Nữ quỷ quỳ rạp trên mặt đất, đầu tóc bù xù, cả người đầy máu nhễ nhại, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, hai con mắt trợn tròn, con ngươi gần như biến mất, chỉ còn lại đôi tròng mắt màu trắng đầy tơ máu. Ả há miệng khoe hai hàm răng sắc nhọn, nước mủ màu vàng chảy ra bên ngoài, bò về phía Diệp Thiếu Dương.
"Bộ dạng này của ngươi dọa mấy tiểu cô nương cũng không tệ, nếu may mắn còn có thể hù chết người ta, nhưng đối với ta thì vô dụng!". Diệp Thiếu Dương lắc đầu cười khổ, đi tới cạnh ả.
Nữ quỷ biến sắc, không ngờ lá gan hắn lớn như vậy, không chỉ không bị hù mà còn chủ động đi về phía mình. Ả tức giận hừ một tiếng, nhào tới người Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương lấy từ bên hông ra một hạt đậu đồng, ném vào đầu nữ quỷ, nữ quỷ kêu lên một tiếng, ngã phục xuống đất. Chỗ bị đậu đồng đánh trúng nhanh chóng thối rữa, toát ra một làn khói trắng.
Nữ quỷ biết đã gặp phải cao nhân, thân người run lên, muốn bay ra ngoài cửa sổ.
"Dọa ta xong muốn chạy?". Diệp Thiếu Dương lại ném thêm một hạt đậu đồng làm nữ quỷ rơi xuống, phi thân tiến lên, rút ra Đào Mộc Kiếm kề sát cổ ả, tay kia chống nạnh, hỏi: "Muốn đánh nữa không?"
Nữ quỷ té xuống mặt đất, lạnh run.
Quỷ thân bị phá, cửa phòng bị ả ta dùng tu vi đóng lại cũng khẽ mở, Tạ Vũ Tình bên ngoài vẫn còn sợ không dám vào, chỉ đứng ở cửa nhìn.
Diệp Thiếu Dương nhìn nữ quỷ, nhàn nhạt nói: "Tiểu quỷ ngươi từ đâu tới, tại sao lại muốn tập kích ta? Thành thật trả lời, nếu ngươi dám có một lời nói dối, bản Thiên sư sẽ lập tức một kiếm tiêu diệt ngươi, không có cơ hội lần thứ hai. Nói mau!”.
Nữ quỷ vừa nghe hắn là Thiên sư thì vô cùng tuyệt vọng, ôm mặt khóc huhu, nói rằng: "Tôi là thôn dân Trần Lưu Thôn, khuya hôm đó tôi cùng bạn trai ra ngoài mua ít đồ, kết quả... bị người hầu Thất bà bà giết chết, huhu... Bạn trai tôi rơi xuống giếng, không thấy hồn đâu..."
Diệp Thiếu Dương nhíu mày: "Cương thi đó là bạn trai ngươi?"
Nữ quỷ gật đầu: "Bạn trai tôi thành cương thi, du đãng khắp nơi, tôi không thể bỏ mặc anh ấy, cũng không muốn xuống âm ty, vì vậy nên theo anh ấy để chờ hồn về thi thể, sau đó đến nơi này. Anh ấy thấy trong phòng chứa xác có thi khí nặng, chạy vào hấp thu thi khí, tôi cũng đi theo, không nghĩ tới mạo phạm thần uy đại pháp sư, huhu, thỉnh đại pháp sư tha tội..."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền hiểu hơn phân nửa, nữ nhân này vốn đột tử, oán khí nặng, cho nên có bản năng chủ động công kích người. Hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Ngươi nói Thất bà bà? Thất bà bà là ai? Người hầu của nó là ai?"
"Cái này...". Nữ quỷ làm bộ đáng thương nhìn hắn: "Nếu tôi tiết lộ bí mật của bà bà, bà ta sẽ khiến tôi hồn phi phách tán."
"Không sao đâu, ta bảo vệ ngươi!"
Nữ quỷ lắc đầu: "Thất bà bà tu vi tuyệt đỉnh, đến đại pháp sư cũng chưa chắc đấu thắng."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe lời này liền nổi giận, lão tử đường đường là đệ tử nội môn Mao Sơn, Phùng Tâm Vũ mạnh như vậy còn bị ta siêu độ, huống hồ gì cái thứ Thất bà bà Bát bà bà, con mẹ nó, không lẽ tu vi còn mạnh hơn Phùng Tâm Vũ sao?
Hắn suy nghĩ xong liền lạnh lùng nói: "Nếu không nói, ta lập tức khiến ngươi hồn phi phách tán. Ngoan ngoãn nói thì ta còn tự mình đưa ngươi xuống âm ty, mặc kệ Thất bà bà Bát bà bà gì cũng đều không bắt được ngươi. Hơn nữa nếu bạn trai ngươi bị ta tiêu diệt, ngươi cũng không cần thiết phải lưu lại nhân gian, tự hiểu đi!"
Nữ quỷ cân nhắc một chút, lập tức quyết định, gõ đầu một cái cốc: "Thất bà bà vốn nằm trong miếu …"
Đang lúc nói, chợt một tiếng kêu quái dị từ ngoài cửa sổ bay tới, chặn đứng câu nói tiếp theo của nữ quỷ. Diệp Thiếu Dương không nghe thấy gì nữa, quay đầu nhìn, một bóng đen từ ngoài cửa sổ bay vào, đánh về phía Tạ Vũ Tình.
Diệp Thiếu Dương vội vàng đuổi theo, giơ Đào Mộc Kiếm đâm vào tim nó, vật kia trở tay, cư nhiên đẩy được Đào Mộc Kiếm, lại xoay người hướng về phía nữ quỷ. Lần này vượt quá dự liệu của Diệp Thiếu Dương, tốc độ của nó cũng cực nhanh, chờ Diệp Thiếu Dương kịp phản ứng, nó đã một tay đập vào Quỷ Môn của nữ quỷ.
Nữ quỷ hét thảm một tiếng, thân người tan ra, hóa thành vô số tinh phách.
Vật kia quay đầu, căm hận nhìn Diệp Thiếu Dương, sau đó phóng người bay qua cửa sổ.
Cửa sổ quá nhỏ, người không thể đi qua, Diệp Thiếu Dương biết đuổi không kịp, chỉ đành đứng lại, nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng nhìn tinh phách kia, thầm thở dài.
Tạ Vũ Tình phục hồi tinh thần, chạy đến bên người Diệp Thiếu Dương, nắm lấy cánh tay hắn, khẩn trương hỏi: "Thứ vừa nãy là gì?"
"Lục nhãn quỷ đồng...". Diệp Thiếu Dương khẽ lẩm bẩm. Vật kia trước khi đi còn quay đầu lại liếc nhìn hắn, do đó đã để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc: Vóc dáng thấp bé tựa như một tiểu hài tử bốn năm tuổi, rất gầy, đầu lại to, biểu tình cực kỳ dữ tợn.
Hình dạng cụ thể thế nào thì Diệp Thiếu Dương không thấy rõ, chỉ nhớ đôi mắt của nó rất lớn, đỏ như máu, ánh mắt hung tàn, phía trên con ngươi còn có bốn con mắt nữa không mở.
"Lục nhãn quỷ đồng là một loại quái vật bán thi bán tà linh, phương pháp luyện chế rất tàn nhẫn, cô... có muốn nghe không?". Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn Tạ Vũ Tình, do dự hỏi.
Tạ Vũ Tình gật đầu: "Chúng ta đến nơi khác nói chuyện!"
Diệp Thiếu Dương kiểm tra trong phòng không có vấn đề gì nữa mới theo chân Tạ Vũ Tình ra ngoài, đi tới phòng bảo vệ, Tạ Vũ Tình đuổi hai người bọn họ đi, tìm được một ly nước duy nhất, rót một ít nước nóng đưa cho Diệp Thiếu Dương: "Mau uống giải rượu!"
"Không cần, tôi hiện giờ còn tỉnh táo hơn kẻ khác.". Diệp Thiếu Dương nói vậy nhưng vẫn tiếp nhận ly nước, uống một ngụm, cởi vớ chân trái, kiểm tra, hai cái móng chân đã bị cương thi cắn một ít, đang chảy máu đen.
"Ơ...". Tạ Vũ Tình khẩn trương: "Không sao chứ?"
"Yên tâm, không biến thành cương thi đâu."
Diệp Thiếu Dương dùng nước nóng đổ vào, lấy từ trong bao ra một bình bột gạo nếp rải lên vết thương, sau đó trực tiếp mang vớ. Nghỉ ngơi chốc lát, hắn bắt đầu kể quá trình luyện chế Lục Nhãn Quỷ Đồng:
"Lục Nhãn Quỷ Đồng là một loại tà thuật dân gian hàng đầu tại Nam Dương, nó cùng tồn tại với Miêu Cương cổ thuật, vô cùng tà ác tàn nhẫn, muốn luyện chế, đầu tiên phải tìm một trẻ em ngũ hành thuộc hệ Thổ, mệnh cách thuần âm, mỗi ngày dùng máu loãng đút ăn một lần, khoảng năm tuổi thì lột da nó, dùng Định hồn thuật khóa lại linh hồn..."
Diệp Thiếu Dương nuốt một ngụm nước miếng, nói tiếp: "Sau đó tìm ba mươi ba cậu bé cùng tuổi, dùng chày gỗ giã chết bọn chúng, đặt máu trong một cái bình lớn, đem làn da của đứa bé kia ngâm, dùng bí thuật phong khẩu, luyện hóa bốn mươi chín ngày rồi lấy ra, bỏ thêm Vô Căn Thảo (1)…”
(1) Vô Căn Thảo (Rootless Grass): Còn được gọi là Thố Ti Tử, Thổ Ti Tử, Thố Ti Thực, Vô Nương Đằng, Vô Căn Thảo, Vô Căn Đằng, Thố Đằng, Thố Lũ, Dã Hồ Ti, Đậu Ký Sinh, Hoàng Đằng Tử, La Ti Tử Đẳng…Là một loại cây thuốc ký sinh, không có rễ.
“Sau đó dùng máu của mình khai linh là có thể sai khiến quỷ đồng, loại quỷ đồng này tổng cộng có sáu con mắt, bốn con mở, thực lực tương đương với quỷ thủ lĩnh và thi vương. Nếu như sáu con mắt của nó đều mở thì sẽ dễ dàng giết chết một pháp sư trong nháy mắt."
Tạ Vũ Tình dùng tay che miệng, sau một hồi lâu mới hít vào một hơi, run giọng nói: "Trời ạ, thật tàn nhẫn..."
Nàng suy nghĩ một chút, thắc mắc: "Thế nhưng ở đâu ra ba mươi ba cậu bé bằng tuổi? Nếu có người làm vậy nhất định sẽ dẫn đến cảnh dân chúng hoang mang, cảnh sát vì sao không điều tra?"