Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1327: Chương 1327: Lập kế bắt cửu vĩ (1)




Trong lòng hắn rất hiểu, Đạo Phong đã bảo mình đi, đã nói lên cho dù hai bọn họ cùng lên, cũng không bắt được Cửu Vĩ Thiên Hồ, nhưng thực lực Đạo Phong vượt xa mình, tự bảo vệ khẳng định không có vấn đề, chỉ cần có thể cuốn lấy cô ta, mình trở về đem Quảng Tông thiên sư và Tiểu Thanh Tiểu Bạch bọn họ tìm đến, mọi người cùng lên, có lẽ có thể đem cô ta thu phục.

“Là ngươi!”

Cửu Vĩ Thiên Hồ nhận ra Đạo Phong: “Một trận chiến hôm đó, ngươi hình như cũng có phần.”

“Đến đi.” Đạo Phong đặt ngang một tay ở trước ngực, không ngừng biến ảo thủ ấn, đỉnh đầu hiện ra ba đóa hoa sen đen, không ngừng xoay tròn.

Có năm đạo khí tức chợt xuất hiện ở quanh thân, hội tụ trong tay phải, vờn quanh ở trên Đả Thần Tiên.

“Tam hoa tụ đỉnh, ngũ triều nguyên khí!” Sắc mặt Cửu Vĩ Thiên Hồ trầm xuống: “Đương thời không có khả năng có người tu luyện thành quỷ thuật Tiệt giáo này, ngươi rốt cuộc là ai!”

Đạo Phong nhìn cô ta, bình tĩnh hỏi: “Ngươi từng trải qua trận chiến phong thần?”

“Tiểu bối bắt nạt ta!” Cửu Vĩ Thiên Hồ tức giận hừ một tiếng, chín cái đuôi đột nhiên triển khai, bắt đầu quạt lên ở không trung.

Yêu khí màu đen ở không trung hội tụ thành dòng, hình thành một cái bóng tối linh hồ thật lớn, cao như núi, nằm úp sấp ở trên mặt đất, làm ra tư thái vồ về phía trước.

Đạo Phong nhìn thoáng qua, trong miệng niệm chú, tay áo vung lên, từ trong ống tay áo bay ra hai đạo linh phù, hóa thành một quầng lửa cùng một quầng băng tinh, vờn quanh trên hai bên vai, quỹ tích vận hành nhìn qua như là Thái Cực song ngư đồ, nhưng lại có chút khác.

“Tam Thanh quỷ phù!” Cửu Vĩ Thiên Hồ lạnh lùng nói.

“Ngươi quả thực có hiểu biết.” Đạo Phong nói xong, tay phải khẽ nhấc, hai linh phù trong Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù kia: Ngọc Thanh Phù cùng Thượng Thanh Phù rời khỏi bả vai, tới trên tay hắn, hóa thành một âm một dương hai luồng cương khí, cực kỳ sáng ngời chói mắt, giống như nắm một vầng nhật nguyệt.

Cửu Vĩ Thiên Hồ hừ một tiếng, hồn ảnh thật lớn được huyễn hóa ra đột nhiên hòa tan, cát bay đá chạy hướng Đạo Phong cuốn đi.

Đạo Phong nghênh đón một bước, dùng tam hoa tụ đỉnh ngăn trở cơn lốc, ngũ triều nguyên khí thúc giục hóa quỷ phù, hướng mặt Cửu Vĩ Thiên Hồ đánh tới.

“Oành...”

Một luồng khí thật lớn đem Diệp Thiếu Dương hất lên.

Đánh nhau rồi?

Diệp Thiếu Dương liền xoay người, trèo lên một sườn dốc đất, hướng phía mình xuất phát nhìn lại.

Hai bóng người một xanh da trời một đỏ chiến đấu quấn lấy nhau, các loại yêu khí linh quang lúc lên lúc xuống, tình hình chiến đấu cực kỳ kịch liệt.

Diệp Thiếu Dương nhìn qua, lập tức mê mẩn, quên đi gọi viện binh.

“Chiến đấu đặc sắc như vậy, không nên thiếu ta chứ!” Diệp Thiếu Dương thậm chí muốn trở về đánh một lần nữa, đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng đám người Qua Qua gọi mình, quay đầu nhìn lại, Qua Qua và Quảng Tông thiên sư cùng nhau đi tới, vội vàng nghênh đón nói: “Sao chỉ hai người các ngươi, đem mọi người gọi tới, cùng nhau bắt Cửu Vĩ Thiên Hồ chứ.”

Quảng Tông thiên sư nói: “Ngươi nói khẽ chút, mọi người xuống núi, nhỡ đâu mỗ mỗ tấn công sơn môn, ai có thể chống đỡ được.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, lúc này mới nhớ tới Cửu Vĩ Thiên Hồ và mỗ mỗ gì đó là một hội.

“Vậy bốn chúng ta đi thôi, thử một lần có thể bắt được ả hay không.”

Quảng Tông thiên sư lắc lắc đầu.

“Có ý tứ gì?”

Quảng Tông thiên sư chỉ một chút phía sau hắn, Diệp Thiếu Dương nhìn lại, Đạo Phong đang đi tới, Cửu Vĩ Thiên Hồ đã không thấy bóng dáng.

Sao đột nhiên không đánh nữa?

Quảng Tông thiên sư nói: “Không nói đến bốn người chúng ta có thể bắt được Cửu Vĩ Thiên Hồ hay không, cho dù có thể, một trận đại chiến đó, cũng nhất định sẽ kinh động mỗ mỗ, đến lúc đó ả bao vây ngược chúng ta, còn không biết cuối cùng bị bắt là ai đây.”

Lúc này Đạo Phong đã đi tới, Quảng Tông thiên sư đánh giá hắn cao thấp một hồi, trong vẻ mặt toát ra một tia phức tạp.

“Ngươi là Đạo Phong.”

Đạo Phong khẽ gật đầu nói: “Ta đã bị Mao Sơn gạch tên, không là đệ tử đạo môn nữa, không làm lễ ra mắt.”

Quảng Tông thiên sư không chút để bụng khoát tay áo nói: “Nhân quả của Cửu Vĩ Thiên Hồ, cũng không ứng ở trên người của ngươi, ngươi không cần sống mái với nó.”

Đạo Phong nói: “Ta chỉ là dùng ả để thử một chút công pháp gần đây luyện thành.”

Quảng Tông thiên sư nói: “Ngươi lấy sức một người, có thể địch lại Cửu Vĩ Thiên Hồ, tu vi cao cường, trước nay hiếm có.”

Diệp Thiếu Dương tiến lên, một tay khoác bả vai Đạo Phong hỏi: “Ngươi sao biết ta gặp được nguy hiểm?”

“Ta sao có thể biết.” Đạo Phong thản nhiên trả lời.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt nói: “Ngươi không biết ta gặp nạn, vì sao sẽ ở thời điểm mấu chốt chạy tới cứu ta?”

“Ai nói ta là tới cứu ngươi?”

“Cái này... chẳng lẽ không đúng?”

“Lần này thật sự không phải, ta đêm nay đi tìm ngươi, chính là vì vào nơi này, lại nhìn thấy bức tranh mở ra ở trên giường, cho nên vào.”

Đạo Phong nhìn chăm chú Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi ở trong phòng bố trí không ít trận pháp kết giới, nhưng chỉ có thể ngăn trở tiểu quỷ, một khi gặp cường giả thật sự, quả thực thùng rỗng kêu to, tương lai không thể như vậy nữa, Sơn Hà Xã Tắc Đồ là hồng hoang chí bảo, không thể có sơ xuất.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, thầm nghĩ trừ biến thái như ngươi, cũng không ai có thể xông vào nhà mình.

“Đúng rồi, ngươi vào nơi này làm gì?”

Đạo Phong không để ý đến hắn, nói với Quảng Tông thiên sư: “Có chuyện, muốn mời tiền bối hỗ trợ.”

Quảng Tông thiên sư tựa như biết ý đồ đến của hắn, khẽ gật đầu nói: “Lên núi trước rồi nói sau.”

Vốn còn cho rằng sẽ được xem một trận chiến có một không hai, kết quả vội vàng như vậy đã kết thúc, Diệp Thiếu Dương ít nhiều có chút mất hứng, mở ra Thiên Nhãn, nhìn bốn phía, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Xem ra tiểu yêu tinh này đã đi rồi.

Ả hận mình thấu xương, có thể bỏ qua cơ hội này chém giết mình mà đi, chỉ có một loại khả năng: Đạo Phong quá mạnh, lại thêm Quảng Tông thiên sư cùng mình, ả biết bản thân không thể thành công.

Nhớ tới một lần trước bao vây tiễu trừ Cửu Vĩ Thiên Hồ, Đạo Phong tựa như cũng không có cách nào làm gì ả, nói rõ hắn thời điểm đó còn chưa mạnh như hiện tại.

Hắn hiện tại, thế mà có thể chính diện đấu pháp với Cửu Vĩ Thiên Hồ, không rơi vào thế yếu, chẳng lẽ là bởi vì chiếm được hai tấm quỷ phù?

Nếu lại để hắn đạt được một tấm cuối cùng, tu luyện thành Tam Thanh quỷ thuật, sẽ cường đại đến tình trạng nào?

Diệp Thiếu Dương không dám tưởng tượng.

Tới dưới núi, Quảng Tông thiên sư mở cấm chế sơn môn, dẫn bọn họ lên núi. Đạo quan đã hoàn toàn tu chỉnh xong, cửa sân so với ngày trước rộng lớn hơn vài lần, đạo quan cũng đổi tên, đổi thành “Thanh Phong quan”.

Trên mảnh đất trống phía trước đạo quan, có một đám người đứng ở trong đình nhỏ.

Tiểu Thanh Tiểu Bạch Mỹ Hoa Lâm Tam Sinh bọn họ đều có mặt, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức đi lên thân thiết chào hỏi.

“Đạo Phong ca ca!”

Tiểu Bạch nhìn thấy Đạo Phong, hai mắt lập tức phát sáng lên, hai ba bước nhảy đến trước mặt hắn, há há miệng, lại không biết nói nói cái gì cho phải, “À... ngươi khỏe chứ?”

Đạo Phong hơi nhíu mày, không hiểu ra sao nhìn nàng.

Tiểu Bạch nhất thời có chút quẫn bách, lẻn đến phía sau Diệp Thiếu Dương, kéo tay áo hắn một cái.

Diệp Thiếu Dương hiểu ý, nói với Đạo Phong: “Cô ấy là fan của ngươi, rất sùng bái ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.