Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 43: Chương 43: Kẻ lừa đảo.




Quay đầu nhìn, một đội bảo vệ đang từ đằng xa đi tới, dẫn đầu là một tên béo, chính là người lúc nãy lên tiếng hỏi bọn họ. Cả đám bảo vệ vừa nhìn thấy Tạ Vũ Tình thì ánh mắt sáng hẳn lên, không tự chủ được ngó lên ngó xuống.

Tạ Vũ Tình nóng cả mặt, lạnh lùng nói: “Cảnh sát, tránh ra!”

“Cảnh sát? Ha ha, có cảnh sát xinh đẹp như vậy sao?“. Tên béo cợt nhả: “Đem giấy chứng nhận cho anh xem!“.

Tạ Vũ Tình thản nhiên cười với hắn: “Ngươi qua đây!“.

Tên béo cười ha hả nhanh chóng chạy tới, có thể tiếp xúc gần gũi với mỹ nữ, hắn cầu còn không được. Diệp Thiếu Dương ở phía sau lắc đầu, tên béo này xui xẻo rồi.

Tạ Vũ Tình đưa giấy chứng nhận cho hắn, tên béo giơ tay ra nhận, đang muốn cầm lấy bàn tay nhỏ bé xinh xinh của mỹ nữ, đột nhiên bàn tay phì nộn của hắn bị nàng nắm chặt.

Hắn thầm cảm thấy rất vui sướng, mỹ nữ thật quá chủ động a, thế nhưng không đợi hắn hưởng thụ một chút, Tạ Vũ Tình đột nhiên bay lên tung một cước vào chồng mỡ bụng của hắn.

“Dám giở trò lưu manh sờ tay ta trước mặt mọi người, ngươi muốn chết rồi!”

Tên béo ngồi xổm xuống đất, ôm bụng kêu to, thật lâu sau mới bớt đau, ngẩng đầu lên nhìn Tạ Vũ Tình : “Cô... Cô vu oan cho tôi, lại còn đánh người!“.

Tạ Vũ Tình đưa giấy chứng nhận đến trước mặt hắn, một tay vỗ vỗ vai hắn, nói: “Là ngươi giở trò lưu manh trước, không đánh ngươi thì đánh ai? Thế nào, có ý kiến gì thì về đồn giải quyết!“.

Tên béo nhìn thấy thẻ cảnh sát, chợt hiểu ra ý tứ trong lời của nàng, lắc đầu nguầy nguậy nói: “Cảnh sát tỷ tỷ giơ cao đánh khẽ, tôi sai rồi, không dám đùa nữa!“.

Tạ Vũ Tình cười cười, hỏi: “Nhiệm vụ của các ngươi là gì?”

“Báo cáo cảnh sát, trường học sắp xếp chúng tôi canh giữ gần ký túc xá, ngăn chặn sinh viên trốn học ra ngoài hay đến gần khu vực pháp sư khai đàn.“.

“À!“. Tạ Vũ Tình gật đầu, đột nhiên biến sắc: “Thế còn không mau cút đi làm việc của mình!“.

“Vâng vâng.“. Tên béo liền vội vã đứng lên, dẫn đàn em bỏ chạy về phía ký túc xá, không dám liếc nhìn Tạ Vũ Tình nữa.

Tạ Vũ Tình hài lòng mỉm cười, quay đầu lại, phát hiện Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đang trợn mắt há mồm nhìn mình.

“Nhìn cái gì?”

“Xuất sắc!“. Diệp Thiếu Dương giơ ngón tay cái lên, trong lòng thầm nghĩ, cô gái này tuy vóc dáng rất đẹp nhưng lại có khuynh hướng bạo lực, sau này giao thiệp với nàng cũng phải cẩn thận.

Đợi không lâu sau, tên pháp sư kia đã xuất hiện, bộ dáng khoan thai đi chính giữa, xung quanh gã là một đám lãnh đạo đang từ trường học bước tới.

“Chúng ta lùi về phía sau trước, không nên để cho người ta chú ý.“. Tạ Vũ Tình nhắc nhở, bọn họ lui về phía sau, tiến sát đám người tên béo. Diệp Thiếu Dương len lén quay đầu nhìn, phát hiện tất cả mọi người đang lặng lẽ quan sát bờ mông tròn trịa vểnh cao của nàng, thế nhưng ánh mắt ai nấy đều rất bí mật, bởi vì tên béo vừa nãy đã bị ăn một cước đau điếng, cho nên không ai dám lỗ mãng.

Gã pháp sư trên dưới năm mươi tuổi, cũng là một đạo sĩ, đầu đội khăn vấn, thân mặc đạo bào, râu dài mềm rũ, tay cầm một chiếc quạt lông ngỗng vừa đi vừa nhẹ nhàng phe phẩy. Bên người là một đạo đồng trẻ tuổi, đeo một cái túi lớn trên vai, biểu tình cũng rất ư là cao ngạo.

“Oa, quả nhiên là cao nhân đắc đạo!“. Đám bảo vệ phía sau đồng loạt tán thưởng.

“Vớ vẩn, đạo sĩ thì mặc đồ đạo sĩ đi, bày đặt hóa trang như Gia Cát Lượng!“. Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu: “Mà Gia Cát Lượng thì có liên quan gì tới đạo sĩ chứ!”

Đoàn người đi đến bãi đất trống phía dưới ký túc xá, một lãnh đạo giới thiệu: “Lưu đạo trưởng, đây là nơi phát sinh những chuyện ma quái, thỉnh Lưu đạo trưởng ra tay, dẹp yên yêu ma.“.

Lưu đạo trưởng lắc lắc tay áo, tiến lên hai bước, nhìn cánh cổng to, hai cánh cổng ngược chiều nhau bị xích bởi một ổ khóa rất lớn, trên cánh cổng là một lá bùa chẳng biết do pháp sư nào để lại.

“Mở khóa!“. Lưu đạo trưởng chỉ tay vào xích sắt, rất khí phách nói.

Vị lãnh đạo do dự một lát, lấy ra một chiếc chìa khóa, giao cho Lưu đạo trưởng. Lưu đạo trưởng lại đưa nó cho đồng tử, bảo cậu tiến lên mở khóa. Cạch một tiếng, cánh cổng mở ra, một luồng âm phong thổi tới trước mặt, tất cả mọi người không tự chủ được sợ run người, lui về phía sau mấy bước.

Lưu đạo trưởng ra lệnh đồng tử mở bao vải, bày ra hương án, đặt một cái lư hương cổ màu đồng lên bàn, đổ vào gạo nếp, đốt ba nén nhang, cầm trong tay Đào Mộc Kiếm, mũi kiếm chỉ lên trời, giả bộ tư thế đạo sĩ, cao giọng nói: “Long Hổ Sơn đạo sĩ Lưu Đại Dân phụng sắc lệnh tổ sư, trừ ma vệ đạo, bọn yêu ma quỷ quái mau đến đây nhận lấy cái chết!“.

Diệp Thiếu Dương cười lạnh lắc đầu, tên lừa đảo này, đến câu chú cũng bịa đặt.

Lưu đạo sĩ cầm Đào Mộc Kiếm huơ tay múa chân, cước bộ chuyển động, hết bay rồi lại nhảy, tư thế vô cùng khôi hài kỳ quái, vẻ mặt của của lão cũng rất nghiêm túc khẩn trương, làm cho người ta cảm giác như gã đang làm phép.

Diệp Thiếu Dương ôm cánh tay nhìn lão lăn lộn biểu diễn một hồi, cuối cùng cũng đã kết thúc nghi thức nhàm chán, gã lấy từ trong tay áo ra một lá bùa màu vàng, tiếp nhận bút chu sa đạo đồng đưa tới, nhanh chóng vẽ lên trên vài nét, cao giọng niệm chú: “Lôi Thần Điện mẫu, nghe ta hiệu lệnh, tận diệt yêu ma, hoàn quy thanh minh. Cấp cấp như luật lệnh!“.

Tay gã rung động, lá bùa bay vào cổng chính ký túc xá, lơ lửng trên không trung, có tiếng sấm ầm ầm vang lên, bên dưới lá bùa xuất hiện một bóng trắng mờ ảo.

Các nhân viên bảo vệ thét lên kinh hãi, đồng loạt lui về phía sau.

“Quỷ quái hiện hình, không nên kinh hoảng, nó đánh không lại Dẫn lôi phù của ta đâu!”

Tiếng rắc rắc không ngừng vang lên, âm lôi cuồn cuộn, tuy rằng không nhìn thấy lôi điện thật sự, thế nhưng thân ảnh mơ hồ kia lại vặn vẹo biến chuyển, phát sinh tiếng kêu kinh hoàng thảm thiết.

Tiểu Mã nắm chặt cánh tay của Diệp Thiếu Dương, khẩn trương nói: “Thiếu Dương ca, không phải cậu bảo hắn là lừa đảo sao? Thế nhưng...nhưng…trông rất tài giỏi a!”.

“Muốn phá thuyền thì ba cây đinh cũng phá được! Lão nhân này hơn phân nửa là đệ tử ngoại môn của một phái nào đó, hiểu sơ sơ một ít pháp thuật, mà quỷ hồn kia căn bản không nằm trong ký túc xá, chẳng biết từ đâu bị lão nhốt vào trong bùa rồi vờ thả ra để giả thần giả quỷ.“.

Bắt quỷ mà không siêu độ, lại còn giở trò hề vụng về, đúng là vi phạm thiên đạo, Diệp Thiếu Dương lấy tay nâng cầm, suy nghĩ cách để trừng trị gã.

“Ầm ầm“. Một tiếng vang thật lớn, quỷ hồn kia kêu lên thảm thiết, ngã phục xuống đất.

“Mọi người thấy chưa, quỷ hồn đã bị ta thu phục.“. Lưu đạo sĩ vô cùng đắc ý, miệng niệm chú văn, thu quỷ hồn vào trong lá bùa: “Đợi ta siêu độ cho nó xong, mọi thứ sẽ trở về bình yên vô sự.“.

“Hay lắm!“. Đám bảo vệ vỗ tay tán thưởng nhiệt liệt, đối với những người bình thường mà nói, lão chẳng khác gì tiên nhân.

Lưu đạo sĩ vuốt vuốt chòm râu, dương dương tự đắc.

Đúng lúc này, Diệp Thiếu Dương mò tới sau lưng gã, vỗ lên bả vai, chớp mắt cười nói: “Pháp sư, chưa xong đâu, bên cạnh ông còn có quỷ!“.

Lưu đạo trưởng sợ hãi cả kinh, khẩn trương nhìn trái nhìn phải, không thấy gì hết, nổi giận quát Diệp Thiếu Dương: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, ở đâu ra quỷ!?“.

“Tôi đâu có nói bậy, ông xem, Dẫn lôi phù bay ra kìa, chẳng phải rõ ràng là có quỷ sao?”

Quả nhiên, Dẫn lôi phù từ trong ký túc xá bay ra, dừng trên đỉnh đầu của Lưu đạo trưởng. Gã còn chưa hiểu chuyện gì thì chợt nghe Răng rắc một tiếng, một đạo âm lôi vô hình từ trên đỉnh đầu gã đánh xuống. Lưu đạo trưởng “Ái úi” một tiếng, nhảy dựng lên. Mọi người trông thấy trợn tròn cả mắt, vì sao Dẫn lôi phù lại quay về đánh gã?...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.