Mập Đẹp, Béo Dễ Thương

Chương 36: Chương 36: Ôm và hôn




Thật ra Lý Viện Viện không say, cô chỉ được rượu chuốc thêm can đảm, trong đầu vốn mặc kệ Yến Tư Thành có xoay người cắt cổ không, cô chỉ cảm thấy cơ hội đến gần như vậy mà không nắm bắt, thật sự thiên lý khó dung thân…

Cô cắn cắn một cái, còn thè lưỡi liếm một miếng, làm xong những động tác này, Yến Tư Thành đã hoàn toàn đờ người ra.

Lý Viện Viện cảm thấy những lúc thế này chắc mình vẫn nên tiếp tục giả vờ say thì hơn, vậy là cô lúy túy cười, to gan buông tay sờ lên mặt Yến Tư Thành, đặt mũi lên môi Yến Tư Thành ngửi: “Cánh môi giai nhân thơm hương rượu.”

Tay cô trượt xuống, bóp cằm Yến Tư Thành, đang định liều mạng cắn thêm cái nữa, bỗng nhiên mũi ngửi được mùi cháy khét.

Thoáng thấy có ánh lửa đỏ rực đang bập bùng.

Lý Viện Viện nghiêng người ngoái đầu nhìn, lúc này Yến Tư Thành đang cong người, chiếc áo dài bên người anh có một đoạn vênh ra, hơn nữa đoạn vểnh ra đó lại khéo ở ngay bên cạnh chậu lửa cô đốt, mồi lửa theo gió nhảy múa, và rồi…

Đốt cháy áo khoác của Yến Tư Thành.

Lý Viện Viện giật mình tỉnh táo ngay tức khắc, nào còn tâm trạng giả say, cô chộp áo khoác của Yến Tư Thành lột ra: “Cởi mau! Cởi ra mau!”

Yến Tư Thành sợ hãi vội vàng kéo tay Lý Viện Viện lại, giọng khàn đặc: “Điện hạ… Điện hạ! Vạn lần không được!”

Lửa cháy đến chân mày rồi còn không được gì nữa!

Lý Viện Viện đứng bật dậy, xô Yến Tư Thành ra để áo khoác của anh không bị cháy nữa. Cô vừa cử động thân hình, lập tức khiến Yến Tư Thành đang rối bời cũng nhìn thấy ánh lửa sau lưng.

Dù sao cũng là người tập võ nhiều năm, anh lập tức nghiêm mặt, tức tốc khắc chế cảm xúc chấn động ban nãy, nhanh chóng cởi chiếc áo nỉ ra, cầm trên tay đập mạnh xuống đất mấy cái, ngọn lửa vốn không to lắm lập tức bị dập tắt tức thì.

Bây giờ Lý Viện Viện mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc Yến Tư Thành kiểm tra kĩ trên áo còn mồi lửa không, Lý Viện Viện bỗng ý thức được rằng, chẳng phải… cô đang say bí tỉ sao…

Vừa rồi cô cuống lên có phải đã lộ ra sơ hở rồi không…

Vậy sao được chứ!

Nếu Yến Tư Thành biết cô cố ý nhào tới cắn anh, còn liếm miệng anh, hôm sau làm sao họ nhìn mặt nhau nữa đây. Hay không cần chờ tới hôm sau, Yến Tư Thành sẽ lập tức xử quyết mình tại chỗ….

Lý Viện Viện nghiến rang quyết lòng, thấy đã đến nước này rồi, vậy cô dứt khoát giả say đến cùng! Dù sao Yến Tư Thành cũng đâu phải cô, làm sao biết cô say đến mức nào. Mấy câu “Cởi mau” của cô vừa rồi chắc cũng vì say mới nói ra thôi…

Trong lúc Lý Viện Viện suy nghĩ, Yến Tư Thành đã xuống bếp lấy nước dập tắt lửa trong chậu, sau đó quay đầu nhìn Lý Viện Viện: “Viện Viện, em không sao chứ?”

Lý Viện Viện lắc đầu.

Yến Tư Thành thở dài, trách: “Em sơ ý quá, sao lại đốt lửa trong nhà chứ, nếu hôm nay không có ai bên cạnh, em còn uống say nữa…” Yến Tư Thành vẫn đang càu nhàu, Lý Viện Viện bỗng nảy ra một kế, cô lảo đảo đi tới phía trước mấy bước, dang hai tay vòng qua eo Yến Tư Thành, ôm chặt lấy anh.

“Em… còn uống say nữa…” Yến Tư Thành cơ hồ quên mất tiếp theo mình muốn nói gì.

Lý VIện Viện áp má vào vòm ngực dày rộng của Yến Tư Thành cọ cọ.

Lý Viện Viện cảm nhận người Yến Tư Thành trở nên dần dần cứng đờ.

“Sợ.” Cô làu bàu, “Em sợ…”

Lý Viện Viện vừa nói ba chữ này vừa kéo áo sau lưng Yến Tư Thành. Chẳng mấy chốc, cô cảm thấy cơ thể căng thẳng cứng đờ của Yến Tư Thành từ từ thả lỏng ra.

Pháo hoa bên ngoài nổ vang trời, Yến Tư Thành đưa tay ôm lấy cô, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng cô: “Viện Viện đừng sợ.”

Lý Viện Viện cũng thầm kinh ngạc với động tác của Yến Tư Thành, cô tưởng có thế nào thì Yến Tư Thành cũng phải giãy dụa một lúc, nói mấy câu như là: “Điện hạ say rồi”, “Điện hạ buông ra đi” hay là “Điện hạ làm vậy không hợp lễ” để phản kháng, lấy lại trong sạch cho mình.

Đâu ngờ anh đón nhận nhanh như vậy! Lại còn vỗ lưng an ủi cô, dùng giọng điệu dịu dàng như không phải của một chàng trai cứng rắn để nói “Đừng sợ”.

Lý Viện Viện bỗng cảm thấy lúc cô uống say, Yến Tư Thành này và Yến Tư Thành bình thường cô nhìn thấy hình như hơi khác…

Càng giống… cha và anh trai hơn bình thường…

Lý Viện Viện thật sự có cảm giác dở khóc dở cười, lúc nữ chính trong phim truyền hình ở đây ôm chầm lấy nam chính, nam chính luôn bị khơi gợi tình cảm, sinh lòng thương yêu, sau đó ý loạn tình mê, sau đó kéo màn xuống…

Nam chính của cô đúng là đã bị khơi gợi tình cảm, sinh lòng thương yêu cũng có, nhưng tại sao tình yêu này lại từ bi quá vậy…

Cho dù Lý Viện Viện nghĩ thế nào, trong đầu yến Tư Thành chỉ kiên trì nhận định một chuyện…

Hiện giờ Công chúa của anh đang sợ, hiện giờ Công chúa của anh chỉ có anh, bởi vậy anh phải bảo vệ cô, an ủi cô, dùng sức mạnh dịu dàng của mình dựng lên một bức tường kiên cố nhất, bao bọc lấy Công chúa, trông coi cẩn thận, tỉ mỉ chăm nom.

Yến Tư Thành bầu bạn với Lý Viện Viện đã nhiều năm. Lúc Lý Viện Viện còn rất nhỏ, Yến Tư Thành lớn hơn cô năm tuổi đã học được không ít võ công. Trong ký ức của Lý Viện Viện, ấn tượng về Yến Tư Thành lúc nhỏ rất mơ hồ, có chuyện cô chỉ lờ mờ nhớ đại khái, nhưng Yến Tư Thành lại nhớ rất rõ ràng.

Anh nhớ năm đó tuyết lớn, Lý Viện Viện bị nhốt trong phòng không được ra ngoài. Thấy bên ngoài tuyết rơi đẹp, cô ham chơi nên nhân lúc ma ma chăm sóc mình ngủ gục bèn chạy ra khỏi phòng.

Lúc đó Yến Tư Thành cũng chưa lớn, vẫn còn theo Thị vệ trưởng học hỏi, anh cùng Thị vệ trưởng ngang qua bên ngoài, nhìn thấy Lý Viện Viện dùng tay chân nhỏ nhắn của mình nhảy từ trong ra, cô chỉ nhìn chân không nhìn đường nên té xuống bên chân Yến Tư Thành, nhào vào đống tuyết ôm lấy đùi anh.

Cũng không biết té có đau không, lúc cô ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt là tiếng cười khanh khách.

Anh kéo cô ra khỏi đống tuyết, giúp cô phủi sạch tuyết trên mặt và trên người. Lý Viện Viện cũng học theo anh phủi tuyết trên đầu mình xuống.

Thị vệ trưởng đi phía trước thấy là Công chúa, vội vàng gõ cửa đánh thức ma ma trong phòng. Lúc đó Lý Viện Viện còn nhỏ, chỉ muốn chạy ra ngoài chơi nên quay người rút chân ra khỏi đám tuyết, sau đó từng bước từng bước đi về phía trước. Yến Tư Thành cũng theo bên cạnh cô, lúc cô sắp ngã anh bèn dìu lấy cô, có lúc bị cô giật đau tóc, có lúc bị cô ôm vào lòng,

Lão ma ma phía sau cuống quýt la lên.

Lúc đó Lý Viện Viện mặc mấy lớp áo cũng mềm mềm như hiện giờ, ấm ấm như hiện giờ.

Thật muốn bảo vệ cô đi đến suốt cuộc đời.

Hôm sau Lý Viện Viện tỉnh dậy, Yến Tư Thành vẫn như bình thường làm xong bữa sáng để sẵn. Lý Viện Viện rửa mặt xong tới ngồi trên bàn ăn, cố ý quan sát vẻ mặt Yến Tư Thành.

Bình thản điềm tĩnh thản nhiên… Cứ như hôm qua cô chưa hề làm gì với anh….

Vậy là Lý Viện Viện cũng im lặng điềm tĩnh thản nhiên ăn sáng.

“Viện Viện.” Ăn xong, Yến Tư Thành nhìn thời gian, “Hôm nay là mùng một, nhà họ Yến phải cúng tổ, hôm qua ba dặn đi dặn lại anh hôm nay nhất định phải tới.”

Lý Viện Viện gật đầu: “Đương nhiên phải đi rồi.” Cô khựng lại, nghiêm túc hỏi: “À, sao Tư Thành lại tới đây? Hôm qua phải đón Giao thừa với người nhà mà?”

Lý Viện Viện hỏi mơ hồ, Yến Tư Thành cũng né tránh: “Hôm qua anh gạt ba mẹ nói là ra ngoài mua đồ rồi tới đây.”

Mua đồ gì mà suốt đêm không về… Hơn nữa lại còn là suốt đêm Giao thừa không về, vậy mà ba mẹ cũng không hỏi thêm gì sao… Ba mẹ của Yến Tư Thành đúng là quản lý lơi lỏng, cũng khó trách “Yến Tư Thành” trong truyền thuyết muốn gì làm nấy chẳng biết trời cao đất dày.

Lý Viện Viện cũng không truy hỏi thêm nữa.

Chờ Yến Tư Thành thu dọn xong, lúc mở cửa đi, Lý Viện Viện nhìn chiếc áo khoác lông trong tay anh, đơn giản nhẹ nhàng, vô cùng nghi hoặc hỏi: “Tư Thành, sao áo khoác của anh bị cháy vậy?” Cô chớp mắt nhìn Yến Tư Thành, đôi mắt đen láy trong suốt như có thể nhìn đến tận đáy.

Yến Tư Thành nhìn vào mắt Lý Viện Viện, sau đó như bị gai đâm, lập tức dời tầm mắt đi, rồi còn quay đầu, vừa mở cửa đi ra ngoài vừa hắng giọng đáp: “Tối qua trên đường bị pháo đốt trúng.”

“Pháo nhà ai đốt mà không nhìn gì hết vậy.” Lý Viện Viện cảm thán.

“Trẻ con đốt bừa thôi.” Yến Tư Thành đi xuống dưới cầu thang mà không hề làu bàu dặn dò thêm mấy câu như bình thường.

Lý VIện Viện đóng cửa, chạy nhanh lên ban công thò đầu nhìn xuống.

Chẳng mấy chốc, Yến Tư Thành đã ra khỏi cầu thang, đi được mấy bước, đúng như Lý Viện Viện dự tính, anh quay đầu nhìn lên lầu bảy, đối diện với ánh mắt Lý Viện Viện.

Con đường mùng một vẫn còn vương đầy giấy đỏ của pháo chưa được quét hết, bị gió nhẹ thổi xoay xoay bên chân Yến Tư Thành.

Lý Viện Viện cười híp mắt vẫy tay tạm biệt anh. Yến Tư Thành ngây ra, sau đó gật đầu bước nhanh đi.

Lý Viện Viện hai tay chống cằm, lòng thầm suy nghĩ, có lẽ Thị vệ trưởng đại nhân của cô không yếu đuối như cô tưởng tượng, anh cũng không trung thành đến mức cố chấp như cô tưởng tượng.

Ít ra hôm qua khi Lý Viện Viện cố ý tiếp xúc thân mật với anh thì Yến Tư Thành cũng không cắt cổ hay mổ bụng, dù đến giờ cô vẫn còn thấy xấu hổ. Nhưng trong nhà cô đến sáng nay vẫn không có máu chảy thành sông, cô cảm thấy như vậy đủ để chứng minh một sự thật rành rành: một cái hôn hay một cái ôm vẫn còn nằm trong phạm vi chịu đựng của Yến Tư Thành!

Lý Viện Viện quyết định nếu lần sau cô lại uống say, cô sẽ dứt khoát cắn thẳng lên miệng Yến Tư Thành cho xong, nhất định phải cắn có dấu răng, đến sáng hôm sau tỉnh dậy lại chớp mắt chỉ vết thương hỏi anh: “Tư Thành, anh bị làm sao vậy?”

Để xem Yến Tư Thành còn bình tĩnh điềm nhiên nói “Bị pháo đốt trúng” được nữa không…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.