Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 948: Chương 948: Chương 948: Thu yêu




Đạo Phong rất nhanh đuổi kịp cửu vĩ thiên hồ, vì ngăn lại nó, Đạo Phong cũng không để ý tới phong độ gì, một tay cầm Phiên Thiên Ấn, một tay đánh Đả Thần Tiên, không ngừng hướng đầu cửu vĩ thiên hồ gõ.

Hai loại pháp khí cực mạnh của đạo môn, cộng thêm tu vi của bản thân hắn, cho dù là cửu vĩ thiên hồ cũng cảm thấy cố sức, giao đấu vài hiệp, thấy hắn không giống đám pháp sư kia dễ bắt nạt như vậy, cũng không chiến đấu nữa, dùng yêu khí đem hắn bức lui, thay đổi phương hướng tiếp tục trốn chạy.

“Mọi người cùng tiến lên! Đem nó ép đến bên này của tôi!”

Theo Diệp Thiếu Dương hô một tiếng, đoàn người cùng nhau trào lên, đều tự dùng ra thủ đoạn mạnh nhất, ngay cả Dương Cung Tử cùng các thủ hạ của Đạo Phong cũng cùng lên, ba đường giáp công, chỉ để lại cho cửu vĩ thiên hồ một lối ra.

Cửu vĩ thiên hồ cũng biết sự tình kỳ quái, nhưng phương hướng khác đều có mọi người gác, chỉ có Diệp Thiếu Dương bên này, chỉ một mình hắn, căn bản không cảm thấy hắn có uy hiếp quá lớn, cho nên không chút để ý bị mọi người khu đuổi, liên tục rống mấy tiếng, yêu lực trong nháy mắt bộc phát ra, toàn thân huyết quang quanh quẩn, hướng Diệp Thiếu Dương húc tới.

Diệp Thiếu Dương cũng không lui về phía sau, gắt gao đứng lại, che ở trên đường cửu vĩ thiên hồ phải qua.

Toàn bộ mọi người đều chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương, trên mặt mang theo nét khẩn trương hoang mang, không biết hắn rốt cuộc có biện pháp nào có thể ngăn được cửu vĩ thiên hồ.

Thấy hắn không làm phép, cũng không lấy pháp khí, trong lòng càng thêm khó hiểu, lúc này nếu như bị cửu vĩ thiên hồ cứng rắn húc cho một phát, thiên sư cũng không đỡ nổi đâu.

“Lão đại!” Đám người Qua Qua nhịn không được lên tiếng cảnh báo.

Diệp Thiếu Dương dùng sức hít sâu một hơi, hai mắt nhìn chằm chằm cửu vĩ thiên hồ, mắt thấy nó tới, đột nhiên từ trong ba lô rút ra một món đồ: một bức hoạ cuộn tròn!

Sơn Hà Xã Tắc Đồ!

Bắt lấy một đầu, đem một đầu khác ném sang bên trái, hô to một tiếng: “Lãnh Ngọc!”

Nhuế Lãnh Ngọc phi thân chạy tới, bắt lấy một đầu khác, đem Sơn Hà Xã Tắc Đồ mở ra, kéo căng lên giống như biểu ngữ.

Lúc này cửu vĩ thiên hồ chạy tới, nhảy lên cao cao, cũng không muốn làm ra bất cứ sự dây dưa nào, trực tiếp bùng nổ yêu lực, đánh tới, muốn đem hắn húc bật ra, để tiếp tục chạy trốn.

Diệp Thiếu Dương giống như đấu bò tót, chân dời đi, hướng bên phải trượt ra, dùng sức túm Sơn Hà Xã Tắc Đồ, gắt gao căng lên.

Toàn thân cửu vĩ thiên hồ tản ra yêu lực khủng bố, lao đầu vào trên bức tranh.

Trái tim Diệp Thiếu Dương cũng lập tức co thắt lại.

Lần đầu tiên sử dụng Sơn Hà Xã Tắc Đồ đối địch, trước đó mình đi vào, cũng là vận dụng thần niệm, giống như vậy trực tiếp lao lên, là sẽ bị thu vào, hay là sẽ lao đầu đem Sơn Hà Xã Tắc Đồ húc hỏng, hắn cũng không có một chút nắm chắc.

Nếu thất bại, Sơn Hà Xã Tắc Đồ bị hủy là chuyện nhỏ, mình cách gần như vậy, trong tay cũng không có phát khí, làm phép cũng không kịp, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Đây quả thực chính là một lần đánh bạc, cược chính là tính mạng mình.

Cám ơn trời đất, mình quá lo rồi: bảo bối đúng là bảo bối, bị cửu vĩ thiên hồ súc lực va chạm, ngay cả chấn động cũng chưa cảm thấy, một thân yêu lực của cửu vĩ thiên hồ bị Sơn Hà Xã Tắc Đồ hấp thu sạch sẽ, đầu cũng đâm vào, chung quanh đầu hình thành một vòng xoáy hư không.

Một tiếng tru dài, giống như từ tuyên cổ truyền đến, cửu vĩ thiên hồ dừng bước, chín cái đuôi nháy mắt căng lên, dựng ở trên mặt đất, giống như mọc thêm chín cái chân, tính cả hai chi sau cứng rắn chống xuống mặt đất, ngăn cản lực lượng cắn nuốt hư không của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, trong lúc nhất thời thế mà cầm cự được.

“Còn không hỗ trợ!”

Diệp Thiếu Dương cố hết sức bắt lấy một góc bức hoạ cuộn tròn, la lớn.

Đoàn người nháy mắt phục hồi tinh thần lại, ùa lên, ngắm chuẩn chín cái đuôi của cửu vĩ thiên hồ, dùng pháp khí hoặc là pháp thuật dùng sức đánh.

Theo chín cái đuôi lần lượt rời khỏi mặt đất, cửu vĩ thiên hồ cũng không cách nào đối kháng lực hút của vòng xoáy nữa, từng chút một bị hút vào.

Chờ nó hoàn toàn bị hút vào, vòng xoáy giống như một cái mắt bão, không còn thân thể cao lớn của cửu vĩ thiên hồ bịt lại, nháy mắt hình thành một cơn gió cường đại.

Mọi người hoàn toàn không có chuẩn bị, mấy người cách gần nhất nháy mắt bay lên, mắt thấy đã sắp hút vào, đứng ở phía sau vội vàng vận chuyển tu vi đối kháng, giữ chặt tay mấy người đó.

Đạo Phong nhảy lên, bốp bốp vài cái, đem mấy người đánh bay, ngã xuống ở xa xa, bản thân có hai thủ hạ lại bị hút vào, Đạo Phong cũng chưa liều mình đi cứu, may mắn vòng xoáy càng lúc càng nhỏ, dần dần biến mất.

Tiểu Mã đem Nhạc Hằng ôm vào trong lòng, thở phì phò, đắc ý nói: “Lúc này biết chỗ tốt của trọng tải lớn rồi chứ, xem cậu gầy kìa, trở về mau tẩm bổ.”

Nhạc Hằng từ trong lòng hắn giãy ra, nghiến răng nói: “Tôi dù là bị hút vào, cũng không làm lợn béo!”

Sơn Hà Xã Tắc Đồ nhìn qua vẫn là một bức tranh thuỷ mặc, rất bình thường, nhìn không ra một tia huyền diệu.

Đạo Phong bảo Diệp Thiếu Dương thu chậm một chút, bản thân cũng không dám vận dụng thần thức, đại khái xem một lần, chậm rãi gật đầu: “Cái này thật sự là một món bảo bối.”

Tứ Bảo đi tới, tò mò hỏi: “Cửu vĩ thiên hồ kia bị bắt vào, sẽ thế nào, bên trong là thế giới ra sao?”

“Không khác lắm với thượng cổ hồng hoang, có mỗ mỗ nào đó chiếm núi làm vương, lợi hại không chịu nổi, hình như còn có càng nhiều yêu vật lợi hại hơn, để cửu vĩ thiên hồ đi liều mạng với chúng nó đi.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ đến một điểm này, liền cảm thấy rất sướng. Cửu vĩ thiên hồ ngươi không phải trâu bò sao, ở nhân gian gần như vô địch, được, trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ không thiếu nhất chính là yêu vật, ngươi đi từ từ mà đánh, chúc ngươi may mắn, hắc hắc.

Rốt cuộc, tất cả đã kết thúc.

Tuy chưa thể chém giết cửu vĩ thiên hồ, lấy được nội đan, nhưng Diệp Thiếu Dương không cảm thấy tiếc nuối một chút nào, cái này đã là kết quả tốt nhất, huống chi, bọn trẻ con cô nhi viện cũng đều được cứu vớt, âm đức vô hạn, đủ mình soàn soạt một thời gian.

Đem Sơn Hà Xã Tắc Đồ thu lại, Diệp Thiếu Dương thở hổn hển, ánh mắt dừng ở trên mặt Đạo Phong, dùng ngữ khí trách cứ nói: “Ngươi cứ phải đợi yêu vương xuất thế mới động thủ, mục đích có phải nội đan yêu vương hay không?”

Đạo Phong nhẹ nhàng lắc đầu.

“Không phải?” Diệp Thiếu Dương nói: “Ta đọc ít sách, ngươi đừng gạt ta.”

“Ta là vì thu phục yêu vương.” Đạo Phong trả lời.

Thu phục yêu vương? Diệp Thiếu Dương kinh hãi, cái này quả thực khó có thể tin, muốn giết yêu vương đã không dễ dàng, muốn thu phục nó, độ khó không dưới mười lần, cái này quả thực chính là nói nhảm mà thôi! Lập tức trào phúng nói: “Ngươi thật đúng là cho rằng bản thân thiên hạ vô địch, ngươi thế mà thu à!”

Đạo Phong thở dài: “Ta cũng không ngờ, cửu vĩ thiên hồ sẽ mạnh như vậy, huống chi còn có Trương Quả làm rối, ảnh hưởng kế hoạch của ta.”

Nhắc tới Trương Quả, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới nhân vật này, tuy chỉ là một trong ba hồn thi Trương Quả từ trên người chém xuống, cũng là một kẻ khó giải quyết, ít nhất có thực lực bài vị Địa Tiên, cũng may mắn có Đạo Phong đối phó, bằng không nếu liên thủ với yêu vương, hiện tại sẽ là tình hình thế nào, thật sự không nói chắc được.

“Đúng rồi, yêu đạo đó chạy đi đâu rồi?”

“Chạy rồi, mục đích của hắn chính là để yêu vương xuất thế, chế tạo hỗn loạn, sau khi thành công tự nhiên rời khỏi.”

Đạo Phong nhìn quanh pháp sư chung quanh còn đang bày trận: “Hắn nào thèm chơi đùa với các ngươi những người này.”

Lời nói ra làm mọi người mặt xám mày tro, nhưng cũng không có ai giải thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.