Cho nên từ cổ chí kim, trảm tam thi chỉ là một truyền thuyết tồn tại ở đạo môn, trừ Tam Thanh cùng mười hai Kim tiên, chưa từng có ai làm được, cho dù là năm đại thiên sư, cũng nhiều nhất chém đi một thi, thụ phong âm thần, đạo sĩ còn lại ngay cả một thi cũng chưa từng chém, thậm chí không biết đi chém như thế nào.
“Hắn nếu có thể trảm tam thi, sớm thành tiên rồi.” Đạo Phong cười nhẹ, “Hắn dùng là Côn Luân bí pháp, phân thần thuật mà thôi, đem hồn người tách ra, hút ra thân thể, làm ba việc cùng lúc, coi như là đại thần thông.”
Dương Cung Tử nói: “Cái này đã rất không dễ dàng rồi.”
“Là không dễ dàng, Côn Luân phái mấy trăm năm qua, có thể tu luyện thành phân thần thuật này, cũng không có mấy ai, cùng tiểu tử là thiên tài, bằng không cũng sẽ không được Côn Luân trọng điểm bồi dưỡng như vậy. Đáng tiếc, đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?”
“So với tiểu vương bát đản vẫn thua chút.” Trong giọng nói của Đạo Phong mang theo sự đắc ý.
Nói xong, đưa tay chỉ về phía đạo nhân áo vàng, nói: “Người chân chính trảm tam thi, ở đây.”
Dương Cung Tử cả kinh nói: “Hắn từng trảm tam thi!”
“Không, hắn là bị người ta trảm ra một thi.”
Tiếng hai người đối thoại không lớn, vẫn bị đạo nhân áo vàng nghe được, hướng Đạo Phong nhìn một cái, nói: “Ngươi biết cũng không ít, lấy tu vi của ngươi, cũng nên trảm tam thi rồi nhỉ?”
Đạo Phong nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta không trảm tam thi, cảnh giới vô bi vô hỉ, vô thiện vô ác đó, không phải thứ ta theo đuổi.”
Đạo nhân áo vàng nghe lời này, vẻ mặt phức tạp.
Trần Lộ ghé đến bên người Đạo Phong, có chút lo lắng nói: “Lăng Vũ Hiên kia từ một biến thành hai, đấu pháp, không phải rất không công bằng?”
“Làm phép đánh nhau, vốn chính là tự thể hiện thần thông, nào có công bằng gì đáng nói.”
Đạo Phong ngược nhìn bầu trời, thản nhiên nói: “Thế giới này, cường giả vi tôn, nào có công bằng gì đáng nói, nào có đạo lý gì đáng giảng!”
“Oành!”
Một tiếng nổ vang, Linh Bảo Đại Thiên Sư Ấn bị đánh vỡ nát, Diệp Thiếu Dương bị đánh bay ra. Phân thân Lăng Vũ Hiên kia cười một tiếng dữ tợn, tay cầm Lôi Đình Đô Ti Ấn, phi thân lên, không đợi Diệp Thiếu Dương đứng dậy, hướng đầu hắn nện xuống.
Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, trụ vững đại ấn.
Thân thể Lăng Vũ Hiên lại cầm theo Đả Thần Tiên, tới bên người Diệp Thiếu Dương.
“Lão đại!” Đám người Tiểu Thanh Tiểu Bạch quát to một tiếng, muốn lao tới.
Đạo Phong tùy tay bẻ một cành cây, ném qua, cắm chéo ở trên mặt đất, linh lực khuếch tán, hình thành một kết giới, đem bọn họ ngăn trở.
“Còn chưa tới thời điểm các ngươi động thủ!”
Đám người Tiểu Thanh Tiểu Bạch nhìn nhau. Tiểu Thanh nghĩ, gã là sư huynh của Diệp Thiếu Dương, không có khả năng hại hắn, gã đã cảm thấy không có việc gì, vậy cũng chỉ có thể đợi thêm một chút.
Huống chi hai người là đơn đả độc đấu, đám người mình xông lên, cho dù diệt Lăng Vũ Hiên, cũng sẽ làm Diệp Thiếu Dương ở giới pháp thuật từ nay về sau không ngẩng đầu được, đạo tâm cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
“Ngươi cho rằng, ngươi chắc chắn thắng ta?” Lăng Vũ Hiên tay cầm Đả Thần Tiên, quan sát Diệp Thiếu Dương nằm ở trên đất, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn.
“Ta đã nói giẫm ngươi ở dưới chân, thì nhất định làm được!”
Nói xong, nâng một chân, nhằm trên mặt hắn giẫm tới.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên buông ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, thân thể co rụt lại, Lôi Đình Đô Ti Ấn dùng sức ép xuống, lại đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ép đến một cái độ cong gần như không thể, nhưng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm dù sao cũng là pháp khí mạnh nhất Mao Sơn, không có khả năng bị ép gãy, không gian phía dưới, vừa lúc đủ Diệp Thiếu Dương nằm ngang ở trên mặt đất.
“Phành!” Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chịu không nổi áp bách, kiếm bị bắn ra ngoài, Lôi Đình Đô Ti Ấn nổ lớn ép xuống, dán sát vào mặt đất, nhưng Diệp Thiếu Dương trải qua một cái giảm xóc này, đã từ bên dưới chuồn ra ngoài.
Tiếp được Thất Tinh Long Tuyền Kiếm bị bắn ra, từ trên trời giáng xuống, Diệp Thiếu Dương thở hổn hển, rút kiếm hướng Lăng Vũ Hiên đâm tới.
Bản tôn Lăng Vũ Hiên tay cầm Đả Thần Tiên, đối công với Diệp Thiếu Dương một cái, sau đó tách ra, cắn chót lưỡi, phun lên một ngụm máu trên Đả Thần Tiên, tay trái chấm máu bắt đầu vẽ đạo văn.
Diệp Thiếu Dương muốn thừa thế truy kích, đột nhiên cảm thấy sau đầu nổi gió, quay đầu nhìn lại, phân thân Lăng Vũ Hiên tay cầm Lôi Đình Đô Ti Ấn, lại đập tới.
Đành phải xoay người ngăn cản.
“Diệp Thiếu Dương, chơi cũng chơi đủ rồi, cho ngươi kiến thức một phen thần uy của Đả Thần Tiên!”
Diệp Thiếu Dương nghe vậy, quay đầu nhìn lại, Lăng Vũ Hiên hai tay nắm Đả Thần Tiên, trong miệng không ngừng niệm chú, Đả Thần Tiên hóa thành một cột sáng màu vàng, rợp trời rợp đất ép xuống.
Diệp Thiếu Dương vội vàng đánh văng ra Lôi Đình Đô Ti Ấn, lấy ra Câu Hồn Tác, hai tay kéo chặt, dùng xiềng xích bám trụ Đả Thần Tiên.
“Soạt” một tiếng vang lớn, Đả Thần Tiên cuốn lấy Câu Hồn Tác, dùng sức ép xuống. Xiềng xích bị kéo đi từ giữa hai tay Diệp Thiếu Dương, đem hổ khẩu xé ra, Diệp Thiếu Dương điên cuồng phun lên một ngụm máu, nắm chặt Câu Hồn Tác, trụ vững Đả Thần Tiên.
Một chuỗi tiếng lệ quỷ tru lên trầm bổng từ trên Đả Thần Tiên truyền ra.
Quỷ ảnh tầng tầng từ Đả Thần Tiên bay ra, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương tập trung nhìn vào, những cái này đều là oán khí biến hóa, không phải quỷ ảnh thật sự, không thể trực tiếp đả thương người, nhưng cả trăm cả ngàn quỷ ảnh đem hắn gắt gao bao vây, loại cảm giác áp bách đó làm hắn cảm thấy hít thở không thông, thiếu chút nữa không thở nổi.
“Diệp Thiếu Dương, Đả Thần Tiên này trăm ngàn năm qua, không biết đánh chết bao nhiêu lệ quỷ tà linh, lệ khí đều bám vào ở bên trên, một khi thả ra, trăm quỷ thị tâm, cảm giác này dễ chịu chứ, ha ha ha...”
“Phành!” Nện một đòn thật mạnh ở trên đầu Diệp Thiếu Dương, trong đầu trống rỗng. Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là phân thân của Lăng Vũ Hiên dùng Lôi Đình Đô Ti Ấn đập mình, may mắn là thần niệm công kích, mà thần niệm hắn đủ cường đại, mới chưa bị đánh tan, nhưng thêm một lần nữa mà nói, thì không nói chắc được đâu.
Lăng Vũ Hiên thấy Diệp Thiếu Dương chật vật như thế, trái lại không vội tiếp tục tiến công cười dữ tợn nói: “Diệp Thiếu Dương, thật ra ta rất thích Nhuế Lãnh Ngọc, buổi tối ngày đó, ta cùng cô ấy đã xảy ra cái gì, cô ấy chưa nói cho ngươi sao?”
Diệp Thiếu Dương biết hắn là nói bậy, cố ý kích thích mình, vẫn nhịn không được khí huyết cuồn cuộn, hai con mắt nháy mắt biến thành đỏ bừng.
Hét lớn một tiếng, đem một ngụm máu phun trên quỷ ảnh bên trái, quỷ ảnh nhanh chóng hòa tan.
Tiếp theo hai tay run lên, dùng Câu Hồn Tác cuốn lấy Đả Thần Tiên, trượt về phía phía trái, dùng sức kéo, tay trái rảnh ra, hướng lên trên Đả Thần Tiên dán một lá bùa.
“Ám kim thần phù!” Lăng Vũ Hiên nhìn thấy kim quang lưu động, kêu to một tiếng.
Diệp Thiếu Dương nhắm mắt, ngầm đọc chú ngữ: “Cửu diệu thuận hành, nguyên thủy bồi hồi, hoa tinh oanh minh, nguyên linh tán khai; lưu phán vô cùng, hàng ngã quang huy, tru tẫn yêu tà, cửu tinh tề minh!”
Cửu Tinh Thần Phù!
Một trong các thần phù Diệp Thiếu Dương từ trên thiên thư học được.
Chú ngữ niệm xong, bột vàng trên linh phù lưu động, hội tụ thành chín điểm tinh quang, nháy mắt tách ra tầng tầng quỷ ảnh, nện ở trên Đả Thần Tiên.
Lăng Vũ Hiên không nắm được, Đả Thần Tiên rời tay mà bay, thần niệm khẽ động, rốt cuộc không khống chế được nguyên hồn phân thân.
Lôi Đình Đô Ti Ấn kia mắt thấy sắp lại lần nữa nện ở trên đầu Diệp Thiếu Dương cũng nháy mắt biến mất, nguyên hồn hóa thành một làn khói, trở lại trong cơ thể Lăng Vũ Hiên.
Lăng Vũ Hiên thấy chín điểm tinh quang cùng nhau đánh tới, Đả Thần Tiên cũng không ở trong tay, biết tay không ngăn không được, tình thế cấp bách lấy ra thiên sư bài, phun lên một ngụm tinh huyết, che ở trước mặt.
Chín điểm tinh quang đánh vào trên thiên sư bài, phát ra một luồng linh lực dao động cường đại.
Tinh quang biến mất, thiên sư bài bị đánh bay, Lăng Vũ Hiên cũng bay ngược ra ngoài, ngã xuống ở trong bụi cỏ.
Diệp Thiếu Dương đưa tay đón lấy thiên sư bài của Lăng Vũ Hiên, đứng thở hổn hển mấy hơi thở. Cuối cùng đã xong.
Bước chân hắn có chút tập tễnh đi đến trước mặt Lăng Vũ Hiên.
Lăng Vũ Hiên giãy dụa muốn ngồi dậy, một cái chân lập tức đem hắn đạp ngã, đạp ở trên mặt hắn, một mực đem hắn giẫm đến trong bùn đất.