Tuy đều là truyền thuyết, không có cách nào khảo chứng, nhưng Tru Tiên Trận quả thật uy lực vô cùng, cần đạo phật nhị môn dùng pháp môn của mình thi triển, có thể hợp hai làm một. Trương Vô Sinh và Thích Tín Vô thân là tông sư một phái, đều biết pháp môn bày trận, có bọn họ chủ trận, pháp sư còn lại chỉ cần phối hợp là được.
Trận pháp này tên như ý nghĩa, tên là Tru Tiên, đối phó quỷ yêu thi linh hẳn hoi không có tác dụng gì, nhưng đối phó người có pháp lực thần thông, lại không còn gì thích hợp hơn, cho nên vừa rồi đối phó cửu vĩ thiên hồ chưa sử dụng, giờ này sẽ mới bày ra để đối phó Đạo Phong.
“Nói nhiều như vậy, đánh là được.” Sắc mặt Đạo Phong không thay đổi, đồng thời từ trong tay áo lấy ra Đả Thần Tiên, ngang nhiên đứng, có gió thổi đến, trường bào tay áo bay bay, tựa như ẩn sĩ trên một bức tranh thuỷ mặc, trên người tự có một loại ngạo khí lăng nhiên bất khuất, không mang theo một tia tà khí.
Chỉ là nhìn qua như vậy, quả thật không phân rõ hắn cùng đám người bày trận kia, đầu nào là chính, đầu nào là tà.
Ở bên cạnh hắn, còn có Dương Cung Tử và Tôn Ánh Kiều đứng. Hai người này vốn đã đứng ở cạnh Đạo Phong, trận pháp phát động, đem hai người họ cũng vây khốn.
“Các ngươi không đi ra, lát nữa sẽ không ra được.” Đạo Phong thản nhiên nói.
Dương Cung Tử hừ một tiếng: “Ở cùng một chỗ với ngươi, vốn không có chuyện gì tốt, chẳng qua, ta cũng muốn thử xem sự lợi hại của Tru Tiên Trận!”
Tôn Ánh Kiều cười: “Sư phụ, con theo người.”
Sư phụ? Diệp Thiếu Dương chấn động, nhớ tới Tôn Ánh Kiều lúc trước biểu hiện, cuối cùng đã hiểu hết: Tôn Ánh Kiều là một quân cờ Đạo Phong an bài ở bên người hồ mẫu!
Trách không được cô ở một khắc cuối cùng mới nói cho mình chân tướng cửu vĩ thiên hồ xuất thế, mục đích của cô không phải để mình phong ấn yêu vương, mà là đúng giờ chạy tới, không thể ngăn cản yêu vương xuất thế, đồng thời cũng có thể giúp Đạo Phong bắt yêu vương!
Cho nên lúc trước phá trận, cô mới đầu toàn lực ứng phó, ngăn cản mình tới gần yêu tinh thạch, về sau yêu vương xuất thế, lập tức đứng ở bên này của mình, cùng nhau nghênh địch...
“Đạo Phong, ngươi lợi dụng ta!” Diệp Thiếu Dương phẫn nộ kêu to.
Đạo Phong liếc hắn một cái, không thèm để ý.
Tôn Ánh Kiều hướng Diệp Thiếu Dương hô: “Tiểu sư thúc, ngươi không đến đứng cùng chúng ta sao!”
Trương Vô Sinh cũng nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, nói: “Diệp sư điệt, lần này bắt yêu vương, ngươi lấy công đầu, lại đánh bại Lăng Vũ Hiên, dựa theo ước định, chúng ta đề cử ngươi làm đệ tử số một giới pháp thuật, ngươi thân là Mao Sơn chính sóc, trừ ma vệ đạo chính là bản chức, mời đến trợ trận!”
Diệp Thiếu Dương ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, chưa có bất cứ phản ứng nào.
Hai bên đều tìm mình hỗ trợ, một bên là sư huynh nhìn mình lớn lên, còn có bạn tốt Dương Cung Tử, bên kia là đồng nghiệp giới pháp thuật, truy bắt Đạo Phong cũng là danh chính ngôn thuận, mình lại thân là thiên sư...
Diệp Thiếu Dương cảm thấy mình gặp đề lựa chọn khó nhất trong đời.
“Thiếu Dương, cậu đi giúp Đạo Phong, cứu anh ấy đi ra...” Trần Lộ biết mình vào trận sẽ chỉ làm liên lụy, dứt khoát ở lại bên người Diệp Thiếu Dương, ôm cánh tay hắn, đau khổ cầu xin.
Nhuế Lãnh Ngọc tiến lên một bước, nhìn cô một cái nói: “Cô thật ích kỷ, vì nam nhân cô yêu, ép Thiếu Dương làm tội nhân giới pháp thuật sao!”
Trần Lộ ngẩn ra, cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi lỡ lời.”
Nhuế Lãnh Ngọc giữ chặt một tay Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: “Tôi biết anh khó có thể lựa chọn, nhưng mặc kệ anh lựa chọn như thế nào, tôi đều theo anh!”
Diệp Thiếu Dương siết siết tay cô.
“Lão đại, ngươi lựa chọn như thế nào, chúng ta cũng theo ngươi!”
Đám người Qua Qua đi đến phía sau Diệp Thiếu Dương, rào rào nói.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm động một phen, gật gật đầu, nghiến răng nói: “Để bọn họ tự mình đánh đi, chúng ta... Không tham dự.”
“Tứ Bảo thiền sư, ngươi thân là đệ tử đích truyền của phương trượng Ngũ Đài sơn, không đến trợ trận sao!” Đại hòa thượng lúc trước nhìn Tứ Bảo, lạnh lùng nói.
“Ta...” Tứ Bảo không nói gì, day day ngực, hầm hừ: “Ta bị thương rồi, các ngươi làm đi, cố lên.”
“Sếp, làm sao bây giờ?” Kỳ Thần tiến đến bên người Tạ Vũ Tình, thấp giọng hỏi.
Tạ Vũ Tình nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương, trầm ngâm một chút, nói: “Đây là việc của đạo sĩ hòa thượng bọn họ, chúng ta mặc kệ, một nửa số người gác, một nửa số người đi đem các thi thể này đưa về.”
“Khải trận!” Trương Vô Sinh hét lên, hắn không thúc giục ép Diệp Thiếu Dương trợ trận nữa:
Trong lòng hắn hiểu, người ta dù sao tay chân tình sâu, bảo Diệp Thiếu Dương đi đối phó Đạo Phong, quả thực nằm mơ, lúc trước nói như vậy, thực tế là cố ý đem Diệp Thiếu Dương kìm chế, muốn hắn thành thật nán lại ở một bên, đừng đổ về phía Đạo Phong là được.
Diệp Thiếu Dương tuy không cực đoan như Đạo Phong, xưa nay cũng là nổi loạn trứ danh, cái gì thanh quy giới luật, ở trong mắt hắn cũng không đáng giá.
Gừng càng già càng cay. Trương Vô Sinh đang đắc ý mình tính kế, vừa muốn thu liễm tâm thần khởi động trận pháp, đột nhiên cảm thấy cổ căng thẳng, bị người ta bóp chặt động mạch, lòng chợt lạnh, quay đầu nhìn lại, không phải Diệp Thiếu Dương, mà là Chu Tước thiếu niên Nhạc Hằng.
Nhạc Hằng từ ngoài trận tập kích, căn bản không để ý thủ đoạn gì cả, thoải mái thành công, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tôn Ánh Kiều trong trận, nói với Trương Vô Sinh: “Các ngươi đánh như thế nào ta cũng không quản, đem cô ấy thả ra cho ta!”
“Vị pháp sư này...” Trương Vô Sinh không nhận ra hắn, cũng không biết hắn là phe nào, dù sao là người của Diệp Thiếu Dương, không ngờ vừa mở miệng đã bị Nhạc Hằng ngắt lời:
“Ta không phải pháp sư. Ta chỉ cần cô ấy đi ra, người khác ta mặc kệ!”
Trương Vô Sinh còn chưa mở miệng, Tôn Ánh Kiều hai tay chống nạnh, cả giận nói: “Chu Tước ngươi làm cái quỷ gì, ai cần ngươi cứu, ta là tự mình muốn vào, Đạo Phong là sư phụ ta, ta tự nhiên muốn đồng sinh cộng tử với ngài!”
“Ta cũng đồng sinh cộng tử với ngươi, ta đi vào bầu bạn ngươi!” Nhạc Hằng buông ra Trương Vô Sinh, cất bước muốn vào.
Đạo Phong nói: “Ngươi không cần tiến vào. Nguyệt Nguyệt sẽ không sao.”
Nhạc Hằng sửng sốt. Nguyệt Nguyệt?
Tứ Bảo lập tức lao tới trước mặt hắn, đem hắn kéo đến một bên, khuyên: “Ngươi tạm thời bình tĩnh, nếu cô ấy có việc gì lại đi không muộn, Đạo Phong khẳng định bảo vệ cô ấy.” Trong lòng buồn bực, đứa nhỏ này làm sao vậy, lần đầu tiên gặp mặt Tôn Ánh Kiều, thất vĩ yêu hồ này tuy xinh đẹp, cũng không tới mức tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, sao lại mê mẩn như vậy?
Nhạc Hằng nhìn Đạo Phong, nói: “Ta tin ngươi một lần, cô ấy nếu có việc gì, ta đuổi giết ngươi đến chân trời góc biển!”
Đạo Phong không nói.
“Chỉ bằng ngươi sao!” Tôn Ánh Kiều hướng hắn thè lưỡi: “Chu Tước, nhớ kỹ, thật ra ta tên là Tôn Ánh Nguyệt, hồ mẫu chỉ là vì che dấu tin tức, cố ý đổi tên ở nhân gian với ta.”
Trương Vô Sinh thấy uy hiếp tiêu trừ, lại quát: “Khải trận!” Đồng thời lấy ánh mắt ngắm Nhạc Hằng, sợ tên trẻ trâu này lại đến đánh lén mình.
Lúc trước kích hoạt trận pháp, bố trí kết giới, là “Hãm Tiên” trong Tru Tiên tứ trận, chỉ là vây khốn ba người bọn Đạo Phong, lúc này mới khởi động thế công, là “Trạc tiên”, mọi người đều tự cắt đầu ngón tay, ở trên pháp khí của mình bôi vẽ bùa, theo Trương Vô Sinh cùng Thích Tín Vô làm phép.
Pháp khí lay động một trận, linh quang kết giới phân giải, bốn đạo kiếm khí ngưng kết.
Đạo Phong cởi bỏ bím tóc, từ trong túi lấy ra một đoạn vải đỏ, thắt ở trên đầu, lấy ra một nắm đồng tiền, rắc dưới chân, đạp cương đấu, đánh lôi môn, lấy khởi thủ Mao Sơn nội môn pháp thuật chính thống bắt đầu làm phép.