Diệp Thiếu Dương đoán được nguồn gốc của nó, lập tức rút ra Tảo Mộc Kiếm chém xuống đỉnh đầu tiểu hài tử. Tiểu hài tử cũng không trốn tránh, thong thả đứng yên cho Tảo Mộc Kiếm chém vào khe xương sọ, máu huyết tràn ra, cả người run run một chút, trong miệng lại phát sinh một tràng cười quỷ dị: “Khì khì khì, bản lĩnh tốt.“.
Diệp Thiếu Dương định giơ kiếm chém nữa, lại phát hiện ra Tảo Mộc Kiếm bị hút vào bên trong, không rút ra được. Tâm hắn chợt trùng xuống, con mẹ nó, lần này gặp phải thứ dữ rồi. Chẳng lẽ nó chính là chủ nhân của âm sào?
Bị một quỷ hài tử trêu đùa như vậy, Diệp Thiếu Dương vô cùng tức giận, không lùi mà tiến tới, tay trái nắm lấy cần cổ quỷ hài tử, tay phải móc ra một vật gì đó từ trong đai lưng, rạch nhẹ đầu lưỡi của mình, nhất thời một vệt sáng màu đỏ hiện lên trên đó, chiếu rọi hai chữ to: Diệt linh.
“Đinh diệt linh!“. Quỷ hài tử kêu lên thất thanh, cố sức giằng co, Diệp Thiếu Dương không buông tha cho nó, tay trái bóp chặt yết hầu, dưới chân phát lực, gắt gao đè nó lên tường.
“Tạo hóa vô môn, mao sơn hữu thuật, thần đinh nhất xuất, vạn linh câu diệt! Phá!“. Diệp Thiếu Dương vung Đinh diệt linh đâm về phía Quỷ Môn hài tử, tiểu hài tử vội nghiêng đầu, Đinh diệt linh đâm thẳng vào con mắt trái, bắn ra một bãi nước màu xanh.
Đinh diệt linh trong nháy mắt biến thành một khối than đỏ bừng, nướng chín con mắt của nó, trong hốc mắt bắt đầu có hơi nước ồ ồ bốc lên, cả người quỷ hài tử co quắp, miệng liên tục kêu thảm thiết. Nữ cảnh sát sợ đến mức trốn trong góc phòng, giơ hai tay lên bịt tai lại.
“Không phải lúc nãy ngươi giỏi lắm à, làm nữa đi?“. Diệp Thiếu Dương bị tiểu hài tử trêu đùa cuối cùng cũng bộc phát sự hung ác, miệng liên tục niệm chú, không ngừng gia tăng sức mạnh của Đinh diệt linh để hóa giải oán khí.
Đoán chừng chỉ khoảng một phút nữa thôi, quỷ hài tử sẽ phải chịu cảnh nguyên thần câu diệt, một thân oán khí đều bị Đinh diệt linh hấp thụ. Đinh diệt linh chính là bảo vật truyền thừa mấy trăm năm nay, chuyên dùng để giết quỷ, linh lực không ngừng phát triển, trở thành một trong những pháp khí nổi danh nhất Mao Sơn Tông.
Oán khí trong cơ thể quỷ hài tử càng lúc càng mờ nhạt, động tác giãy giụa ban nãy cũng dần dần buông xuôi, đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói lạnh lùng của nữ: “Buông nó ra!”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, một thiếu nữ khoảng độ hai mươi tuổi đang đứng bên ngoài cửa, tóc dài xõa vai, mặc áo sơ mi xanh, váy dài xanh nhạt, là trang phục nữ sinh dân quốc, tướng mạo thanh tú, duyên dáng yêu kiều, toàn thân không phát ra một tia quỷ khí, thế nhưng trực giác Thiên Sư đã mách bảo cho hắn biết, cô gái này tuyệt đối không đơn giản!
“Lại có một con đến nữa! Đừng gấp gáp, chờ ta giết xong nó sẽ hầu hạ ngươi, còn nếu sốt ruột thì cứ đi vào!“. Diệp Thiếu Dương nói.
Bên trong gian phòng có gương bát quái phong ấn, có thể không có tác dụng lớn đối với quỷ nhi, thế nhưng đối với quỷ yêu tà linh thì lực chấn nhiếp của nó rất mạnh, trừ phi nữ quỷ này có tu vi trên nghìn năm.
Diệp Thiếu Dương ỷ vào điểm đó nên đâm ra chủ quan, thấy nữ quỷ hoàn toàn không thèm nghe lời cảnh báo của hắn, trực tiếp bước vào gian phòng 404. Có điều mọi chuyện diễn ra sau đó như một cú tát vào mặt hắn:
Gương bát quái nhất thời phát sinh một đạo kim quang chiếu rọi vào người nữ quỷ…
Không có phản ứng!!!
Nữ quỷ vẫn tiếp tục cất bước, “Rắc” một tiếng, gương bát quái chợt vỡ nát!
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, trong lòng hoảng sợ tới cực điểm, trời ơi, tu vi nữ quỷ này đã đến bực nào? Cư nhiên lại có thể chấn vỡ gương bát quái? Nhưng khi nhìn thấy bộ y phục nữ sinh của nàng, tuy rằng bề ngoài hơi cũ một chút, thế nhưng sớm nhất cũng là thời kỳ dân quốc. Chẳng lẽ, âm khí trong ký túc xá đã cường đại đến mức có thể khiến cho một con quỷ hồn chỉ mới ở vài thập niên đã tu luyện thành quỷ thủ lĩnh?
Chuyện này tuyệt đối không thể!
Mọi ý niệm trong lòng Diệp Thiếu Dương đảo lộn, miệng vẫn không ngừng niệm chú, tranh thủ giải quyết quỷ hài tử xong sẽ đối phó với nữ quỷ. Nếu không cả hai đều lợi hại như vậy, hai mặt giáp địch, lại còn kẹt nữ cảnh sát ngực to kia, căn bản không thể làm gì được.
Nữ quỷ giơ tay phải lên, chỉ về phía Diệp Thiếu Dương, một luồng hắc khí từ dưới chân Diệp Thiếu Dương chợt xuất hiện, hóa thành một đạo nhân ảnh, giang hai tay ra, đánh vào sau gáy hắn.
Tà linh!
Đối mặt với tập kích, Diệp Thiếu Dương phải buông Đinh diệt linh, trở tay đánh một chưởng vào người tà linh, tà linh cũng không mạnh lắm, bị dính chưởng liền biến mất, bất quá lại để cho quỷ nhi có cơ hội trốn thoát. Hai tay nó nắm lấy Đinh diệt linh như nắm lấy một cây đuốc, phút chốc cả hai bàn tay đều xì xì bốc thành hơi nước.
Quỷ nhi cố nhịn đau đớn, rút Đinh diệt linh từ trong mắt ra, đồng tử cũng theo đó rớt ra ngoài, vội vàng ném xuống đất, oa oa khóc lớn chạy tới trốn sau lưng nữ quỷ.
“Đã dặn ngươi rồi, không phải pháp sư nào cũng giống nhau!“. Nữ quỷ trách mắng: “Mau về đi!“.
Quỷ nhi hung tợn liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, không cam lòng chạy ra khỏi ký túc xá.
Diệp Thiếu Dương nhìn nữ quỷ từ trên xuống dưới, vẻ ngoài của nàng không khác gì học sinh phổ thông, tóc dài xõa vai, y phục học sinh màu xanh nhạt: Sơ mi ngắn tay và váy dài, chân mang tất trắng cùng giày da, vóc dáng thanh thuần, dáng người... khá đẹp, chỉ có điều Diệp Thiếu Dương không còn tâm tư để thưởng thức.
Chỉ bằng khả năng của nữ quỷ, Diệp Thiếu Dương vô cùng hoài nghi, nàng chính là nữ quỷ mạnh nhất mình từng gặp, không, mạnh nhất trong tất cả những con quỷ!
Nữ quỷ đứng thẳng bất động, tựa hồ không có ý xuất thủ, Diệp Thiếu Dương cũng không dám động thủ trước, lạnh lùng nói: “Trên người ngươi có âm khí, lại còn thuận tay hoá ra tà linh, ngươi là quỷ thủ lĩnh nghìn năm?”
Nữ quỷ không trả lời, nhàn nhạt hỏi lại: “Đạo Phong ở đâu?”
Đạo Phong? Nàng biết đại sư huynh của ta?
Tròng mắt Diệp Thiếu Dương xoay chuyển, nói: “Ngươi có quan hệ gì với đại sư huynh của ta? Thứ lỗi, không biết là người quen cũ! Nếu nói sớm thì hà tất phải đánh tới đánh lui như vậy, hì hì, tiểu hài tử đó thật đáng yêu, đệ đệ của ngươi à?”
Tuy rằng giả bộ làm quen với quỷ thật mất mặt, thế nhưng hảo hán không chấp thua thiệt, mình còn muốn chạy, đối phương đoán chừng cũng không muốn ở đây. Chỉ là mình bên này còn kẹt một thứ, phải bảo vệ an toàn cho nàng ấy, thế nên đành hi sinh một chút nhan sắc, à không, hi sinh một chút hình tượng bản thân.
Nữ quỷ căn bản không để ý tới hắn, thanh âm vẫn điềm tĩnh thanh nhã, thế nhưng từng chữ nói ra lại khiến Diệp Thiếu Dương phát lạnh: “Bảo Đạo Phong đến âm sào tìm ta, trong vòng một tháng nếu như hắn không đến, ta sẽ huyết tẩy toàn bộ đại học trong thành.“.
Huyết tẩy toàn bộ đại học trong thành, ngươi nói thật hay nói giỡn?
Thế nhưng Diệp Thiếu Dương tin tưởng, nàng không phải đang đùa.
Nữ quỷ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, nhếch miệng cười, phun ra một ngụm lớn máu huyết, mắt, mũi, miệng, tai của nàng cũng không ngừng chảy máu. Máu rơi đầy trên mặt đất, thấm xuống dưới đất, tiếp đó, một màn kinh khủng xảy ra:
Sàn nhà trong gian phòng phút chốc tràn ngập máu, máu từ trong những khe hở tuôn chảy, rất nhanh đã dâng tới mắt cá chân.
Tạ Vũ Tình kêu lên thành tiếng, muốn chạy trốn, bỗng nhiên chân bị một thứ gì đó lôi kéo, ngã xuống vũng máu.
Diệp Thiếu Dương vội vàng chạy đến cho tay vào vũng máu tìm kiếm nàng, bắt được cánh tay của Tạ Vũ Tình, nhanh chóng kéo lên, thế nhưng đối phương lại giơ một tay khác bấu vào cổ của hắn, há miệng lớn, định cắn cổ của hắn.
Diệp Thiếu Dương lách mình né tránh, nhìn kỹ thì hóa ra không phải Tạ Vũ Tình. Đó là một con quái vật đầu nhọn sừng dài, mồm toét đến tận mang tai, lộ ra hai hàm răng nanh to lớn, dáng dấp cực kỳ dữ tợn.
“Ngươi làm ta sợ đấy!“. Diệp Thiếu Dương nặn một pháp quyết vỗ thẳng vào mặt nó, đánh nó chìm vào vũng máu loãng, sau đó lại cho tay vào trong máu tìm kiếm một hồi mới kéo được Tạ Vũ Tình nửa sống nửa chết lên, vội vàng bế nàng đặt lên giường, đảm bảo nàng tạm thời an toàn thì mới thở dài một cái.
Đúng lúc này, hai chân của hắn cũng bất ngờ bị một đôi tay bắt được, hắn cố sức giằng co, kéo một đôi tay dính đầy máu ra khỏi mặt nước.
Chẳng lẽ vừa rồi là tà linh?