Diệp Thiếu Dương thấy không nói được hắn, cũng chỉ đành gắng chống đỡ, tiếp tục giết địch, cho dù phải chết, cũng phải giết thêm chút quỷ, giết một con lãi một con.
Hoặc là nói quỷ giả dối như thế nào, lúc trước đã chết nhiều thủ hạ như vậy, hai quan quân Nhật Bản vẫn chỉ huy chiến đấu, không tham chiến, lúc này thấy hai người pháp lực khô kiệt, đột nhiên ra tay.
Hai người gắt gao ngăn cản, cực kỳ nguy hiểm.
“Đi nhanh đi, ta đưa ngươi ra ngoài!” Diệp Thiếu Dương lớn tiếng kêu.
“Muốn đi thì cùng đi, phải chết cùng chết!” Tiêu Dật Vân cũng rất giảng nghĩa khí.
“Phành” một tiếng, một đạo quỷ khí ngưng tụ thành kiếm quang đánh ở đầu vai Diệp Thiếu Dương, đem hắn đánh bay. Tiêu Dật Vân vội bước lên phía trước cứu viện, nhưng bị một quan quân khác chặn ngang.
Diệp Thiếu Dương rơi xuống, mấy con quỷ phía dưới đã sớm sốt ruột không chờ nổi, vung lên đao kiếm, hướng Diệp Thiếu Dương chém tới.
Một pháp khí vòng tròn từ xa xa bay tới, vừa vặn rơi ở dưới thân Diệp Thiếu Dương, chặn một đòn này.
Tiếp theo hai bóng người đạp không lao tới, một nam một nữ đáp ở trong trận, hai người đều là trang phục đạo sĩ, nam vừa hạ xuống đất liền hướng Diệp Thiếu Dương đánh ra một đạo ngọc phù, miệng nói: “Diệp Thiên Sư, mời vào tạm lánh!”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nhìn hai người một cái, nhận ra là người quen, cười khổ một tiếng, mình từng dùng linh phù thu nhiều quỷ hồn như vậy, có một ngày vậy mà cũng tiến vào trong linh phù của người khác tránh họa.
Nhưng trước mắt tình hình nguy cấp, cũng nghe lời, ngoan ngoãn tiến vào trong linh phù.
Một nam một nữ lưng tựa lưng, trong tay đều tự cầm một cây kiếm đồng, một tím một xanh da trời, không ngừng làm phép, ngăn cản vong linh quân Nhật tiến công.
“Các ngươi là người nào, từ đâu tới?” Tiêu Dật Vân nhìn hai người một cái, thấy không nhận ra, tò mò hỏi.
Nam tử nói: “Ta là tiên quan môn hạ Triệu Huyền Đàn, đây là thê tử của ta, công tào Oan Tình ti, Tiêu lang quân tạm thời đừng hỏi, ngăn cản thêm một lát, đại quân tới, mọi sự đại cát!”
Tiêu Dật Vân gật gật đầu, chuyển dời đến cạnh hai người, ba người đều là đạo môn âm thần, biết ngăn địch như thế nào, lập tức bù góc lẫn nhau, tạo thành đạo môn tam tài trận, chỉ thủ chứ không công, ngăn cản vong linh tiến công.
Một đôi vợ chồng này đạo pháp điêu luyện, lại là vừa tới, pháp lực dư thừa, cộng thêm trận pháp buff, đại quân vong linh tuy số lượng nhiều, nhất thời cũng không công vào được.
Chống đỡ khoảng mười mấy phút, phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng kèn. Hai vị vong linh quan quân kia vừa nghe, lập tức hạ lệnh dừng tiến công, từ tầng ngoài vòng vây bắt đầu hướng dưới núi chạy đi.
“Nhạc gia quân đến rồi, chúng ta hiện tại phản kích, giết bao nhiêu tính bấy nhiêu!” Nam tử phi thân tiến lên, chặn đường đi một quan quân, mấy vong linh phụ cận lập tức xả thân tới cứu.
Nữ tử lập tức bay qua, tựa lưng trượng phu, chặn lại vong linh phản công.
Tiêu Dật Vân đánh ra ba tấm linh phù, lơ lửng nối tiếp, huyễn hóa ra tam phẩm đài sen, nhằm đầu quan quân đập xuống.
Quan quân này dù sao cũng là quỷ thủ, đài sen trước mắt, lơ lửng mà không rơi, bị quỷ khí cứng rắn trụ vững.
Tiêu Dật Vân liên tiếp đánh ra sáu đạo phù ấn, dán ở trên đài sen, hai ngón tay trái bắt quyết, chỉ về phía quan quân, quát to một tiếng: “Mau!”
Nam tử kia cũng vung kiếm làm phép, đánh ra một luồng khí tím, xuyên thủng ngực quan quân.
Toàn thân quan quân nhoáng lên một cái, rốt cuộc không chống đỡ được, bị đài sen đập tới tận đáy.
Tiêu Dật Vân xoay người đi xuống, dúm đất để dẫn, hắt vào trên đài sen, kết ấn niệm chú không ngừng, đài sen lay động, cánh hoa mở ra, sau đó chậm rãi biến mất, vô số tinh phách từ bên dưới bay ra.
Nữ tử kia vừa thấy lông mày liền nhíu lại, xì một cái nói: “Thật sự là không uổng công, con quỷ này không biết luyện hóa hồn phách bao nhiêu người, chết không đáng tiếc!”
Các vong linh kia thấy quan quân đã chết, cũng không ham chiến, hướng dưới núi chạy như điên.
Ba người bám theo cả đoạn đường, điên cuồng chém giết.
“Mau thả ta ra, ta còn muốn giết mấy con quỷ!” Hồn phách Diệp Thiếu Dương ở trong linh phù la lớn.
Nam tử lập tức đem hắn thả ra, Diệp Thiếu Dương vừa đáp xuống đất, Câu Hồn Tác lập tức vung ra, quấn lấy bảy tám vong linh, nháy mắt vặn giết, còn muốn đuổi theo, bị nam tử ngăn lại.
“Phía dưới đại chiến bắt đầu rồi, hai quân chạm mặt, chúng ta đi xuống sẽ lâm vào vòng vây, thôi đi.”
Diệp Thiếu Dương bay lên một tảng đá, nhìn xuống phía dưới, hai quân đang giao chiến, tiếng hô giết vang trời.
Nữ tử đi lên, nói: “Diệp sư đệ, dựa vào Nhạc gia quân trước sau chặn đường, tất thắng không thể nghi ngờ, dựa vào mấy người chúng ta, đi xuống cũng không có tác dụng gì, hay là thôi đi.”
Diệp Thiếu Dương tuy không cam lòng, cũng biết cô nói là lời nói thật, hơn nữa mình bị thương, một khi tiến vào trong thiên quân vạn mã, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, đành phải thôi.
“Giết không hết đám súc sinh này!” Diệp Thiếu Dương giận dữ mắng một tiếng.
Nữ tử cười nói: “Diệp sư đệ đừng vội ở nhất thời, chờ trở về tu dưỡng tốt rồi, cầm pháp khí, xuống lần nữa không muộn, bên này thế lực quân Nhật Bản vẫn rất lớn, nơi đây chẳng qua là một ít quân đội tiên phong.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, thở phào một cái, ánh mắt lưu chuyển ở trên thân đôi vợ chồng này, nói: “Các người sao lại ở đây?”
Đôi nam nữ trước mặt thật sự là người quen cũ, nhất là nữ, chính là lúc trước mình xử lý sự kiện Tử Nguyệt, từ trong ác linh không gian cứu ra Dương Tư Linh kia, bên cạnh là phu quân của cô Lý Hiếu Cường.
Lúc còn sống cũng là pháp sư, tuẫn đạo mà chết, về sau hai người đoàn viên, cùng nhau xuống âm ty. Diệp Thiếu Dương chưa gặp lại bọn họ, không ngờ hôm nay lại ở chỗ này gặp gỡ.
“Tôi nhớ rõ anh từng nói, anh là môn hạ Triệu nguyên soái phải không. Anh tới nơi này làm gì?” Diệp Thiếu Dương nhìn Lý Hiếu Cường nói.
“Tôi và Tư Linh đều đang tìm môn hạ nguyên soái làm việc, gần đây bên này có chiến sự, cho nên lâm thời điều đến dưới trướng Nhạc nguyên soái, qua đây điều tra địa hình, vừa vặn gặp được yêu phó Chanh Tử kia của cậu, đi báo tin, chúng tôi vừa nghe được là cậu, liền nhanh chóng tới cứu giúp.”
Tiêu Dật Vân nhìn quanh, có chút khẩn trương nói: “Chanh Tử đâu?”
“Em ở đây.” Chanh Tử từ xa xa bay tới, sau khi hạ xuống thở hổn hển mấy hơi, quạt gió nói: “Em không quá quen khí tức Quỷ Vực, bay chậm hơn bọn họ, lúc này mới chạy tới, mọi người đã kết thúc rồi?”
Tiêu Dật Vân lập tức ghé lên, thân thiết nói: “Mệt không. Đến, anh cho em một đạo Dưỡng Khí Phù, khôi phục một phen...”
Kháo! Diệp Thiếu Dương hướng hắn trợn trắng mắt, chỉ là mệt mỏi một chút, đã ân cần hầu hạ như vậy, thầm nghĩ lão tử bị thương nặng như vậy, cũng không thấy ngươi quan tâm một chút.
Lập tức cũng lười để ý tới hắn, nhìn hai người bọn Lý Hiếu Cường nói: “May hai người đến kịp thời, bằng không tôi thực sự chết ở đây rồi.”
“Diệp Thiên Sư nói đi đâu vậy.” Lý Hiếu Cường ôm Dương Tư Linh: “Nếu không phải cậu lúc ấy ở nhân gian cứu Tư Linh, hai vợ chồng chúng tôi nào có hôm nay, chút việc nhỏ này cần gì phải nói.”
Diệp Thiếu Dương cười cười: “Làm quan đúng là biết nói chuyện.”
“Đừng trêu tôi.”
Mấy người nhìn nhau cười to.
Lý Hiếu Cường nhìn tinh phách bay múa đầy trời, những cái này phần nhiều là hồn phách hai người Diệp Thiếu Dương lúc trước giết chết chuyển hóa, đến bây giờ còn chưa hoàn toàn tan đi.
“Diệp Thiên Sư, sát nghiệt thật nặng nha.” Lý Hiếu Cường cố ý cười nói.
“Đều là tù chiến tranh, tránh được âm ty chế tài, giết bao nhiêu ta cũng chê ít.”