Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1296: Chương 1296: Chương trình học thông linh (1)




Cái đệch, giả bộ cái rắm, Diệp Thiếu Dương ở trong lòng mắng một tiếng, ngoài miệng vẫn giải thích.

“Nhuế tiểu thư vừa rồi còn gửi tin cho tôi, cô ấy đã trọ lại, cậu thật sự là vừa trở về. Được rồi, cậu trở về đi, về sau chú ý tuân thủ quy củ.”

Diệp Thiếu Dương vội vàng cám ơn, đi về phía tòa nhà ký túc xá, vừa đi trong lòng vừa mắng to, tiểu bạch kiểm này, thế mà lại ở trên mạng nói chuyện phiếm cùng Lãnh Ngọc!

Nhưng nghĩ lại, Nhuế Lãnh Ngọc đoán thật sự không sai, Dương Bân này đã có thể ra lệnh đối với bảo an, tuyệt đối không phải một quản lí bình thường đơn giản như vậy!

Trong ký túc xá, Trương Tử Kiện đã ngủ, hai người khác còn đang cầm di động chen chúc cùng một chỗ xem livestream...

Diệp Thiếu Dương thật sự có chút không biết nói gì, đi gian vệ sinh công cộng bên ngoài rửa mặt, sau khi lên giường nằm xuống, ở trên wechat nhắn lại Tạ Vũ Tình, bảo cô hỗ trợ cung cấp manh mối.

Kết quả Tạ Vũ Tình đang online, chỉ một lát đã trả lời tin tức, Diệp Thiếu Dương vừa thấy đã ngây ra:

Dương Bân này, quả thực không phải người bình thường, hắn là con chủ tịch tập đoàn Khang Đa...

Dương Bân, một năm trước từ nước Anh du học trở về, được phụ thân phân đến trong xưởng, chỉ làm một quản lí bình thường, cũng là để hắn ở công ty cơ sở rèn luyện thêm.

Trở về từ nước Anh...

Diệp Thiếu Dương tựa như nhớ tới cái gì, vội vàng đem manh mối Tạ Vũ Tình cung cấp chuyển cho Nhuế Lãnh Ngọc.

Ngày hôm sau giữa trưa tan tầm, Diệp Thiếu Dương thu được wechat của Nhuế Lãnh Ngọc, hẹn hắn ở căn tin gặp mặt.

Nhuế Lãnh Ngọc mặc một bộ đồ tây nữ sĩ màu cà phê, còn đi giày cao gót cùng tất chân đen, nhìn qua phi thường giống một thành phần tri thức chuyên nghiệp.

“Đây là trang phục làm việc của em, buổi sáng vừa đi mua, thế nào?”

“Nhìn là không tệ, chỉ là giống như đổi thành một người khác.” Diệp Thiếu Dương gãi đầu nói.

Hai người gọi đồ ăn, ở góc căn tin ngồi xuống ăn.

Trong nhà xưởng mỹ nữ cũng không thiếu, nhưng ăn mặc như Nhuế Lãnh Ngọc không có mấy ai, hơn nữa Nhuế Lãnh Ngọc lại xinh đẹp, người ăn cơm chung quanh không ít đều vụng trộm nhìn qua, còn có người cố ý từ bên cạnh bọn họ đi qua, vì thấy rõ nàng bộ dáng ra sao.

Ánh mắt mỗi tên đều như sói.

Hai người vội vàng cơm nước xong, nhanh chóng rời khỏi, đến bên ngoài nhà xưởng tản bộ.

“Sắp tới em không thể tới tìm anh, miễn cho bị Dương Bân hoài nghi.” Nhuế Lãnh Ngọc cười nói: “Em một trợ lý quản lí, đi cùng anh mãi, hắn khẳng định sẽ cảm thấy kỳ quái, có chuyện gì anh cứ gọi em trên mạng.”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai nói: “Em hiện tại cũng lên làm trợ lý rồi, tính làm sao bây giờ?”

“Tiếp cận Dương Bân, sau đó thông qua hắn, tiếp cận Linh tu hội kia, tra tìm dấu vết.”

Diệp Thiếu Dương có chút lo lắng.

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Em biết anh lo lắng cái gì, yên tâm đi, em cam đoan chờ chuyện này kết thúc, em vẫn nguyên lành.”

“Không phải cam đoan, mà là phải!” Diệp Thiếu Dương bắt lấy tay cô, chăm chú nhìn vào mắt của cô nói:

“Anh nghiêm túc nói cho em một sự kiện, vụ án này, anh có thể không tra, có thể thất bại, nhưng em nhất định không thể có việc gì! Em nhớ kỹ, cả thế giới anh đều có thể không cần, anh chỉ muốn em được an ổn.”

“Buồn nôn quá, nhưng em nhớ rồi.”

Vài ngày chỉ chớp mắt đã qua, trong mấy ngày nay, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc ngẫu nhiên gặp một lần, bình thường đều là di động liên hệ.

Diệp Thiếu Dương mỗi ngày đi làm tan tầm, âm thầm chú ý, từ bề ngoài xem ra, nhà máy này và nhà xưởng bình thường không có gì khác nhau, nhưng sau khi tan tầm, toàn bộ mọi người không thể ở lại trong xưởng, cái này hiển nhiên là vì che dấu điều gì đó.

Diệp Thiếu Dương cảm thấy, tất cả bí mật đều ở trong tiểu lễ đường kia.

Buổi chiều thứ sáu, Diệp Thiếu Dương đang đi làm, tổ trưởng đột nhiên tiến đến thông báo, Dương quản lí đến phân xưởng kiểm tra công tác.

Qua không bao lâu, Dương Bân đi vào, mặc đồ tây màu đen, tóc chải sáng bóng, nhìn qua phong độ nhẹ nhàng, nhưng Diệp Thiếu Dương đã sớm dán cho hắn cái nhãn nhã nhặn bại hoại.

Ra ngoài dự liệu là, Nhuế Lãnh Ngọc theo ngay tại bên người hắn, trong tay đang cầm một cái kẹp hồ sơ.

Tổ trưởng đi theo ở bên cạnh bọn họ, báo cáo công tác.

Nhuế Lãnh Ngọc liếc một cái nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, dừng lại chỉ hai giây, liền dời ánh mắt di.

Diệp Thiếu Dương cũng không muốn chào hỏi với nàng, tránh ở trong đám người.

Thời điểm đi qua bên người bọn họ, Dương Bân không biết làm sao đã phát hiện hắn, nói với Nhuế Lãnh Ngọc: “Đây không phải đồng hương kia của cô sao, Diệp tiên sinh phải không?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, chào hỏi.

Dương Bân gọi tới tổ trưởng, hỏi tình huống làm việc của Diệp Thiếu Dương, tổ trưởng thấy bọn họ quen biết, tự nhiên là các loại tâng bốc nịnh bợ.

“Làm cho tốt.” Dương Bân ở cao nhìn xuống vỗ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương: “Lãnh Ngọc từng đề cử cậu với tôi, nói cậu lúc còn nhỏ từng luyện võ, thân thủ không tệ, cậu rèn luyện thêm chút, tương lai tôi có chuyện tốt cho cậu.”

Diệp Thiếu Dương mặt mỉm cười, thật muốn nện một quyền ở trên mặt hắn, nói cho hắn Lãnh Ngọc không phải để ngươi gọi, nhưng hiện tại chỉ có thể nhịn.

Dương Bân đi rồi, mọi người tiếp tục làm việc, một gã đứng máy bên cạnh hướng Diệp Thiếu Dương chớp mắt vài cái nói: “Này, mỹ nữ kia là đồng hương của cậu à, quan hệ không tệ?”

Diệp Thiếu Dương thuận miệng đáp.

Người nọ cười hắc hắc, “Cô ấy là trợ lý của Dương quản lí, có phải hắn bao nuôi tiểu tam cái gì hay không? Cậu có thể tìm cô ấy hỗ trợ, kiếm cho cậu công việc tốt, đừng ở chỗ này kéo dài công việc mãi!”

Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, trong lòng có tính toán, nhất định phải nhanh chóng kết thúc chuyện này.

Để Nhuế Lãnh Ngọc ở lại bên cạnh tên ngốc kia nữa, mình sẽ phát cuồng.

Trước khi tan tầm, tổ trưởng tới đăng ký tên cuối tuần tham gia phụ đạo tâm lý, Diệp Thiếu Dương vào xưởng chưa đến hai tháng, chưa có tư cách.

Nhưng lớp phụ đạo tâm lý, mình lại không thể không tham gia.

Diệp Thiếu Dương đau khổ suy tư, không có kế nào hay.

Trở lại ký túc xá, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy chỉ có một mình Trương Tử Kiện, nảy ra kế sách, hỏi hắn tham gia lớp phụ đạo tâm lý không.

Sau khi nhận được trả lời xác định, Diệp Thiếu Dương lập tức mời hắn đi uống rượu, trong bữa trút cho hắn mấy chén, đề xuất bản thân phi thường muốn tham gia một lần lớp phụ đạo tâm lý, kiến thức một phen, muốn mượn tên của hắn, nói xong lấy ra hai bao thuốc Trung Hoa bản thân mua đưa cho hắn.

Bảy mươi tệ một bao thuốc, Diệp Thiếu Dương nghĩ tới thôi cũng đã đau thịt, nhưng vì tra án, cũng chỉ đành cắt thịt một phen.

Trương Tử Kiện mặc dù có chút không nỡ, nhưng không chịu nổi Diệp Thiếu Dương đau khổ cầu xin, đành phải đồng ý.

Đến ngày đó cuối tuần, Diệp Thiếu Dương và Trương Tử Kiện đổi thẻ công tác, mạo danh của hắn đi tiểu lễ đường.

Người rất nhiều, vào cửa chỉ cần kí tên và kiểm tra thẻ công tác, cũng không phải quá nghiêm, Diệp Thiếu Dương thoải mái trà trộn vào.

Giữa lầu một tiểu lễ đường, là một kịch trường, bị bố trí thành một tồn tại rất lớn cùng loại vũ đài, người đi vào đều làm thành một vòng ngồi xuống.

Kịch trường không có cửa sổ, trên đỉnh đầu treo mấy cái đèn.

“Này!” Có người kéo tay áo Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: “Anh cũng đến đây à.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, là mỹ nữ làm livestream ngày đó gặp được, tên là Hà Dương.

“Sao, cô tới nơi này livestream sao?”

“Nào dám.” Hà Dương thè lưỡi, hướng bên người hắn nhìn nhìn nói: “Một mình anh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.