Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 4: Chương 4: MIÊU CƯƠNG CỔ SƯ




Mấy người dân vây quanh xem không khỏi há mồm trợn mắt, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng không tin ban ngày ban mặt lại có chuyện kỳ quái như thế.

“Nghiệp chướng!“. Thanh Vân Tử bỗng nhiên đứng dậy, nổi giận quát nữ thi: “Ta hảo tâm siêu độ cho mẹ con các ngươi, vậy mà chẳng biết hối cải, kiến càng hám cây, còn dám chống lại thần uy tiên gia, ta sẽ cho các ngươi nguyên thần câu diệt!”

Lập tức lão kẹp chặt ngón tay, cấp tốc vẽ vài nét bút lên tờ linh phù, vung tay, lá bùa bay vào ngọn lửa nhưng không bị thiêu đốt, trực tiếp dán lên trên trán nữ thi, hai tay Thanh Vân Tử kết ấn, bắt đầu làm phép.

Nữ thi không thải ra khí màu trắng nữa, ngọn lửa bắt đầu đốt được người, đầu tiên là y phục bị cháy, sau đó tới làn da bị đốt chảy cả mỡ, phát ra tiếng lách tách. Làn da nhanh chóng cháy hết, từ trắng chuyển thành đen, gân xanh biến đổi, bị ngọn lửa hút vào như những con giun quằn quại giữa đống lửa bừng bừng, trông rất kinh dị.

Toàn thân nữ thi run lên, dường như đang cố gắng giãy dụa, sắc mặt cũng biến hóa, nghiến răng nghiến lợi, hai mí mắt bị thiêu hủy để lộ hai con mắt lòi ra ngoài, nhìn cực kỳ đáng sợ và dữ tợn, còn hơn cả nữ quỷ trong phim kinh dị.

“Má ơi...“. Có người nhát gan sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, thiếu chút nữa tè ra quần. Đoàn người không hẹn mà cùng lui về phía sau, rất nhiều người cùng chen vào một chỗ, lạnh run như cầy sấy.

Mắt thấy nữ thi sắp bị hoả táng, đúng lúc này, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra…

Một đám mây đen từ đằng xa bay tới, che ánh mặt trời, toàn bộ bầu trời đột ngột tối lại, gió núi gào thét, biểu hiện sắp có một trận mưa lớn.

Thanh Vân Tử thầm nghĩ không xong, ngẩng đầu nhìn bầu trời, giữa hè tháng chín, đột nhiên mưa lớn như vậy cũng là chuyện bình thường, đương nhiên không thể do nữ thi tác quái, nó còn không có yêu lực lớn như vậy. Bất quá bây giờ không phải là lúc mưa, không có ánh mặt trời chấn nhiếp, chỉ dựa vào ngọn lửa thì sẽ không đè được sát thi.

Quả nhiên, nữ thi kia bỗng ré lên một tiếng thảm thiết, dựng thẳng người lên định nhảy ra hố lửa, ngay lúc này, cờ ngũ hành được Thanh Vân Tử cắm ở bốn phía mộ đột nhiên lay động, bắn ra từng đạo kim quang đan vào nhau, nhanh chóng tạo thành một cái lưới trùm lên trên mộ.

Nữ thi chạm vào tấm lưới thì rơi xuống nhưng rất nhanh lại nhảy lên, tiếp tục xông tới, miệng gầm gừ gào thét như dã thú, mỗi một tiếng kêu đều kích thích dây thần kinh của mọi người.

Lúc này không ai lui về phía sau, tất cả mọi người đều sợ choáng váng, đứng sững sờ ngay tại chỗ, nhìn nữ thi điên cuồng biểu diễn.

Thanh Vân Tử cũng không hề nhúc nhích, hai tay kết ấn, không ngừng niệm chú gia tăng thần lực cho cờ ngũ hành. Lão nhìn thấy nữ thi tuy điên cuồng nhưng cũng chỉ còn thế suy sức yếu, cố được một lát nữa thôi rồi cũng sẽ bị ngọn lửa đốt thành tro bụi, chỉ là, anh sát trong bụng cô ta sao đến giờ vẫn chưa có động tĩnh...

“Grào…” Một tiếng kêu ma quái vang lên, người nữ thi không còn xông tới tấm lưới kim sắc mà dùng hai tay nắm chặt lấy khe lưới, cố sức xé rách nó ra. Sát thi lực lớn vô cùng, rất nhanh đã xé toạc thành một lỗ hổng, vươn đầu ra bên noài.

“Yêu nghiệt dám làm càn!“. Thanh Vân Tử hét lớn một tiếng, rút ra Tảo Mộc Kiếm, đây chính là kiếm gỗ đào tróc quỷ, hàng yêu, đối phó với sát thi cũng dùng loại này. Thanh Vân Tử đã tôi luyện Tảo Mộc Kiếm từ gỗ đào được sét đánh qua trăm năm, linh lực vô cùng.

Thanh Vân Tử chém vào ngón giữa, lấy máu bôi lên Tảo Mộc Kiếm rồi nhanh chóng vẽ một đạo chú văn, phi thân lên, dùng kiếm đâm vào con mắt trái của nữ thi, tròng mắt nứt toác, một chất lỏng màu xanh chảy ra ngoài, rơi lên cỏ cây, hệt như axit làm cỏ cây đen lại khô héo.

Tảo Mộc Kiếm mạnh mẽ đâm xuyên qua ót nữ thi, chỉ nghe thấy một tiếng rống như tiếng tỳ bà bạo phát, không ngừng có chất lỏng màu đen, bọt nước từ vị trí thanh kiếm chảy ra nhờn nhợt. Cả người nữ thi run lên, không ngừng kêu gào thảm thiết, hai tay nắm chặt lấy thân kiếm, khiến cho Thanh Vân Tử không thể rút kiếm ra được.

Lúc này chợt có biến, trên chiếc bụng tròn của nữ thi đột ngột có một tiếng “Xoẹt”, một bàn tay nhỏ bé tái nhợt từ bên trong chìa ra, sau đó là một bàn tay khác, nắm da thịt, xé toạc ra hai bên, một đôi mắt đỏ bừng cùng đôi răng nanh dài từ từ hiện lên bên trong. Tức khắc, một cái đầu trẻ con từ cơ thể mẹ ló dạng, nhanh chóng bò theo lỗ hổng của lưới kim sắc ra bên ngoài.

Anh sát cuối cùng đã xuất hiện! Khi hỏa hoạn, bởi vì được cơ thể người mẹ che chở nên nó mảy may không bị tổn thương nào, bất quá nó vẫn e ngại Thanh Vân Tử, chỉ hung hăng trợn mắt nhìn lão, sau đó dùng cả tay lẫn chân bò vô cùng tốc độ trốn thoát.

Không nhổ được Tảo Mộc Kiếm ra, Thanh Vân Tử cũng không dám buông tay để tránh nữ thi không chết, thế nhưng vẫn không có cách nào giải quyết. Thôn dân ở đây đang bị nguy hiểm, lão bèn rút tay phải về, từ trong tay áo lấy ra một hạt đậu bằng đồng, cố hết sức ném vào anh sát, hạt đậu phần lớn đánh trúng anh sát, “Bộp” một tiếng toát ra hắc khí, anh sát hú lên quái dị, chân vẫn bò liên tục chui vào trong đám cỏ.

Tay phải Thanh Vân Tử nặn một pháp quyết, một chưởng vỗ vào người nữ thi, đánh bay cô ả, rút được Tảo Mộc Kiếm, sau đó mạnh mẽ đâm vào yết hầu, miệng không ngừng niệm chú.

Nữ thi nức nở thê thảm, mười giây sau, thân thể liền cứng đờ, Tảo Mộc Kiếm cắm thẳng trong họng, thi thể ngã về phía sau, rơi vào đống lửa.

Thanh Vân Tử vội vàng đuổi theo anh sát đang đào tẩu, lão gạt cỏ dại ra, đối diện là một sườn núi, mắt thấy anh sát đã xuống đến chân núi, không còn đuổi kịp, lão cắt nhẹ ngón cái tay trái, đặt lên trên thân kiếm, miệng cao giọng thì thầm: “Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, càn khôn vô cực, đạo pháp vô biên!”

Sau đó dùng sức ném Tảo Mộc Kiếm xuống.

Tảo Mộc Kiếm giống như một mũi tên nhắm chuẩn xác vào lưng anh sát, anh sát run run một chút, nhanh chóng lật tay rút kiếm rồi tiếp tục bỏ chạy, chui vào rừng cây dưới chân núi.

Thanh Vân Tử không ngừng đuổi theo xuống núi, dựa vào sát khí của anh sát để lại trên cỏ cây mà lần theo, thế nhưng lúc này trời bắt đầu đổ mưa, phút chốc gột rửa sạch sẽ dấu vết của anh sát.

“Trời không giúp ta!“. Thanh Vân Tử giậm chân thở dài, dừng bước, mắt thấy sắc trời tối đen, sát thi tuy rằng bị thương nhưng vẫn có thể hấp thu âm khí phụ cận, có đầy đủ sức lực để chống chọi đào tẩu, có đuổi tiếp cũng không còn ý nghĩa.

Thanh Vân Tử thất vọng trở lại trên núi, đi tới trước phần mộ, nhìn nữ thi đã bị đốt thành đống tro, trong lòng an ủi một chút, chỉ huy người vùi lấp thi thể lại, tránh cho độc thi khuếch tán, hình thành ôn dịch trong làng.

“Đạo trưởng, còn quỷ hài tử kia...“. Diệp Đại Công sợ hãi hỏi.

Thanh Vân Tử thở dài, than thở: “Tại ta sơ suất, nữ thi từ lúc bắt đầu đã xác định mình phải chết, cho nên cô ta đem phần lớn sát khí truyền cho anh sát. Vì vậy Tảo Mộc Kiếm của ta cũng không thể giết chết nó, để cho nó chạy thoát.“.

“Aaa!“. Đoàn người hoảng sợ nhìn nhau.

“... Nó có trở về hại người hay không?“. Diệp Đại Công run giọng.

“Nó trúng một kiếm của ta, chắc là đã trọng thương, vì vậy có thể sẽ tìm một chỗ trốn tĩnh dưỡng tu luyện, trong vòng ba năm rưỡi sẽ không đến hại người.”

“Dưỡng một vết thương mà lại tới ba năm rưỡi?“.

Thanh Vân Tử đảo mí mắt: “Nó không phải người, không thể lấy cái của người để áp lên nó. Sát thi không có thọ mệnh, ba năm rưỡi đối với nó chẳng qua chỉ là cái chớp mắt.”

“Sau ba năm rưỡi thì sao?”

“Đến lúc đó nếu nó xuất hiện, các ngươi cứ liên lạc với ta.“. Thanh Vân Tử thở dài, cũng không còn cách nào tốt hơn, lập tức bước đến trước mặt các thôn dân.

Tuy rằng mưa xối xả như trút nước nhưng những người này cũng không dám xuống núi, mỗi một người đều đang chờ mệnh lệnh của Thanh Vân Tử.

Thanh Vân Tử đi qua đám người, cuối cùng dừng lại trước một nam tử hơn ba mươi tuổi, ánh mắt như điện, quan sát trên dưới y, đột nhiên bắt lấy cánh tay phải của y, mở bàn tay ra, chỉ thấy ngón cái và ngón giữa của y đặt lên trên bụng, có một vết màu đỏ nhàn nhạt …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.