Tạ Vũ Tình hít mũi ngửi ngửi, hỏi: "Yêu khí gì, ta có ngửi thấy gì đâu?"
"Tất nhiên là cô không ngửi thấy!"
"... Bên trong có cương thi không?". Tạ Vũ Tình khẩn trương hỏi.
"Cương thi thì chắc không có!". Diệp Thiếu Dương nói: "Thứ bên trong còn lợi hại hơn cương thi. Đằng sau cô mới là cương thi."
"Đằng sau ta?". Tạ Vũ Tình sợ hãi quay đầu lại, chỉ thấy lão Phùng đang ngơ ngác đứng nhìn.
"Đừng có đùa, làm gì có cương thi?"
Diệp Thiếu Dương không đáp, hai tay chống nạnh, hỏi lão Phùng: "Ngài bao nhiêu tuổi?"
"Sáu mươi lăm.". Lão Phùng thấp giọng đáp, giọng nói như đang kiềm nén.
Chu Tĩnh Như nhíu mày: "Trương quản lí, sao mấy năm nay ông toàn thu nhận công nhân lớn tuổi như vậy?"
Trương quản lí cười bảo: "Tiểu thư không biết rồi, ông ấy không phải là công nhân mà chỉ là một người xin cơm, lưu lạc đến công trường chúng ta, tôi thấy ông ta tội nghiệp nên để ông ta tạm thời ở đây, cho một chút cơm ăn!"
Chu Tĩnh Như nghe thế liền dịu giọng, nói: "Coi như ông cũng có chút lương tâm!"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Đáng tiếc lòng hảo tâm đã đặt nhầm chỗ!", sau đó ngẩng đầu, hỏi lão Phùng: "Ngươi là người nơi nào?"
"Tỉnh Giang Bắc... Mấy thứ khác không nhớ rõ.". Lão Phùng nói rất chậm, làm cho người ta cảm giác như lão là một con robot.
Diệp Thiếu Dương nhìn ánh mắt khờ dại của lão, thở dài, nói rằng: "Ngươi cũng biết ngươi đã chết?"
Những người xung quanh nghe câu này xong như bị sét đánh ngang tai, kinh ngạc đứng sững tại chỗ. Lão Phùng chỉ chậm rãi nhíu mày, trong đôi mắt đột nhiên lộ ra một tia hung quang, cổ họng phát sinh những tiếng ùng ục.
"Ta không chết, ta không chết!". Lão Phùng thấp giọng gầm rú, cầm một cây thép lên định quất vào người Diệp Thiếu Dương.
"Lão Phùng, ông muốn làm gì? Mau buông ra!". Trương quản lí quát lớn.
Lão Phùng hoàn toàn không để ý, chỉ tiến lên, giơ cây thép hung hăng đập vào người Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương dễ dàng né tránh, lấn người, tay trái nặn một pháp quyết vỗ vào mặt lão Phùng. Một chưởng của hắn lực đạo không lớn nhưng lại khiến cho lão Phùng bị đánh văng ra ngoài, rơi xuống đất, Phịch một tiếng, cả người chia năm xẻ bảy.
Mọi người ngơ ngẩn.
Trương quản lí thét to, run run rẩy rẩy nói: "Chuyện gì đang xảy ra, sao cậu lại dám đánh nát người ông ấy?”
"Lão căn bản không phải là người, không tin tự nhìn đi!"
Tạ Vũ Tình chạy tới phía trước, khom lưng quan sát, dùng hết can đảm bốc lên một khối thịt nát đỏ rực, cứng như thịt đông trong tủ lạnh, cả kinh nói: "Trời ạ, sao có thể như vậy, ông ta chết không có máu?"
"Máu của lão đã bị hút khô rồi, vừa nãy chỉ là một chút dương khí còn sót lại, thuộc về hành thi.". Diệp Thiếu Dương hờ hững đáp, quay đầu, một bóng người đang lơ lửng trên không trung, hắn nhanh chóng chộp lấy, chính là lão Phùng.
"Quỷ, quỷ!". Trương quản lí kêu lên thất thanh.
Tạ Vũ Tình liếc mắt nhìn gã: "Quỷ thì có gì lạ?". Nàng thấy quỷ nhiều rồi cho nên tự sinh ra năng lực miễn dịch, không cảm thấy kinh khủng lắm, ở đây lại còn có cả đống người, việc gì phải sợ.
"Đại pháp sư tha mạng, tha mạng.". Quỷ hồn Lão Phùng chắp hai tay cầu xin.
"Ngươi ở đâu, vì sao lại tới đây xin cơm? Mau thành thật trả lời!"
Người vừa chết có thể tạm nhớ tất cả mọi chuyện lúc sinh tiền, lão Phùng thành thật đáp: "Tôi là Phùng Bảo sống ở tỉnh Giang Bắc, trong nhà chỉ có một cậu con trai. Tôi có tuổi nên si ngốc, lạc đường, lưu lạc tới đây."
Diệp Thiếu Dương hỏi tiếp: "Ngươi chết như thế nào?"
Lão Phùng lắc đầu: "Không biết, tôi đang dùng cơm thì bị một thứ gì đó tập kích, đâm vào cổ, hút khô máu của tôi, huhu, tôi không kịp nhìn rõ dáng dấp của nó..."
Diệp Thiếu Dương thở dài, vẽ một tờ Dẫn hồn phù, phóng lên không trung, nói: "Đi âm ty báo cáo, kiếp sau sẽ được bồi thường."
Lão Phùng bái tạ, hóa thành một làn khói trắng nép vào lá bùa, bay về phía xa xa.
Tạ Vũ Tình chợt hỏi: "Hung thủ giết chết lão là ai, ngươi bảo có phải là quỷ không?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Người sau khi chết thì hồn phách tự động thiên tri, chỉ cần là việc có liên quan đến mình thì không thể không biết, cho dù là bị kẻ khác dùng âm mưu quỷ kế hãm hại, sau khi chết cũng sẽ biết hết tất cả. Thế nhưng lão Phùng này lại không biết hung thủ giết chết mình là ai, nói rõ tu vi của đối phương rất mạnh, có thể ẩn giấu chân thân, tránh né thiên tri của họ."
Trương quản lí nghe xong sửng sốt, thận trọng hỏi: "Diệp tiên sinh, ngài... biết bắt quỷ?"
Diệp Thiếu Dương không để ý tới gã, lấy từ trong túi đeo lưng ra bảy cây đinh đồng bảy tấc đặt ở hai bên miệng giếng, sau đó dùng tay không đóng liên tiếp bảy cây đinh xuống. Trương quản lí và Chu Tĩnh Như nhìn thấy chiêu này thì há mồm trợn mắt, Tạ Vũ Tình cũng thấy nhưng không hề ngạc nhiên.
Sau đó Diệp Thiếu Dương lấy ra Đấu mực, kéo chu sa hồng tuyến quấn mấy vòng xung quanh đinh đồng, cao giọng niệm chú: “Ta có một gian phòng to lớn, nửa gian cho Chuyển Luân Vương thuê, có lúc phát xuất một đường quang, tà ma thiên hạ không dám cản”.
Chu sa tuyến giăng khắp nơi hình thành nên một tấm lưới lớn bao phủ miệng giếng, Diệp Thiếu Dương lại lấy ra một tờ linh phù, dùng bút chu sa vẽ mấy đường vào đó, dán lên mép giếng.
Tạ Vũ Tình nhìn hắn loay hoay, vội vàng hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
"Phía dưới này có tà vật, song bây giờ không phải là lúc liều mạng với nó, trước tiên phải phong bế nó lại, không cho nó chạy thoát!"
Xong xuôi, Diệp Thiếu Dương lấy ra La Bàn Âm Dương, dùng chú văn kích hoạt, đi dọc theo sân một lần, nhìn miếu thờ, chậm rãi gật đầu: "Thì ra là thế..."
"Thiếu Dương ca, sao thế?". Chu Tĩnh Như đi tới hỏi.
"Đây là Ngũ Hành Tiệt Âm Trận!". Diệp Thiếu Dương đưa tay chỉ chiếc đồng hồ và giếng nước phía dưới, nói: "Càn vị có chuông (đồng hồ), là kim; Khôn vị có giếng, là thủy; Chấn vị có cỏ, là mộc...". Lại đo bước chân, đi về phía trước ba bước, dùng chân cà trên mặt đất, lộ ra một mảnh đất đỏ, nói rằng: "Trong phong thủy học, đất đỏ là Thổ, đang ở Khảm vị."
Sau đó hắn xoay người đi tới trước miếu, giơ tay sờ soạng, mò lấy thứ gì đó, kéo ra, đưa cho mọi người xem, trong tay hắn là một tảng đá hình trứng, màu đỏ như lửa.
"Ly vị có đá lửa, đá lửa không phải đá bình thường, chính là lửa chi tinh. Kim mộc thủy hỏa thổ đều đầy đủ, các người nhìn dưới đất này có khảm thạch ngói, ngói hài âm lại trũng xuống, ở trong phong thủy học tức là có ý muốn tồn trữ thứ gì đó. Ngũ Hành Tiệt Âm Trận là trận pháp lợi dụng nguyên tố ngũ hành để hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, tồn trữ tại trận nhãn trên thạch ngói dưới chân, khi ngũ hành chặn đứng âm khí là lúc trận pháp hoạt động."
Ba người nghe hắn nói nhiều như vậy liền cảm thấy đầu óc mù mờ, Chu Tĩnh Như lẩm bẩm: "Không hiểu lắm nhưng nghe có vẻ lợi hại!"
Diệp Thiếu Dương nói: "Đương nhiên lợi hại, người bày trận pháp này phải là pháp sư có đạo hạnh cao thâm, dùng lực trận pháp cắt đứt tà khí trong miếu, khiến vật bên trong không thể ra được."
Hắn đi tới giếng cẩn thận nhìn nhìn, buồn bực nói: "Cái đồng hồ này đã có ít nhất trên trăm năm lịch sử, chứng tỏ trận pháp cũng đã tồn tại ít nhất trên trăm năm. Lẽ ra trận pháp đã áp chế điều hòa âm dương ở đây thì người tiến vào phải không bị gì chứ, vì sao mà đôi tình nhân kia và lão Phùng lại bị giết chết...?"
Diệp Thiếu Dương vừa nói vừa đi vào miếu thờ, nhìn quanh một lần, ở đây chất đầy bụi bặm, hương án nằm dưới đất, lư hương ngả nghiêng, tất cả vô cùng lộn xộn.
Trong miếu chỉ có một gian phòng và một pho tượng tọa lạc ngay chính giữa, pho tượng cũng chỉ có nửa người, trên mặt đất rải rác những mảnh vỡ đồ sứ.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Trương quản lí, ngạc nhiên hỏi: "Đây là thế nào?"
Trương quản lí gãi gãi đầu, vừa định mở miệng, Diệp Thiếu Dương đã cảm thụ được một loại khí tức không bình thường ở đây, vội vàng đuổi ba người kia đi, chép miệng bảo Trương quản lí: "An toàn rồi, nói đi!"