía vòng lửa, lại không ngừng bị chắn trở về, mở rộng tầm mắt.
“Có thể chống đỡ Thập Tam Hung Tinh Trận cường đại như vậy, quả thực rất lợi hại, nhưng hắn không phải một mình đánh nhiều người như vậy, hắn là lợi dụng huyết ô chi khí trong ao máu để chống đỡ, cái ao máu này cũng không biết từng chết bao nhiêu sinh linh, hồn phách đều chuyển hóa thành huyết ô chi khí, ở trên số lượng thật ra chúng ta còn chịu thiệt.”
“Công kích rải rác như vậy, tác dụng không lớn.” Trương Vô Sinh cũng nhìn ra manh mối, nhìn “núi giả” dưới chân đạo nhân áo vàng nói:
“Giữa ao tám phần chính là yêu tinh thạch, cửu vĩ thiên hồ kia hẳn chính là bị phong ấn ở trong đó. Chúng ta đem nó bao vây, đều tự tế ra pháp khí, bày thành đại trận, sau đó chọn một hai người pháp lực cao cường, lợi dụng uy lực trận pháp, có thể một hơi đánh vỡ phong ấn...”
Đoàn người tỏ vẻ đồng ý, sau đó rất nhanh chọn ra hai pháp sư phá trận:
Diệp Thiếu Dương cùng Lăng Vũ Hiên.
Thứ nhất hai người này pháp lực siêu quần, là người nổi bật trong một thế hệ trẻ tuổi, hai là mọi người cũng muốn thành toàn bọn họ ước đấu, do đó chọn ra đệ tử số một giới pháp thuật.
Hai người tự nhiên cũng không có ý kiến.
“Thích Tín Vô sư huynh, Định Trần sư muội, hôm nay đạo phật hai nhà đều có người trình diện, chúng ta vẫn là đều tự bày trận, sau đó tạo thành một cái thuỷ bộ long hoa đàn tràng, không sợ không đánh được Thập Tam Hung Tinh Trận này.”
Đề nghị của Trương Vô Sinh nhận được hai người đồng ý, vì thế mọi người phân phối, mỗi môn phái ra một người lợi hại nhất, tham gia bày trận, người còn lại ở một bên hộ pháp, miễn cho đạo nhân áo vàng còn có đồng đảng, đến tập kích.
“Ngươi đi đi.” Diệp Thiếu Dương đem Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ giao cho Tô Khâm Chương, nói.
Từ khi vào trận tới nay, Tô Khâm Chương đã theo bên người hắn, cùng nhau đối địch, lúc trước tình thế khẩn trương, cũng chưa nói nhiều lời.
Mình đợi lát nữa còn phải dùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cùng Thái Ất Phất Trần phá trận, đương nhiên không thể giao ra, lại nói có pháp khí nhiều môn phái như vậy, cũng không thiếu một cái của Mao Sơn, cho ra Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ đã không tệ rồi.
Diệp Thiếu Dương lại truyền Tô Khâm Chương vài chú ngữ khống chế Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, Tô Khâm Chương sau khi học thuộc, gia nhập bày trận.
Bởi vì Ngũ Đài Sơn chưa có ai tới, Tứ Bảo xem như đại biểu, lấy ra Tiên Hạc Linh Đăng, đi qua.
Lão Quách lại phát huy bản sắc Bách Sự thông, chỉ vào những người bày trận kia, lần lượt giới thiệu cho đám người Diệp Thiếu Dương:
“Những kẻ lúc trước từng giới thiệu, thì không nói nữa, lần này Thích Tín Vô dùng không phải Cửu Long Thần Hỏa Tráo, là một món pháp khí khác: Cửu Hoa Hương Lô, tiểu tử kia tên... Chu Vĩ, đúng, Chu Vĩ, Tung Sơn Thiếu Lâm tục gia đệ tử, lấy là Đạt Ma Thiền Trượng.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nói: “Tung Sơn Thiếu Lâm cũng là đại phái, tiểu tử này chỉ mười mấy tuổi, chẳng lẽ thiên phú tốt như vậy, lên làm đệ nhất đệ tử?”
“Nào phải đệ nhất đệ tử, Thiếu Lâm đệ nhất đệ tử tên là Phiền Dũng, tu là bế khẩu thiền, không có cách nào niệm chú làm phép, cho nên không tới, Chu Vĩ này cũng là người nổi bật trong hàng đệ tử tục gia.”
Tiểu Mã nói thầm: “Phương trượng Thiếu Lâm tự không phải Thích Dung Tinh gì đó sao, lão bà đứa nhỏ có cả đống, còn có thể tu luyện pháp thuật?”
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng: “Đó tính là Thiếu Lâm gì, thằng hề nhảy nhót, lừa dối du khách mà thôi, Tung Sơn thất phong, ẩn giấu không ít tăng nhân thanh tu, đó mới là Thiếu Lâm tông môn chân chính.”
Chu Vĩ tay nâng Đạt Ma Thiền Trượng, gia nhập trong phật môn trận.
Diệp Thiếu Dương nhìn tới, thiền trượng kia chín vòng hướng lên trời, phóng ra ráng lành màu vàng, không hổ là phật môn chí bảo.
“Thiên Thai sơn Lưu Kiện, cũng là đệ tử đời ba, cầm là mõ Đại Nhật, bạn nhỏ bên cạnh là Cảnh Thành Húc, đệ tử Phạm Tịnh sơn, cầm trong tay là Thập nhị kim cương bàn...”
Sau đó giới thiệu đạo gia bên này:
Nhạn Đãng sơn Viên Giang, cầm Thiên Bồng Xích.
Tề Vân sơn Hạ Nghiêu Cương, cầm lò sưởi tay Càn Khôn.
Chung Nam sơn Phùng Thành Vĩ, cầm Chuẩn Đề bảo thụ.
Còn lại những người kia, lão Quách trước đó đã giới thiệu, lười phải giới thiệu một lần nữa.
Hai đám đạo sĩ hòa thượng này, ở dưới sự an bài của Trương Vô Sinh cùng Thích Tín Vô đều tự cầm pháp khí, vây quanh Huyết Trì đứng thành hai hàng, ở dưới sự an bài của mấy đại tông sư, bắt đầu bày trận.
Đạo gia bày là “Nhị thập bát tinh tú đại trận”, một người đạp vị trí bốn ngôi sao, chỉ cần bảy người. Phật gia bày là “Tiên Thiên Bồ Đề Đại Trận”, cần tám người, ngầm hợp với Bát Bộ Thiên Long chi vị.
Người còn lại đều cầm pháp khí, làm thành một vòng, ở một bên hộ pháp.
Diệp Thiếu Dương đại khái nhìn một chút, rõ ràng hai cái trận pháp này đều không để ý nhân số, mà là muốn mượn lực lượng các pháp khí kia, sau đó hai đại trận dung hòa, hình thành một cái thuỷ bộ liên hợp đàn tràng, một hơi đánh tan cấm chế Thập Tam Hung Tinh Trận, hẳn là không có vấn đề.
Diệp Thiếu Dương lấy ra di động nhìn thời gian một chút, trải qua dọc đường lăn qua lộn lại, thế mà đã đến hai giờ sáng, tính toán một chút, mùa hè ngày dài đêm ngắn, nhiều nhất năm rưỡi, trời sẽ sáng.
Nói cách khác, bọn họ còn có khoảng ba giờ để ngăn cản cửu vĩ thiên hồ xuất thế.
Hơn ba giờ, nếu thuận lợi mà nói, vậy là đủ rồi.
Chỉ là hồ mẫu kia, còn có Tôn Ánh Kiều, hai kẻ đó đã chạy đi đâu?
Đạo nhân áo vàng kia đứng ở trên “núi giả”, nhìn mọi người đang bày trận, vẻ mặt lạnh lùng, tựa như hoàn toàn không sợ, giương mắt hướng Diệp Thiếu Dương nhìn lại, nói: “Diệp Thiếu Dương, đại địch của ngươi ở phía trước, còn không tự biết, ngu muội đáng cười!”
Diệp Thiếu Dương nghe trong lời nói của hắn có ý châm ngòi, thuận miệng nói: “Có chuyện cứ nói.”
Đạo nhân áo vàng dùng kiếm gỗ đào chỉ chỉ Lăng Vũ Hiên, nói: “Ngươi hỏi kỹ vị này một chút, quỷ phó kia của ngươi đi đâu rồi?”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe lời này, nhất thời huyết mạch sôi sục, trừng mắt hướng Lăng Vũ Hiên nhìn lại, nói: “Quả nhiên là ngươi!”
Phía sau đám người Tiểu Thanh Tiểu Bạch cũng cả kinh, nháy mắt lao tới phía sau Diệp Thiếu Dương, trên người khí tức lượn lờ, làm sẵn chuẩn bị công kích.
Lăng Vũ Hiên cười mà không nói. Liễu Như Nhứ lạnh lùng nói: “Đối đầu kẻ địch mạnh, Diệp thiên sư muốn tin tưởng lời kẻ địch nói, đấu tranh nội bộ với chúng ta sao, ngươi nếu thật dám, Côn Luân, Phổ Đà hai phái chúng ta cũng không sợ.”
Ngô Hiểu Tầm hừ một tiếng, nói: “Đừng kéo Phổ Đà ta xuống nước, có một nói một, đây là chuyện của hai người bọn họ, liên quan gì tới chúng ta!”
Định Trần sư thái đang làm phép, nghe thấy tranh luận, cũng không quay đầu lại nói: “Đệ tử môn hạ ta, an tâm hộ pháp cho ta, chớ quản chuyện khác.”
Mấy đệ tử Phổ Đà sơn nghe vậy đi đến bên cạnh Định Trần sư thái, mắt không nhìn nghiêng.
Đột nhiên, ngoài trận vang lên một đợt dị động, hai bóng người nhanh chóng chạy tới, chính là Chanh Tử và Mỹ Cơ, hai người họ lúc trước bị phái ra đi tìm Tuyết Kỳ, lúc này mới trở về.
Trên vai Chanh Tử còn khiêng một người.
Lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống.