Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1310: Chương 1310: Ngươi không làm được quỷ đâu




“Dương Bân, thiếu chủ?” Diệp Thiếu Dương vác Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, trên mặt mang theo một cái mỉm cười, đến gần Dương Bân.

Dương Bân chậm rãi lui về phía sau, trên mặt âm tình bất định, nào còn có loại kiêu ngạo kia của lúc trước đắc thế.

“Ngươi có phải rất buồn bực hay không, đối mặt loại kết quả hẳn phải chết đó, ta là thế nào chuyển bại thành thắng?”

Dương Bân nhìn hắn, không lên tiếng.

Diệp Thiếu Dương đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm thu lại, hướng Dương Bân vẫy vẫy tay: “Cho ngươi một cơ hội.”

Dương Bân mắt sáng ngời, lạnh lùng nói: “Thực sự đánh, ta cũng không phải dễ đối phó. Diệp Thiếu Dương, ngươi sẽ hối hận...”

Dương Bân nói xong, giơ lên tay phải.

Từng sợi gân xanh lồi lên, cơ bắp lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được phồng lên, ở sau khi đạt tới cực hạn làn da có khả năng thừa nhận, ‘phốc’ một tiếng vỡ ra.

Vị trí khửu tay lại mọc ra một thứ giống như đầu trẻ con, ngũ quan đầy đủ hết, phát ra tiếng kêu quái dị ngao ngao.

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng cười, lao lên.

Qua Qua theo lối đi một đường càn quét, ở trên tế đàn tìm được Nhuế Lãnh Ngọc, lúc này toàn bộ không gian đã không còn được mấy con tà vật, Qua Qua giúp nàng dọn nốt mấy con cuối cùng, Nhuế Lãnh Ngọc thở hổn hển hỏi: “Thiếu Dương đâu?”

“Quyết đấu với Dương Bân, đi thôi, chúng ta cùng nhau đi qua xem.”

Ngữ khí Qua Qua tương đối thoải mái, ở trong mắt nó, trận chiến đấu này căn bản không có gì hồi hộp.

Hai người cất bước đi xuống tế đàn.

Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên quay đầu lại, bắt đầu nhíu mày.

“Làm sao vậy tẩu tử?”

Qua Qua khó hiểu hỏi.

Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu nói: Chuyện tựa như quá thuận lợi... Trước đó tuy mạo hiểm, nhưng, lão vu bà kia bị Thất Tinh Long Tuyền Kiếm và châm tóc tử kim đâm một phát đã chết, ta luôn cảm thấy chết có chút quá dễ dàng.”

Qua Qua kéo tay Nhuế Lãnh Ngọc, chẳng hề để ý nói: “Bảo kiếm của lão đại lợi hại bao nhiêu chứ, bị nó đâm một phát, khẳng định là mất mạng, tẩu tử ngươi nghĩ nhiều rồi.”

Nhuế Lãnh Ngọc nghĩ cũng thấy đúng, hơn nữa mình bên này là đánh lén thành công, mới hoàn thành thuấn sát (1) đối với lão vu bà, nếu thật sự là bày xong trận thế lại đánh nói.

“Oành!”

Một tiếng trầm nặng từ phía sau truyền đến, Nhuế Lãnh Ngọc quay đầu nhìn, thấy là ngọn lửa phía trên cùng của tế đàn đột nhiên sáng lên, phát ra ánh sáng xanh lét.

Ngọn lửa sao lại đột nhiên sáng?

Nhuế Lãnh Ngọc đang buồn bực, Qua Qua chỉ vào trên mặt đất nói: “Tẩu tử người nhìn kìa!”

Nhuế Lãnh Ngọc cúi đầu nhìn, thi cốt lão vu bà đã từ trên cái cột rũ xuống, hòa tan thành một đống bột phấn màu vàng, theo sàn từng chút một tràn về phía ngọn lửa chỗ cao của tế đàn.

Chuyện gì thế này, lão vu bà không phải đã chết rồi sao?

Trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc sinh ra một tia dự cảm không rõ, vội vàng rút ra súng diệt hồn, hướng quang ảnh trên đất bắn một phát, quang ảnh phân tán ra, ở phía trước lại hội tụ cùng nhau, chưa chịu bất cứ thương tổn nào.

Qua Qua huyễn hóa ra chân thân, giương cánh bay đến trên ngọn lửa, xoay một vòng, lại không biết nên làm cái gì bây giờ.

Lúc này quang ảnh đã hoàn toàn tiến vào trong ngọn lửa, theo một tiếng rống to, hình ảnh lão vu bà xuất hiện ở trong lửa, nhắm hai mắt, trong miệng không ngừng niệm chú ngữ nghe không hiểu, ánh lửa chung quanh bừng lên, Qua Qua cảm thấy một uy áp cường đại, đành phải bay trở về đến bên người Nhuế Lãnh Ngọc.

“Ta ở đây trông, ngươi mau đi tìm Thiếu Dương!” Nhuế Lãnh Ngọc mệnh lệnh.

“Tẩu tử đi đi, nơi này nguy hiểm!” Qua Qua vỗ cánh, một làn cương phong thổi qua, đem Nhuế Lãnh Ngọc cuốn xuống tế đàn, Nhuế Lãnh Ngọc đành phải xoay người hướng đầu kia của cầu nổi chạy đi.

“Đây là cái quỷ gì.”

Qua Qua vòng quanh tế đàn, ý đồ làm rõ thứ trước mắt nhìn thấy là chuyện gì.

“Bốp!”

Dương Bân ngã trên mặt đất, cánh tay phải từ chỗ khuỷu tay đứt gãy, chảy ra máu đặc sệt đen sì, cổ tay biến dị rất giống vuốt thú kia bị bẻ gẫy ở trong vũng máu một bên.

Dương Bân gầm nhẹ một tiếng, vừa ngồi dậy, một chân đá vào trên mặt hắn, lại lần nữa ngã xuống đất, tiếp theo Diệp Thiếu Dương tay cầm ống mực, dùng dây đỏ mau lẹ cuốn lấy hai tay của hắn, kéo mãi đến gáy, từ trên cổ vòng qua, tạo thành nút thắt phép thuật.

Lúc này mới thở hổn hển mấy hơi, đem hắn xoay tới chính diện hướng lên trên, một chân giẫm lên mặt hắn, giẫm tới mức cơ thịt biến hình.

“Lúc trước ngươi nói như thế nào nhỉ, muốn biết ta có phải đao thương bất nhập hay không?”

Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một cái mỉm cười tà dị, “tâm bình khí hòa” nói: “Ta bây giờ có thể trả lời ngươi, ta không phải đao thương bất nhập, ta cũng sợ đạn, sau đó thế nào, ngươi cho rằng như vậy là có thể giết ta?”

Dương Bân bị ép nhìn hắn, sự kiêu ngạo trước đó hoàn toàn không thấy nữa, trong mắt trong lộ ra sự oán độc cùng không cam lòng nồng đậm.

“Ngươi có phải muốn biết, ngươi rõ ràng vây khốn nguyên thần của ta, vì sao ta còn có thể giết người hay không?”

Dương Bân nghẹn đỏ mặt, nghiến răng nói: “Diệp Thiếu Dương, có chim thả ta ra, chiến một lần nữa!”

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

“Ngươi không dám, ha ha...” Dương Bân cười phá lên.

Diệp Thiếu Dương ngồi xổm bên hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta tuy không biết ngươi là tà vật gì, nhưng lấy thực lực của ngươi, cho dù đánh với ta một nghìn lần, vẫn là kết quả này, cần gì lãng phí thời gian.”

“Diệp Thiếu Dương!” Dương Bân thu liễm lại nụ cười, “Ngươi giết ta đi, ta cho dù thành quỷ, cũng sẽ không tha cho ngươi!”

“Ngươi cảm thấy, ngươi còn có quyền thành quỷ?” Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn hắn, trên mặt mang theo mỉm cười ôn hòa, nhưng ánh mắt lại lãnh khốc đến cực điểm.

Lúc này một trận tiếng bước chân truyền đến, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, là Nhuế Lãnh Ngọc chạy tới.

“Thiếu Dương…”

Nhuế Lãnh Ngọc liếc một cái nhìn thấy Dương Bân bị Diệp Thiếu Dương giẫm dưới chân, sửng sốt một chút, ngậm miệng.

Diệp Thiếu Dương nhớ tới Dương Bân lúc trước từng nói những lời khinh nhờn Nhuế Lãnh Ngọc, sát khí trong mắt càng sâu.

“Từ một khắc ngươi mở lời vũ nhục nữ nhân của ta, ngươi đã chết rồi...” Diệp Thiếu Dương giơ lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trong tay.

Dương Bân nháy mắt hiểu hắn muốn làm gì, lớn tiếng quát: “Diệp Thiếu Dương, ngươi là thiên sư, ngươi có thể giết ta, nhưng ngươi không thể diệt hồn!!”

“Phải không?”

Diệp Thiếu Dương cười nhẹ, “Đi siêu sinh đi!!”

‘Rẹt’ một tiếng, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm từ chính giữa đầu hắn đâm vào, đâm đến cuối, không chút do dự.

Cả người Dương Bân run lên như động kinh, phun ra một ngụm khí đục thật dài, thân thể nháy mắt mềm nhũn, giống một thi thể phong hóa khô.

Ở dưới linh lực của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, hồn phách của hắn ngay cả thân thể cũng chưa kịp đi ra ngoài, đã bị quấy thành bột phấn, từng hạt tinh phách từ trong tai mũi miệng bay ra.

“Thiên địa vô cực, tụ hồn thái hư, lục đạo luân hồi vãng sinh bất đình, cấp cấp như luật lệnh!”

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng vẽ một tấm linh phù, ngón giữa quét một cái, linh phù bay ra, phát ra linh quang, đem toàn bộ tinh phách đều hút vào.

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng thổi, linh phù hướng tới cửa của tòa nhà bay đi.

Đây là một tấm Dẫn Phách Phù, khác với Dẫn Hồn Phù là, bám vào trong đó không phải quỷ hồn, mà là tinh phách, sau khi đi hướng âm ty, không vào Thiên Tử điện tính sổ, mà là trực tiếp vào Tần Hoàng cung, chịu Tần Quảng Vương xử lý, ép vào đại địa ngục thiêu đốt, ở trong lửa chịu hình phạt lửa thiêu, dần dần ngưng tụ hồn thể...

(1): Giết trong chớp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.