Diệp Thiếu Dương hướng Đạo Phong búng ngón tay, giống đứa nhỏ khoe công: “Này, thế nào!”
Đạo Phong nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Diệp Thiếu Dương hiểu ý tứ của hắn, thè lưỡi.
Mình dù sao cũng là một pháp sư, báo thù thì báo thù, giết người đã là điểm mấu chốt, cũng đã trút giận, không dám vượt qua một bước nữa.
“Cô ta làm sao bây giờ?” Diệp Thiếu Dương nhìn Liễu Như Nhứ nói.
Lăng Vũ Hiên chết, đã kích thích cô nàng thật sâu, toàn thân lâm vào một loại mờ mịt.
Nữ nhân này tuy là đồng lõa của Lăng Vũ Hiên, nhưng dù sao tội không đáng chết, hơn nữa... Ả là nữ nhân. Diệp Thiếu Dương thật không biết nên làm gì ả, cứ như vậy thả ả, lại cảm thấy có chút không cam lòng.
“Đạo Phong... Sư điệt.” Định Trần sư thái lúc này hoàn thành bày trận, mồ hôi đầm đìa đứng dậy, hướng Đạo Phong hai tay vỗ tay, khẩn thiết nói:
“Liễu Như Nhứ từng là đệ tử môn hạ ta, tuy trái với giới luật, bần ni quản giáo không nghiêm, cũng có trách nhiệm, cũng đã đem cô ta trục xuất sư môn, xem như trừng phạt. Lăng Vũ Hiên gieo gió gặt bảo, chết không đáng tiếc, còn xin Đạo Phong sư điệt xử lý nương tay đối với cô ta...”
Long Dương chân nhân cũng lên trước hòa theo khuyên bảo.
Đệ tử môn phái còn lại thấy bọn họ ra mặt, cũng vui vẻ làm một cái nhân tình, tiến lên cùng nhau khuyên bảo.
Đạo Phong không để ý tới bọn họ, quay đầu nhìn Liễu Như Nhứ, nói: “Ngươi cũng không phải người tốt, nhưng niệm ngươi đối với Lăng Vũ Hiên coi như thật lòng, ta cũng không đành lòng khiến ngươi hồn phi phách tán, đi nhân đạo một lần nữa đầu thai đi.”
Mọi người nghe thấy một câu cuối cùng của hắn, kinh hãi, trực tiếp hô không được.
Đạo Phong không thèm để ý, vỗ một chưởng ở trên mặt Liễu Như Nhứ, một luồng lực lượng kinh khủng bổ ra khe hở hư không, kéo hồn phách Liễu Như Nhứ tiến vào Quỷ Vực, đến thẳng luân hồi chi nhãn, mấy quỷ sai ngăn không được, trực tiếp đánh vào nhân đạo, đi đầu thai.
Mọi người nhìn nhau, thổn thức cùng chấn động một trận.
Định Trần sư thái sắc mặt biến hóa, nhìn Đạo Phong, lạnh lùng nói: “Cho dù cô ta phạm vào tội ác tày trời, dù sao cũng là người không phải quỷ, ngươi chỉ là một pháp sư, có tư cách gì xử lý sự sống chết của người khác. Việc hôm nay, ta cũng muốn tìm Thanh Vân Tử lý luận một phen!”
Đạo Phong thản nhiên nói: “Ngươi lầm rồi, ta đã bị trục xuất sư môn, không là đệ tử Mao Sơn nữa, hành vi của ta, không cần phụ trách trước bất kỳ ai.”
“Ngươi ——” Định Trần sư thái không có lời nào để nói, dù sao Thanh Vân Tử đem hắn trục xuất sư môn, chuyện này mỗi người đều biết.
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn Đạo Phong, không biết nên nói cái gì.
“Chuyện gì vậy!” Bên cạnh luân hồi chi nhãn của âm ty, một quỷ sai sợ hãi nói, “Vừa có hai kẻ bị đánh vào súc sinh đạo, lúc này lại một kẻ bị đánh vào nhân đạo!”
Một quỷ sai khác nói: “Nhất định là nhân gian có người làm phép gây ra, cái này không phải lần đầu tiên, chúng ta vẫn là nhanh chóng báo lên quan trọng hơn!”
Hai quỷ sai này vội vàng rời khỏi bờ sông Vong Xuyên, vừa tới cầu Nại Hà, nhìn thấy một bóng người uy nghiêm bay tới, cuống quít quỳ bái.
“Ra mắt Tam pháp vương.”
Tam pháp vương nói: “Việc này Chuyển Luân Vương đã biết được, đã tìm Đế Thính đoán ra là người phương nào gây nên, bổn vương bây giờ điểm binh đến nhân gian tróc nã yêu đạo, hai người các ngươi không thể tự tiện rời vị trí!”
Nói xong tung người bay đi, hai quỷ sai hướng quang ảnh bái từ xa, trở lại bờ sông Vong Xuyên.
Nhân gian.
Tiểu Mã từ trên măt đất nhặt lên Đả Thần Tiên của Lăng Vũ Hiên, vui tươi hớn hở chạy đến bên người Diệp Thiếu Dương, nói: “Bảo bối này xử trí thế nào? Không bằng tặng cho tôi đi!”
Diệp Thiếu Dương đoạt lấy, nói: “Cậu lại không phải thiên sư, không dùng được cái này, vẫn là Toái Hồn Trượng thích hợp cậu hơn.”
“Tôi sao không phải thiên sư!” Tiểu Mã bất mãn ồn ào lên.
Diệp Thiếu Dương không để ý tới cậu ta nữa, đi đến trong đám người, ánh mắt lần lượt quét qua, phát hiện không có ai thích hợp dùng thứ này:
Đả Thần Tiên này là pháp khí đạo gia, Tứ Bảo không dùng được, Nhuế Lãnh Ngọc có Tùng Văn Cổ Định Kiếm cùng Ngũ Bảo Kim Liên, cũng không cần cái này, về phần đám người Tiểu Bạch Tiểu Thanh, không phải quỷ thì là yêu, càng không được. Lão Quách thật ra thích hợp, nhưng pháp lực quá thấp, hắn cũng không thích đấu pháp với người, cho nên bỏ qua.
Nghĩ nghĩ, tới bên người Nhạc Hằng, nói: “Ngươi muốn hay không?”
Nhạc Hằng nhìn Đả Thần Tiên một cái, lắc đầu, thản nhiên nói: “Ta quen dùng nắm đấm.”
Diệp Thiếu Dương khó xử gãi gãi đầu, pháp khí tốt như vậy, thế mà lại không tặng ra được, đang chần chờ, đột nhiên cảm thấy trên tay buông lỏng, Đả Thần Tiên rời khỏi tay mình, bay ra ngoài.
Vội vàng quay đầu nhìn, Đả Thần Tiên bị Đạo Phong thu vào trong tay.
“Ta muốn.” Đạo Phong giơ lên Đả Thần Tiên, chăm chú nhìn, một luồng hào quang từ trên Đả Thần Tiên tràn ra, thần uy hiện ra.
“Đạo Phong, Lăng sư huynh đã chết, Đả Thần Tiên nên trở về bổn môn, ngươi làm sao có thể cướp đồ của chúng ta!”
“Đúng vậy, ngươi còn giết hai đệ tử môn phái ta, món nợ này lại tính như thế nào!”
Mấy đệ tử Côn Luân không cam lòng kêu lên.
Đạo Phong nheo mắt nhìn bọn họ một cái, “Món nợ này, ta sẽ đi tông môn các ngươi tính, lời người ta nói là phải tính, ta nói diệt Côn Luân ngươi, thì nhất định phải đi tiêu diệt. Các ngươi muốn tính sổ trước, vậy cứ tới đây.”
Mấy người sợ hãi chấn động, nhìn nhau, chỉ nuốt nước miếng, tránh ở trong đám người, không ai dám tiến lên.
“Món nợ này, ngày sau sẽ có người tính với ngươi!”
Mấy đệ tử Côn Luân sơn biết không phải đối thủ, nhiều lời cũng vô dụng, đẩy ra một người thu thập thi thể Lăng Vũ Hiên, tính cả thi thể Liễu Như Nhứ, còn có hai đệ tử Côn Luân sơn bị Đạo Phong một chưởng đập chết kia cùng nhau, mặt xám mày tro nâng rời đi.
Gặp phải hy sinh lớn như vậy, bọn họ cũng không có tâm tư lưu lại tiêu diệt yêu vương, huống hồ xuất phát từ sự sợ hãi đối với Đạo Phong, căn bản không muốn lưu lại, miễn cho một cái không cẩn thận, bị sát tinh này đánh chết.
Hắn đã từng nói, muốn cho Côn Luân diệt môn...
“Thời gian không còn sớm nữa.” Trương Vô Sinh đứng dậy, nói: “Việc khác, vẫn là để nói sau đi. Hai bộ trận pháp đã thành, chúng ta bây giờ kích hoạt trận pháp, tạo thành thuỷ bộ đại trận, phong ấn yêu vương quan trọng hơn.”
Nói đến đây thở dài, ánh mắt chuyển hướng Diệp Thiếu Dương: “Diệp sư điệt, hiện tại có thể an tâm phong ấn yêu vương rồi chứ?”
Diệp Thiếu Dương xấu hổ cười cười: “Các ngươi kết nối trận pháp trước, ta đi điều tức một chút.”
Nói xong ngồi xuống ngay tại chỗ, bắt đầu dùng Đại Chu thiên thổ nạp tâm pháp điều tức khôi phục cương khí.
Vừa rồi chiến một trận với Lăng Vũ Hiên, hắn cũng bị thương không nhẹ, nhu cầu cấp bách điều tức khôi phục.
Qua Qua, Tiểu Bạch Tiểu Thanh vân vân các quỷ phó yêu phó đều tụ tập ở bên hắn, hộ pháp cho hắn.
Phía sau là thành viên nhân loại trong liên minh bắt quỷ: Nhuế Lãnh Ngọc, Lão Quách, Tiểu Mã, Nhạc Hằng.
Ngô Hiểu Tầm cùng Ngô Gia Vĩ nhìn nhau một cái, cũng đứng ở chỗ phía sau bọn họ xa hơn một chút.
Trải qua những việc vừa rồi, trong lòng hai người đều có một ý tưởng: “Liên minh bắt quỷ” này, là một cái chỉnh thể kiên cố, thậm chí còn kiên cố hơn bất cứ môn phái nào của giới pháp thuật.
Tuy làm việc độc ác, bất kể hậu quả, nhưng chỉ trừng phạt ác nhân, có thù báo thù, chẳng những không thương tổn người vô tội, còn cứu tính mạng nhiều đứa trẻ mồ côi như vậy.
Liên minh người, quỷ, yêu, tà linh tạo thành như thế, làm bọn họ cảm giác rất mới lạ, mơ hồ muốn gia nhập, nhưng lại sợ bọn họ không thu người mới, trong lòng đều tự tính, chờ sau khi chuyện này chấm dứt, đi nói hẳn hoi với Diệp Thiếu Dương.