Dịch giả: Tang Diệp
Lão bảo vệ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể bị cửa kính kẹp chặt từ ngực chia thành hai đoạn, một dòng máu tươi phun lên tấm cửa thủy tinh trong suốt, chậm rãi chảy xuống.
Ông ấy vẫn còn chưa chết, nửa người trên vẫn cố đứng lên, hai tay bám lấy cánh cửa, vẫn muốn trở vào…
Cuối cùng ông cũng lìa đời.
Nước mắt Trang Vũ Ninh rơi lã chã, nàng xoay người, chạy vào trong tòa nhà cao ốc. Tới lúc đi ngang qua thang máy, cửa thang máy đột nhiên mở ra, Trang Vũ Ninh trong đầu cũng chỉ có ý niệm chạy trốn, không chút suy nghĩ gì liền đi vào. Cửa thang máy khép lại, đèn sáng lên rất yếu ớt, Trang Vũ Ninh nhìn thoáng qua phím chọn tầng, chọn tầng cao nhất: tầng 18.
Lúc thang máy bắt đầu chạy Trang Vũ Ninh mới chú ý thang máy này là loại thang máy ngắm cảnh, bốn phía trong suốt đều có thể nhìn ra ngoài. Nhìn từ trên cao chỉ thấy một khoảng rộng như quảng trường Vạn Đạt (*), chỉ là tất cả đều trống trải, chẳng có thứ gì.
Thang máy di chuyển vô cùng chậm tới tầng hai, Trang Vũ Ninh đột nhiên trông thấy đứa bé trắng như giấy kia đứng ở phía hành lang đối diện. Nó đang lẳng lặng mở to đôi mắt đỏ như máu nhìn nàng, tới khi thang máy đi lên, nó ngẩng đầu lên nhìn theo, khuôn mặt chẳng biểu lộ cảm xúc gì, thậm chí ánh mắt điềm tĩnh giống như các đứa trẻ bình thường khác.
Thang máy qua tầng hai, Trang Vũ Ninh mới nhẹ nhàng thở phào, nhưng đến tầng ba, đứa bé kia lại xuất hiện trên hành lang... Từ đó về sau mỗi khi tới một tầng mới, đều có thể thấy thân ảnh của quỷ đồng kia đứng ở phía hành lang đối diện.
Trang Vũ Ninh hoàn toàn sụp đổ, dựa lưng vào thang máy, trượt xuống từng chút một. Nàng chỉ biết bụm mặt nghẹn ngào khóc, số trên thang tăng lên từng chút một. Đến khi thang máy đi lên tầng mười tám, Trang Vũ Ninh mạnh mẽ đứng lên, bản năng muốn sống khiến nàng bắt đầu dự tính trong đầu tất cả những thứ phải làm sau khi cửa thang máy mở.
Nàng không có quá nhiều thời gian suy nghĩ, thang máy đã tới tầng mười tám, lúc này quỷ đồng lại không hề xuất hiện ở hành lang bên ngoài.
Sau một tiếng , cửa thang máy từ từ mở ra, bên ngoài không phải mấy gian hàng mà chỉ là hành lang tối om. Trang Vũ Ninh không dám ra khỏi thang máy, vì vậy nhấn nút đi xuống tầng một. Lại một tiếng nữa vang lên, cửa thang máy chậm rãi khép lại, Trang Vũ Ninh nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đột nhiên một tiếng vang lên, một đôi bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết chắn giữa hai cánh cửa sắt, mỗi bàn tay nắm lấy một bên cửa, mạnh mẽ kéo ra một khe hở. Quỷ đồng đưa đầu qua khe hở, cười hành hạch tiến về phía Trang Vũ Ninh.
Trang Vũ Ninh hà hơi vào bàn tay phải, đánh vào giữa trán quỷ đồng, quỷ đồng ngã ngửa về phía sau, lăn một vòng rồi biến mất không thấy gì nữa.
Cửa thang máy không đóng lại, đèn cũng tắt. Trang Vũ Ninh đành phải chạy dọc theo hành lang tối om, nàng chỉ thấy một chùm sáng từ một bậc thang không xa chiếu tới. Nàng vội vàng chạy tới, leo lên bậc thang.
Trang Vũ Ninh dừng lại xem xét bốn phía, phát hiện mình đã lên tới sân thượng của tòa nhà. Đúng lúc này, một cái bóng trắng từ trong bóng tối nhào lên, đợi tới khi nàng phát hiện ra, bàn tay phải muốn đánh tới thì đã chậm...
Mưa tạnh, gió cũng ngừng.
Hai người Diệp Thiếu Dương lần tới khu nhà, vừa muốn đi vào, Diệp Thiếu Dương đột nhiên đứng lại, cúi đầu nhìn một chỗ lõm đã đầy nước trên mặt đất, nói: “Có quỷ khí!”
Tiện tay lấy từ balo ra một chút chu sa, rải trên mặt đất, chỉ sau vài giây chính giữa chỗ lõm xuất hiện mấy dấu chân màu đỏ tươi, nhìn qua dấu chân cũng biết chỉ là đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi.
”Dấu chân quỷ! May mắn là mặt đất có nước, làm quỷ khí không bị tán mất, đi mau!” Diệp Thiếu Dương nói xong, chạy theo hướng của dấu chân, Tiểu Mã theo sát phía sau. Tới giao lộ, Diệp Thiếu Dương rắc thêm chu sa trên mặt đất, chẳng bao lâu sau lại xuất hiện thêm mấy dấu chân quỷ. Diệp Thiếu Dương tiếp tục chạy theo hướng của dấu chân, chạy qua hai giao lộ, tới phía trước một tòa nhà cao tầng.
Không cần rải chu sa tiếp thì Diệp Thiếu Dương đã ngửi thấy mùi máu. Cứ theo mùi máu mà đi tới chỗ cửa xoay, chỉ thấy một cảnh tượng hết sức đáng sợ: Một người mặc quần áo của bảo vệ, thân thể đã bị cửa xoay kẹp thành hai đoạn, một nửa người vẫn nằm ở phía ngoài cửa. Trên mặt đất chảy đầy máu, đôi chỗ còn sót lại nội tạng và ruột...
”Mau báo cảnh sát, gọi điện thoại trực tiếp cho Tạ Vũ Tình!” Diệp Thiếu Dương nói với Tiểu Mã, nhanh chóng đi tới trước cửa xoay, tay phải kết pháp ấn, một trảo đưa tới trước. Đột nhiên xuất hiện một bóng người mờ ảo, là một người bảo vệ nam khoảng hơn 50 tuổi, trên mặt vẫn còn vẻ chua xót ngoái nhìn thi thể trên đất.
Diệp Thiếu Dương trực tiếp hỏi ông ta: “Chết như thế nào?”
”Tôi bị...bị quỷ đồng kia giết.” Lão bảo vệ thở dài, đáp.
Lão chắp tay vái Diệp Thiếu Dương khẩn cầu: “Đại pháp sư giúp tôi làm chủ.”
”Quỷ đồng?” Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động “Có phải nó đuổi theo một cô nương mà đến?”
”Đúng đúng, cô nương kia đã đi lên rồi, Đại pháp sư nhanh cứu nàng.”
Diệp Thiếu Dương không có thời gian hỏi tiếp, vẽ một lá dẫn hồn phù, dán trên trán âm hồn, nói: “Ông có linh quang, khi còn sống nhất định đã làm việc thiện, kiếp sau sẽ có hồi báo, siêu thoát đi thôi.”
Âm hồn của lão bảo vệ lập tức hóa thành một làn khói, bám vào linh phù bay về phía xa xa.
”Đã báo cho Vũ Tình tỷ rồi, cô ấy sẽ dẫn người tới. Bây giờ phải làm sao?” Tiểu Mã để điện thoại di động xuống, hỏi.
”Lên lầu!” Diệp Thiếu Dương xông vào tòa nhà, chạy về phía cầu thang.
”Tầng cao nhất đó, sao không vào thang máy?” Vừa mới dứt lời, Tiểu Mã như nghĩ ra, vỗ vỗ đầu “Đúng, tòa nhà này còn chưa xây xong, tám phần mười thang máy không có điện.”
Đi tới đầu bậc thang, Tiểu Mã Cương muốn đi tiếp thì đã bị Diệp Thiếu Dương kéo lại. Hắn làm một cái thủ thế bảo Tiểu Mã chớ có lên tiếng, nghiêng tai nghe ngóng, chỉ thấy âm thanh của người chân trần đang đi trên bậc thang, bước đi lại vô cùng chậm. Nếu không phải ở bên trong quá mức tĩnh lặng, lại có tiếng vang, căn bản không thể nghe thấy.
”Đây là...”
Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay, kéo hắn lùi về phía sau, đi vào trong một gian phòng trống, nghiêng người nhìn ra phía ngoài. Chỉ một lát sau, một bóng người từ cầu thang bước ra, đúng là Trang Vũ Ninh. Áo ngủ màu đỏ trên người nàng đã ướt đẫm, dính sát vào người, làm lộ ra đường cong mê hồn.
Nhưng hai người Diệp Thiếu Dương cũng không có thời gian rảnh thưởng thức thân hình bốc lửa của nàng, ánh mắt chỉ nhìn khuôn mặt nàng. Khuôn mặt nàng lúc này như một người mất hồn, ánh mắt trống rỗng, như bị một người kéo về phía trước, thân thể bước từng bước cứng ngắc về phía cửa lớn.
Tiểu Mã hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: “Không phải cô ấy biến thành cương thi rồi chứ?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Cô ấy chưa chết, chỉ là bị nhập rồi. Quỷ đồng kia đang nhập vào người cô ấy, muốn đưa cô ấy đi.”
Tiểu Mã lập tức hỏi: “Tới đâu?”
”Tôi nào biết“. Diệp Thiếu Dương quan sát một lúc mới nói: “Hiện tại nàng đã bị nhập rồi, nếu tôi ra tay chỉ sợ quỷ đồng kia chó cùng rứt giậu, gây bất lợi cho Trang Vũ Ninh. Quỷ đồng muốn giết chết nàng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Hai ta phối hợp một chút, bảo đảm không có sơ hở“.
Sau đó hắn nhỏ giọng thì thào cùng Tiểu Mã vài câu.
Tiểu Mã nghe xong nhẹ gật đầu: “Chuẩn bị xong, cậu lên đi!”
(*) Quảng trường Vạn Đạt do tập đoàn Vạn Đạt xây dựng. Có ở hầu hết các thành phố lớn tại Trung Quốc.