Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1337: Chương 1337: Hồ yêu mị thuật




“Không xong, Thiếu Dương trúng mị thuật của Cửu Vĩ Thiên Hồ rồi!”

Trong lòng Quảng Tông thiên sư kêu khổ không ngừng, mình ngàn tính vạn tính, lại đã xem nhẹ một điểm này!

Nhưng sốt ruột thì sốt ruột, lại không dám phân tâm chút nào. Phong Yêu Thuật còn chưa xong, hiện tại nếu gián đoạn, chờ Cửu Vĩ Thiên Hồ tỉnh lại, vậy cũng chỉ có kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Hiện tại chỉ có thể dựa vào bản thân Diệp Thiếu Dương.

Thiếu Dương à Thiếu Dương, ngươi nhất định nhất định phải giữ được đó!

Quảng Tông thiên sư ở trong lòng âm thầm cầu nguyện.

Diệp Thiếu Dương lại chưa nghe thấy, hồn phách của hắn còn ở trong một đại dương mênh mông, ôm chặt Cửu Vĩ Thiên Hồ, không cho cô ta di động, đồng thời cố gắng khắc chế lửa dục.

Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng không giãy dụa nữa.

Diệp Thiếu Dương đang âm thầm tự vui, Cửu Vĩ Thiên Hồ trong lòng đột nhiên cả người run lên, rên rỉ một tiếng.

Hả?

Diệp Thiếu Dương hướng trên mặt cô ta nhìn lại, chỉ thấy một dòng máu tươi từ trong miệng cô ta chảy ra. Mộng cảnh khác với hồn thân, cảm giác của linh hồn ở trong mộng cảnh, là một loại bắt chước chân thật, ở trong này cũng có thể bị thương đổ máu, đây là quy tắc mộng cảnh, một khi tỉnh lại, tất cả đều không tồn tại nữa, sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết nào ở linh hồn cùng thân thể.

Nhưng chỉ cần chưa tỉnh, toàn bộ cảm quan tri giác đều là chân thật.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy trong miệng cô ta đổ máu, lập tức hiểu ra, cười nói:

“Ngươi có phải cho rằng cắn lưỡi tự sát, là có thể từ trong mộng tỉnh lại hay không? Thực đáng tiếc, mộng cảnh này là ta tạo, trừ tiến vào luân nhãn, nếu không mặc kệ ngươi làm cái gì đối với chính mình, đều là vô dụng, chỉ là khiến bản thân đau mà thôi, cho nên ta khuyên ngươi vẫn là đừng tự mình hại mình.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ nghe hắn nói như vậy, ánh mắt nhất thời ảm đạm đi, thở dài.

“Nghĩ ta tuy thân là Thanh Khâu Hồ Vương, lại lấy phương thức như vậy thua ở trong tay ngươi, trong lòng thật sự không cam.”

“Cái này có gì, ngươi lúc trước mê hoặc giang sơn, cũng không biết từng hại bao nhiêu người, ngươi hiện tại cảm thấy ủy khuất, những vong hồn kia lại đi tìm ai nói rõ lí lẽ.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ nhướng mày, lạnh lùng nói: “Ngươi là đạo sĩ, ta là yêu tinh, ngươi giết ta là thiên kinh địa nghĩa, ngươi cũng không cần tìm cớ. Ta họa loạn giang sơn bao giờ?”

“Không có?” Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn: “Lúc trước Thương Trụ vương chuyện đó, không phải ngươi làm?”

“Ngươi cũng thực coi trọng ta! Chẳng lẽ từ xưa đến nay, chỉ một mình ta là hồ tinh sao?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Hồ tinh còn nhiều, nhưng theo ta được biết, đương thời nhiều nhất chỉ có một hồ tinh có thể thành yêu vương, tựa như hoàng đế.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ thở dài nói: “Không sai, Cửu Vĩ Thiên Hồ, quả thực ngàn năm mới có thể xuất hiện một con, chỉ có con này tu thành chính quả, tên vào tiên ban, hoặc là trải kiếp mà chết, rơi vào địa ngục, Thanh Khâu hồ tộc ta mới có thể lại chọn ra một vị linh hồ, hy sinh tính mạng ngàn vạn đồng loại, rót linh huyết cho nó, tu thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, nhậm chức hồ tiên...

Cho nên, bởi vì Ðát Kỷ bị giết, Thanh Khâu sơn mất đi chủ nhân, ta mới có cơ hội trở thành hồ tiên thế hệ mới, nhưng hành vi lúc còn sống của Ðát Kỷ, có gì quan hệ với ta!”

“Ngươi... Không phải Ðát Kỷ à?” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, đột nhiên nghĩ đến, tựa như tới bây giờ chưa có ai nói với mình cô ta là Ðát Kỷ, cái ý nghĩ này của hắn quả thực có chút khó hiểu.

Ðát Kỷ là Cửu Vĩ Thiên Hồ không sai, nhưng Cửu Vĩ Thiên Hồ chưa chắc đã là Ðát Kỷ, đạo lý đơn giản như vậy, mình vào trước là chủ, lại xem nhẹ mất.

“Được rồi, ta sai, nhưng... ngươi là làm sao bị phong ấn lại?” Nghe nói cô ta không phải Ðát Kỷ, Diệp Thiếu Dương liền rất tò mò đối với thân thế cô ta.

Cửu Vĩ Thiên Hồ trầm mặc một lúc lâu, nhìn hắn nói: “Nếu ta nói, ta từ trước tới nay chưa từng hại người, ngươi tin không?”

“Ta...”

“Ta biết ngươi không tin, ở trong lòng ngươi, tất cả yêu tinh, đều là ti tiện không chịu nổi.”

Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay: “Cái này ngươi lầm rồi, ta thừa nhận, có không ít pháp sư kỳ thị tà vật, nhưng ta cho rằng, quỷ yêu tà linh, thậm chí cương thi, đều có phân chia chính tà, bên cạnh chính ta cũng có rất nhiều yêu phó, đều là người thân nhất của ta. Ta chỉ là cảm thấy ngươi là Thanh Khâu yêu vương, hẳn là tà tu, nói chưa từng giết người, thật sự khó mà tin nổi.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ nghe hắn nói như vậy, sắc mặt dịu đi một ít nói: “Thật ra, ta căn bản chưa có cơ hội tà tu, ta sau khi tu thành cửu vĩ, vẫn luôn ở Thanh Khâu sơn dốc lòng tu luyện... Thanh Khâu sơn ở Thanh Minh Giới, ta dù muốn giết người cũng không giết được.

Sau, ta là vì kiểm chứng vụ án của tổ tiên Ðát Kỷ, mới đến nhân gian.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Công án cái gì, ả không phải bị Xiển giáo tiêu diệt sao?”

Trong《 Phong Thần Diễn Nghĩa 》từng diễn, Ðát Kỷ là bị Khương Tử Nha bắt lấy, đẩy lên đài Trảm Tiên chém chết, chân linh sau đó lên Phong Thần bảng... Cái này chỉ toàn là nói nhảm, là phàm nhân tự mình yy ra. Diệp Thiếu Dương thân là thiên sư, từng đọc không ít điển tịch, biết căn bản không có cái gì Phong Thần bảng cùng đài Trảm Tiên, tất cả đều là hậu nhân lập ra.

Nhưng Ðát Kỷ ở trong lịch sử là có, hơn nữa thân phận quả thật là Cửu Vĩ Thiên Hồ, về phần kết cục sau này, trong điển tịch ghi lại cũng không đủ, chỉ nói là ở trong phong yêu chi chiến bị Xiển giáo tiêu diệt, chi tiết cụ thể, Diệp Thiếu Dương cũng không biết.

“Ta cũng là nghe nói, Ðát Kỷ là bị Xiển giáo giết chết, ta đến nhân gian chính là vì điều tra chân tướng chuyện này, còn có chính là tìm kiếm thi cốt của nàng. Làm hậu bối, đây là điều ta phải làm.” Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nghe cô ta nói tiếp.

“Nhưng ta căn bản là chưa kịp điều tra rõ ràng, đã bị giới pháp thuật theo dõi, bọn họ đặt cạm bẫy, dẫn ta vào, sau đó hợp sức đem ta phong ấn, kẻ cầm đầu, là tối thụ tối cận Lữ Thuần Dương trong đạo môn các ngươi!”

Lữ Động Tân?

Trong lòng Diệp Thiếu Dương giật mình, cẩn thận suy nghĩ rất có khả năng: Cửu Vĩ Thiên Hồ tu vi cỡ nào, người có thể phong ấn cô ta, tất nhiên là siêu cấp cao thủ của giới pháp thuật. Lữ Động Tân là đứng đầu Thượng Động bát tiên, nói là pháp lực thông thiên cũng không đủ.

Nói chuyện này là gã làm, Diệp Thiếu Dương tin.

“Ta sau khi bị phong ấn, hôn mê mấy ngàn năm, sau đó... ta liền gặp ngươi.” Cửu Vĩ Thiên Hồ hướng Diệp Thiếu Dương u oán nhìn tới: “Một lần này, chính là ngay cả phong ấn cũng không có cơ hội nữa rồi, ta sắp chết ở trong tay ngươi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chờ chút, ngươi ý tứ này là... Ngươi một mực bị phong ấn, lúc này mới vừa thức tỉnh không lâu?”

“Bằng không thì sao, ta vừa thức tỉnh, đã bị ngươi thu đến nơi đây, vì dưỡng thương, bị ép kết thành đồng minh với Huyết Bồ Đề kia, ta cho dù muốn giết người lấy phách, cũng không có cơ hội đi làm nha!”

“Như vậy...” Trong ánh mắt Diệp Thiếu Dương nhìn cô ta cũng toát ra một tia đồng tình.

Nếu thực là như vậy mà nói,vậy cô ta làm Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng quá nghẹn khuất chút, thời gian tỉnh còn chưa lâu bằng thời gian bị phong ấn... Đổi thành mình mà nói, nhắm chừng phải sụp đổ phát cuồng.

Đột nhiên trong lòng linh cơ khẽ động, bắt lấy tay Cửu Vĩ Thiên Hồ nói: “Nói như vậy ngươi thật sự chưa từng làm việc gì xấu, như vậy càng tốt, ta tiến cử hiền tài ngươi đi âm ty, lấy tu vi của ngươi, thụ phong âm thần tuyệt đối không có vấn đề, lăn lộn vài năm, làm ti chủ cũng là chắc chắn. Ta hy vọng ngươi nghiêm túc cân nhắc, ta thật sự không muốn giết ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.