Marriage: To Claim His Twins

Chương 3: Chương 3




Đầu của Ruby đang bị nện bởi một cơn đau đầu dai dẳng, và bụng cô thắt lại – những phản ứng quen thuộc khi bị căng thẳng, mà cô biết rõ sẽ kết thúc bằng một thứ gì đó gần giống với một cơn đau nửa đầu trầm trọng. Nhưng giờ không phải lúc đau ốm, hay tỏ ra yếu đuối – kể cả khi cô đã hầu như không ngủ kể từ cái buổi sáng đáng nguyền rủa mà cô bị quấy rầy.

Hai đứa nhỏ đang mặc những chiếc áo và quần mới toanh mà các chị cô đã mua cho chúng nhân dịp Giáng sinh, và đi những đôi giày thể thao mà cô đã mua bằng số tiền tiết kiệm quý giá sau khi cô bắt gặp cái nhìn cau có của Sander lên quần áo cũ của bọn trẻ khi anh ta ghé qua để bàn bạc mọi thứ - ‘mọi thứ’ ở đây là mọi sự thu xếp, từ chuyện ăn ở của họ ở London cho đến lễ cưới, trước khi bốn người họ rời đến hòn đảo sẽ là nhà của họ. Hai đứa trẻ quá háo hức để mà ngồi xuống, vì thế chúng khăng khăng đứng trước cửa sổ để có thể thấy Sander đến đón chúng trong chuyến thăm London.

Nếu các chị cô ở nhà liệu cô có đưa ra một quyết định khác không? Ruby không thể tưởng tượng cô sẽ làm điều đó như thế nào. Họ đã rất tử tế với cô, khăng khăng rằng họ sẽ giúp đỡ cô về tiền nong để cô có thể ở nhà với lũ trẻ, nhưng Ruby ngày càng nhận thức rõ hơn không chỉ về áp lực tài chính mà họ phải gánh chịu, mà cả sự thật là một ngày nào đó chắc chắn các chị cô sẽ yêu ai đó. Khi họ làm vậy cô không muốn cô và các con cô ngáng đường họ vì họ cảm thấy phải giúp đỡ mẹ con cô vì lương tâm.

Không, cô đã đưa ra quyết định đúng đắn. Vì bọn trẻ, những người đang cực kỳ háo hức về chuyến đi sắp đến London và chấp nhận một cách vui sướng lời tuyên bố thận trọng của cô rằng cô sắp lấy Sander, và vì các chị cô, những người đã trao cho cô và các con rất nhiều tình yêu thương và sự ủng hộ.

Bọn trẻ phản ứng với tin cô và Sander sắp kết hôn với sự thích thú và sung sướng, và Freddie đã báo cho cô đầy hy vọng rằng, ‘Luke Simpson có một người cha đấy mẹ ạ. Chú ấy đã dẫn bạn ấy đi xem bóng đá, đi ăn McDonald, và chú ấy còn mua cho bạn ấy một cái xe đạp mới nữa.’

Thực tế là mọi thứ có vẻ như đang ủng hộ Sander. Cô thậm chí không đổ lỗi cho việc nói rằng cô không thể đưa bọn trẻ đến trường để từ chối đến London, vì họ đang nghỉ lễ Phục sinh.

Khi bọn trẻ đi học trở lại, chúng sẽ tới một trường học nói tiếng Anh nhỏ ở trên hòn đảo, nơi mà Sander đã bảo với cô là, tất cả những ai sống trên đảo mà muốn con cái họ lớn lên có thể nói tiếng Anh đều gửi chúng đến đó.

Cuộc trao đổi giữa cô và Sander về tương lai của cặp song sinh còn hơn cả một phiên hỏi-đáp, với cô đặt ra các câu hỏi và Sander cung cấp câu trả lời. Tất cả những gì cô biết về tương lai của họ là Sander ưu tiên sống và làm việc trên hòn đảo mà gia đình anh ta đã cai quản vài thế kỉ, mặc dù hãng vận tải mà anh gây dựng với quy mô quốc tế cũng có các cơ sở và đội ngũ nhân viên ở những cảng thương mại hàng đầu trên thế giới, bao gồm cả cảng Felixstowe[1] ở Anh. Sander cũng bảo với cô rằng người nắm giữ quyền lực chỉ sau anh là em trai anh, người được đào tạo về IT và đang định cư tại Athens.

Khi đề cập đến tương lai học hành của bọn trẻ, Sander đã nói với cô rằng anh hoàn toàn phản đối chúng học tại trường nội trú – hầu như khiến cô nhẹ nhõm. Anh bổ sung, nếu vậy theo đúng trình tự họ sẽ phải dành cả học kỳ ở Anh như một gia đình và quay về đảo khi chúng được nghỉ.

Ngoài người em trai, Sander cũng cung cấp cho cô, anh còn có một em gái – chính là người em gái mà Ruby được biết là tác giả của bức ảnh chụp bọn trẻ, người đã báo cho Sander về sự tồn tại của chúng. Cũng giống em trai anh, cô giờ đang sống cùng với chồng tại Athens.

‘Vậy là sẽ chỉ có hai chúng ta và bọn trẻ, phải không?’ cô nhấn mạnh một cách cảnh giác.

‘Nó phù hợp tiêu chuẩn, không phải sao? Anh hỏi lại. ‘Gia đình hạt nhân, gồm một bố, một mẹ và con cái.’

Một cách ngớ ngẩn, có lẽ thế, cô đã không nghĩ xa đến việc họ sẽ sống như thế nào, mà chỉ dừng lại ở thực tế là họ sẽ sống cuộc sống mới cùng nhau, nó đã cho thấy cô sợ như thế nào. Bởi vì cô sợ anh, hay vì sợ rằng cô muốn anh? Thậm chí bây giờ cô vẫn đỏ mặt khi nhớ lại nỗi bất lực để trả lời câu hỏi thầm kín đó.

Giải quyết những vấn đề thực tế đã tồn tại trước đó còn đơn giản hơn nhiều so với việc để cho bản thân cô bị chi phối bởi những vấn đề tình cảm rắc rối.

Giờ, trong lúc chờ đợi Sander đến đón họ, cùng với những bức thư gửi đến em gái anh để giải thích những gì cô đang làm và lý do chúng được viết và chờ đợi họ trong chuyến quay lại nước Anh – tình huống mà cô không muốn bàn luận qua điện thoại – Ruby có thể cảm thấy sự cáu kỉnh của cô đang gia tăng, trong khi bụng cô đau quặn lên. Mọi thứ có vẻ như sẽ hoàn toàn khác nếu như cô không nhượng bộ ham muốn thể xác đáng xấu hổ mà Sander bằng cách nào đó đã xoay xở để khuấy lên trong cô. Trong túi xách của cô là thuốc tránh thai mà Sander đã yêu cầu cô phải uống. Cô đã bị cám dỗ ý tưởng thách thức anh ta, khăng khăng rằng cô có thể dựa vào sự tự chủ của bản thân mà đảm bảo sẽ không có thêm bất kỳ hành động thân mật nào giữa họ. Nhưng cô vẫn rùng mình khi nghĩ về những gì đã xảy ra giữa họ trong phòng khách nhà cô, và vẫn đang khổ sở để chấp nhận thực tế là việc đó đã xảy ra. Tốc độ, cường độ của nó chẳng khác nào một ngọn lửa bùng lên bất ngờ, lan tỏa dữ dội đến nỗi không thể kiểm soát nổi. Nó khiến cô bị tổn thương và không thể tin tưởng bản thân mình được nữa.

Sẽ không có thêm bất cứ đứa trẻ nào nữa, Sander đã bảo với cô như thế. Liệu đó có phải là sự thật không, rằng chính cô cũng không muốn tạo ra một sinh linh mới với người đàn ông không dành cho cô chút tôn trọng nào, không tử tế nào với cô, và chắc chắn không yêu cô nữa? Tình yêu? Có phải cô vẫn còn chìm đắm trong sự tự dối mình tai hại về việc chưng diện khêu gợi trong cái ảo tưởng ‘tình yêu’? Vẫn đang phủ lên cái ảo tưởng ấy những giấc mơ khờ dại chỉ thuộc về những cô gái mới lớn ngây thơ? Trước khi Sander hôn cô, đáng lẽ cô phải thề rằng chẳng có gì anh ta có thể làm với cô, chẳng có sự thân mật nào anh ta có thể ép buộc cô, nụ hôn đó sẽ đánh thức đam mê trong chính cô. Nhưng sự nồng nhiệt trong nụ hôn mà anh ta cố ý nhằm vào cô đã thiêu rụi lớp bảo vệ của cô.

Cô ghét phải tự thừa nhận là cô không thể trông chờ vào lòng kiêu hãnh và tự chủ của mình, nhưng điều duy nhất cô có thể bấu víu vào là cái nhận thức rằng Sander – chính anh ta cũng đã mất kiểm soát giống như cô vậy. Trong tất cả những trò chơi khăm oái oăm mà tạo hóa có thể gây ra cho hai con người, chắc hẳn đó phải là thứ tồi tệ nhất? Tạo ra giữa họ niềm khao khát lẫn nhau – thứ mà có thể đốt cháy tất cả những mảnh giáp bảo vệ, để lại họ trơ trọi trong một tình cảnh mà không ai trong số họ muốn. Giá mà cô có thể rút ham muốn ra khỏi cơ thể mình, cô sẽ làm ngay. Ham muốn đó là một sự hiện diện phi lý và không được chào đón, là kẻ thù trong chính cô mà cô sẽ phải tìm cách tiêu diệt.

‘Chú ấy đến rồi!’

Lời thông báo đầy phấn khích của Freddie đã cắt ngang dòng suy tư của cô. Cả hai cậu bé đều đang chạy đua tới cánh cửa ra vào và mở toang nó, nhảy cẫng lên với niềm háo hức khi cửa xe mở ra và Sander bước xuống.

Anh có thể ăn mặc rất đơn giản, trong một chiếc áo chui đầu thể thao, quần thô màu be, và một cái áo khoác da thuộc sẫm màu, nhưng Sander vẫn mang dáng vẻ không lẫn đi đâu được – một người khiến những người đàn ông khác phải ngưỡng mộ và phụ nữ muốn đến gần, Ruby buộc phải thừa nhận một cách không mong muốn. Không chỉ bởi anh ta điển trai – nhiều người đàn ông khác cũng vậy. Không, Sander còn có thứ gì đó khác biệt – thứ gì đó như một sự pha trộn giữa phong thái quyền lực được kết hợp với vẻ nam tính đầy quyến rũ. Cô đã cảm nhận điều đó khi còn là một thiếu nữ ngây thơ và đã bị lôi cuốn bởi nó, và thậm chí bây giờ, khi cô đã đủ già dặn và khôn ngoan để hiểu điều đó rõ hơn, cô vẫn cảm thấy bị hút bởi từ tính nhục dục của anh, nó đe dọa cuốn cô vào vùng nước xoáy.

Một cơn rùng mình gần như là một cái vuốt ve giả tạo mơn man trên da cô, khiến cô tự vòng tay ôm lấy mình để giấu đi hai núm vú cô – bất ngờ dựng lên một cách không được mong đợi. Không phải do Sander, cô tự trấn an mình. Không, đó hẳn vì cái lạnh từ cái cửa đang mở đã gây ra những phản ứng từ cơ thể nhạy cảm của cô.

Cái nhìn nghiền ngẫm của Sander lướt trên người Ruby và dừng lại trong giây lát ở ngực cô. Giống như một con con báo đang bị nhốt, sự ham muốn ở anh đang gồng lên với cái kìm hãm nó, lồng lộn cào cấu lên nhà tù của nó, sức mạnh của nó kéo căng những thớ cơ mà anh đã ghì chặt lên nó.

Hai tuần gần đây anh đã giành nhiều thời gian hơn anh muốn để chống lại sự đau đớn mà cô đã thiêu đốt nơi háng anh – bị ám ảnh bởi nó, điều khiển bởi nó, và bị làm phát điên lên vì nó với mức độ ngang nhau.

Chưa từng có người đàn bà nào được phép điều khiển anh bởi khao khát có được cô ta, vậy mà chỉ trong khoảng thời gian một vài giây anh đã bị phá hủy – bị cám dỗ bởi giọng nói bên trong đang cảnh báo anh phải tránh xa cô, tránh xa nỗi khao khát đã bị khơi dậy một cách hoàn toàn bất ngờ khi anh hôn cô. Nỗi khát khao đó không thể bị kiểm soát, nó chỉ có thể bị xoa dịu đi mà thôi. Như một vị thần cổ đại được hư cấu, nó đòi hỏi vật hiến tế và sự hy sinh trên bàn thờ của nó.

Rồi sau đó, khi anh nhìn thấy hai đứa trẻ chạy lại với mình, và bất cứ ý nghĩ nào về sự tự bảo vệ bản thân đều biết mất, bị lấn át bởi tình yêu đang trào dâng trong anh. Anh ngồi xuống và mở vòng tay chào đón chúng.

Chứng kiến cử chỉ nhỏ bé ấy, Ruby cảm thấy cổ họng cô như nghẹn tắc lại. Một người cha cùng với những đứa con của anh ta, ôm chúng, bảo vệ chúng, yêu thương chúng. Cô sẽ đánh đổi mọi thứ để mang lại cho các con cô điều đó, cô thấu hiểu sâu sắc điều đó.

Được ôm các con trong tay, Sander hiểu rằng chẳng có gì quan trọng đối với anh hơn chúng – bất kể anh có nghi ngờ mẹ chúng đến đâu.

‘Mẹ nói là chúng cháu có thể gọi chú là ‘cha’ nếu chúng cháu muốn.’

Đó là Freddie, Sander nhận ra. Anh từng nghĩ về bản thân mình như là một người có thể tự kiểm soát và kiềm chế những cảm xúc của mình, nhưng ngay lúc này đây, những cảm xúc ấy đang đe dọa lấn át anh tuyệt đối.

‘Và các con muốn điều đó chứ?’ anh hỏi lại chúng, vòng ôm của anh siết chặt hơn.

‘Luke-bạn cháu cũng có một người cha. Chú ấy đã mua cho bạn ấy một chiếc xe đạp mới.’

Anh đang bị kiểm tra, Sander nhận ra, không thể thôi nhìn về phía Ruby.

‘Hình như cha của Luke cũng đưa thằng bé đến xem bóng đá và cả đi ăn McDonalds nữa.’ Cô xoay sở để trả lời câu ngầm hỏi của Sander.

Sander quay lại hai đứa bé.

‘Những chiếc xe đạp là một điều để ngỏ - nếu như chúng ta có thể tìm được những chiếc xe kích cỡ phù hợp với các con – còn bóng đá thì hoàn toàn chắc chắn. Còn về McDonalds – chà, ta nghĩ là chúng ta sẽ để điều đó cho mẹ các con quyết định.’

Ruby bị giằng xé giữa cảm giác nhẹ nhõm và tức giận. Ai cũng có thể nghĩ là anh ta đã ở với hai đứa bé từ khi chúng chào đời. Anh ta không thể đưa ra cho chúng một câu trả lời khá hơn nếu như cô tự viết sẵn kịch bản cho nó.

‘Cô đã sẵn sàng chưa?’ Sander hỏi Ruby, bằng giọng lạnh nhạt và xa cách mà anh luôn dùng khi nói chuyện với cô.

Ruby nhìn xuống chiếc quần jean và chiếc áo len lùng thùng mà cô đang mặc, chiếc quần jeans đang bị nhét vào đôi bốt mà các chị cô đã tặng làm quà Giáng sinh. Không nghi ngờ gì là Sander đã từng ở trong công ty với những người phụ nữ lộng lẫy, chưng diện trong những bộ quần áo hàng hiệu và đồ trang sức – những người có lẽ dành hàng giờ để trang điểm và chải chuốt để gây ấn tượng với anh. Một cái nhói đau đáng thương bất chợt đâm vào tim cô. Quần áo đẹp, chưa nói đến hàng hiệu, đã là một sự xa sỉ mà cô đơn giản là không thể có, và chúng sẽ vẫn là những thứ không thiết thực trong cuộc sống của cô kể cả khi cô có thể có.

‘Vâng, chúng tôi sẵn sàng rồi. Các con, đi lấy những chiếc áo len mặc vào nào,’ cô chỉ định, quay vào sảnh để lấy cái vali mà cô đã đóng gói, và suýt nữa bị bổ nhào bởi hai cậu bé khi chúng lao qua.

Chính những ngón tay của Sander khép quanh tay cô đã giữ cô khỏi ngã, nhưng cú sốc bởi sự thân mật về thể xác với anh đã khiến cô bất động, khiến cô cảm thấy còn nguy hiểm hơn vì mất bình tĩnh so với sự va chạm với hai cậu bé khi nãy.

Cánh tay cô mảnh khảnh và yếu đuối, đối nghịch hẳn với sự cứng cáp của tay bọn trẻ, anh nghĩ. Và khuôn mặt cô tái đi, cứ như thế cô thường bị bỏ đói vậy. Một câu hỏi thoáng qua trong đầu anh… một sự nhận thức về thiệt hại mà anh đã gây ra.

Mặc dù anh đang đứng phía sau cô, cô vẫn có thể ngửi thấy hương thơm của loại nước hoa anh đang dùng, và cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh. Đầu cô hiện lên hình ảnh của cái cách anh đã hôn cô chỉ một thời gian ngắn trước đó. Cảm giác hoảng loạn và sợ hãi xoắn lấy dạ dày cô, bồi thêm vào sự căng thẳng vốn đã hiện hữu trong cô. Cô bắt gặp cái nhìn chăm chú của Sander dừng trên miệng cô, và thế là toàn thân cô run lên.

Thật dễ dàng để nhượng bộ ham muốn đang tóm lấy anh – quá dễ để chiếm lấy cô một cách nhanh chóng và phóng túng như cái cách mà cô đã dâng hiến bản thân cô cho anh. Cơ thể anh muốn điều đó. Nó muốn sự nồng nhiệt trong những thớ cơ háo hức của cô bao bọc khít quanh nó, cưỡi lên và đâm sâu trong anh. Nó muốn sự giải thoát nhanh chóng và hoang dại mà cơ thể cô hứa hẹn.

Điều đó có thể xảy ra, nhưng anh thực dự muốn những khoái cảm rẻ rúng và thô bỉ mà một người đàn bà như cô ta đem bán – giống như đã từng rao bán trong cái đêm họ gặp nhau ư?

Tiếng rên đau đớn của Ruby khi cô đẩy mình ra khỏi anh mang anh trở về với thực tế.

‘Cô chỉ có duy nhất cái vali này thôi ư?’ anh hỏi, nhìn từ cô cho tới cái vali đã sờn trên nền nhà.

Ruby gật đầu, và miệng Sander mím chặt vì khinh bỉ. Tất nhiên cô ta muốn chứng minh với anh cảnh nghèo khó của cô ta. Cưới anh là một cách cô ta tiếp cận với một tài khoản ngân hàng mới đầy nhóc tiền. Chắc hẳn cô ả đã lên kế hoạch sẵn cho những khoản mua sẵm đầu tiên. Anh nhớ lại sự thỏa mãn mà mẹ anh luôn có khi tiêu tiền của cha anh, khi sắm sửa cho bản thân bà những bộ cánh sang trọng và trang sức đắt tiền.

Khi còn là một đứa trẻ anh đã nghĩ rằng bà thật đẹp, thật lộng lẫy bởi vẻ ngoài thu hút của bà để rồi nhận ra sự thối nát mà nó che đậy.

Sander bị xúi giục lờ đi mánh khóe mà Ruby đang giăng ra cho anh một cách lộ liễu và để cô ta tới hòn đảo chỉ với một chiếc vali cũ mòn, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc trừng phạt cả các con anh lẫn cô ta, anh nghi ngờ - và bên cạnh đó anh chẳng hề muốn cuộc hôn nhân của mình là tâm điểm của sự dò xét và những câu chuyện ngồi lê đôi mách, mà nó sẽ là thế nếu Ruby không có một tủ quần áo xứng với địa vị và sự giàu có của anh.

‘Đám cưới sẽ diễn ra vào thứ Sáu này,’ anh nói với cô. ‘Thứ bảy chúng ra sẽ bay về đảo. Cô đã làm như tôi bảo về việc tránh thai, tôi tin là thế?’

‘Tôi đã,’ Ruby xác nhận.

‘Vậy cô có thể chứng minh điều đó không?

Ruby bị xúc phạm bởi anh ta nghi ngờ cô, nhưng lòng tự trọng bị tổn thương đã khiến cô tháo tung cái móc trên chiếc túi xách của cô một cách giận dữ, cả hai tay cô đang run lên vì những xúc cảm mãnh liệt khi cô bới ra từ cái túi và giơ ra mặt sau của hộp thuốc, thứ đang trưng ra rành rành những khoảng trống của các viên thuốc mà cô đã uống.

Nếu cô từng hy vọng làm Sander thấy xấu hổ để mà xin lỗi, thì cô sớm nhận ra rằng đó là một thứ sẽ chẳng bao giờ đến. Một cái gật đầu cộc lốc của anh ta là câu trả lời duy nhất mà anh ta có vẻ sẵn sàng cho cô trước khi anh ta tiếp tục một cách cay nghiệt,

‘Và, sau khi cô hoàn thành những điều kiện của tôi, giờ cô hẳn đang chờ tôi đáp ứng lại những gì cô chắc chắn thuộc về mình, phải không? Chu cấp cho cô tiền để thay thế cái vali độc nhất của cô bằng một tá những cái mới toanh với quần áo chất đầy trong đó.’

Lời nhạo báng rành rành trong giọng điệu anh ta thiêu đốt lòng kiêu hãnh đã bị cháy sém của Ruby chẳng khác nào xát muối vào một vết thương chưa lành. ‘Nghĩa vụ duy nhất của anh với tôi là trở thành người cha tốt của bọn trẻ.’

‘Không,’ anh sửa lại một cách lạnh lùng, ‘đó là nghĩa vụ của tôi với chúng.’ Anh không thích câu trả lời của cô. Đó không phải cái anh trông đợi. Nó không phù hợp với bản lý lịch mà anh đã hình dung trong đầu về cô. Bằng cách nào đó cô đã lạc khỏi cái kịch bản mà anh đã viết sẵn. Cái mà cô ta đang trưng ra là một người mẹ không tham vọng, buộc anh phải giữ vững lập trường và đạo đức để mà tiếp tục khinh thường cô ta. ‘Không cần thiết phải hy sinh bản thân.’ Sự chống đối của cô ta với vai diễn anh đã sắp cho cô khiến anh cảm thấy cần phải cứng rắn hơn để chứng minh quyền của chính anh. ‘Là vợ tôi, tất nhiên cô phải trưng ra một vẻ ngoài phù hợp – mặc dù tôi phải cảnh báo cô về việc mua những thứ quần áo kiểu như cô đã mặc trong cái đêm cô gạ gẫm tôi. Cô phải đóng vai là vợ tôi trong tương lai. Chứ không phải vai một con điếm.’

Ruby không còn từ nào để phản biện lại lời lăng mạ đầy khinh miệt của anh ta, nhưng cô cũng không định chấp nhận sự bố thí của anh ta. ‘Chúng tôi có đủ quần áo rồi. Chúng tôi không cần thêm bất cứ cái nào nữa,’ cô đay nghiến.

Cô ta dám phủ nhận những gì anh biết về bản chất của cô ta. Cô ta cần phải được dạy cho một bài học để đảm bảo sẽ không tái phạm nữa. Cô ta sẽ mặc những bộ quần áo mua bằng tiền của anh, để cả hai đều thấy cô ta thực chất là loại người gì. Anh có thể bị ép buộc phải lấy cô để hợp pháp hóa sự thừa nhận các con anh, nhưng anh sẽ không để cho cô ta quên là cô ta thuộc về hạng đàn bà sẵn sàng bán thân cho bất kỳ gã đàn ông nào đủ giàu có để cung cấp cho chúng cuộc sống với quần áo hàng hiệu và những đồng tiền mà chúng dễ dàng moi được.

‘Đủ quần áo à?’ anh chế giễu. ‘Trong một cái vali ư? Khi mà có tới ba người? Các con tôi và vợ tôi sẽ phải ăn mặc phù hợp với địa vị của họ, và không-’

‘Không cái gì?’ Ruby thách thức.

‘Cô thật lòng muốn tôi trả lời câu hỏi đó à?’ là lời nhạo báng sắc bén của anh ta.

Chiếc vali cũ kĩ đã nằm trong ngăn để hành lý của một chiếc xe đắt tiền và sang trọng, hai đứa sinh đôi đã được thắt dây an toàn trên chỗ ngồi của chúng, và quyết định của cô đã được đưa ra – và giờ đến lượt Ruby do dự trên ngưỡng cửa, nhìn lại căn nhà.

‘Áo khoác của cô đâu?’

Câu hỏi của Sander làm xao nhãng cô.

‘Tôi không cần một cái áo khoác,’ cô bịa ra. Sự thật là cô chẳng có một cái áo khoác mùa đông thích hợp, nhưng cô không định nói với Sander điều đó – không sau những gì anh ta đã nói. Anh đang đợi, giữ cửa xe mở sẵn cho cô. Run rẩy trong những cơn gió tháng Ba, Ruby khóa cánh cửa trước. Đầu cô đang nện một cách đau đớn, cô lên xe. Nội thất trong xe toát ra mùi da đắt tiền, khác xa với mùi trong những chiếc taxi chở hai người họ về khách sạn của Sander trong đêm định mệnh đó…

Miệng cô khô lại.

Cả hai đứa trẻ đều chăm chú vào những chiếc TV được lắp sau ghế chính. Sander đang tập trung lái xe. Giờ không phải lúc để nghĩ về đêm đó, cô tự nhủ. Nhưng đã quá muốn. Những ký ức đã tràn qua cả sự phòng thủ của cô và nhấn chìm chúng.

Cái chết của bố mẹ cô trong một vụ tai nạn đã là một cú sốc khủng khiếp, và theo sau đó là quyết định bán nhà của chị gái cô. Ruby đã không biết rằng cha mẹ họ chết trong nợ nần chồng chất. Chị cả của cô đã cố bảo vệ cô bằng cách không kể với cô điều đó, và vì vậy cô tưởng là quyết định bán nhà của chị cô bắt nguồn từ ý định thành lập công ty thiết kế nội thất riêng của chị ấy ở Cheshire. Bực mình với chị cô, cô đã cố ý kết thân với một cô gái lạ hoắc, biết rằng chị cô sẽ phản đối tính trơ trẽn mà bố mẹ Tracy để mặc cô ta như thế, và cả bản thân Tracy nữa. Mặc dù chỉ nhiều hơn Ruby mười tám tháng, Tracy đã từng trải hơn rất nhiều, mặc những bộ quần áo chật khít trong những kiểu dáng mới lạ nhất và hở hang nhất, tóc cô ta nhuộm vàng và khuôn mặt được trang điểm quá đậm.

Một cách giấu diếm, mặc dù cô không định thừa nhận – đặc biệt là với chị gái của cô – Ruby đã bị choáng bởi những tiết lộ của Tracy về những gì cô ta đã làm. Mục tiêu lớn nhất của đời Tracy là có được một anh bạn trai là cầu thủ bóng đá. Cô ta đã được kể là những cầu thủ trẻ ở Manchester thường tới một câu lạc bộ ở trong thành phố, và muốn Ruby đi cùng cô ta tới đó.

Hoảng sợ bởi những lời tiết lộ của Tracy, Ruby thực sự không muốn đi cùng cô ta. Nhưng khi cô thử nói điều đó, bảo với Tracy rằng cô sợ là chị cô sẽ không cho phép, Tracy đã chế giễu cô và chụp mũ cô là một đứa trẻ mà phải được sự cho phép của chị cô để làm mọi thứ. Tất nhiên Ruby đã phủ nhận rằng cô không phải bất cứ thứ gì như thế, và rồi Tracy đã thách thức cô chứng minh điều đó bằng cách thách cô dám đi cùng cô ta.

Cô mới chỉ mười bảy tuổi, và vẫn rất ngây thơ ở tuổi đó, và cả thế giới của cô đã bị đảo lộn bởi những sự kiện mà cô không thể kiểm soát nổi. Nhưng kể từ đó dù các chị cô có thường xuyên cam đoan với cô đến đâu, rằng cuộc nổi loạn của cô hoàn toàn tự nhiên và không thể lý giải, và rằng cô không nên đổ lỗi cho những gì đã xảy ra, Ruby biết rằng sâu thẳm trong tâm hồn cô sẽ mãi cảm thấy tội lỗi.

Trước khi họ đến Manchester Tracy đã hứa hẹn với Ruby một sự ‘lột xác’ và rót cho cả hai người họ một ly rượu vodka pha lẫn nước cam. Nó chạy thẳng vào đầu cô vì cô chưa từng uống rượu. Thứ đồ uống đó khiến cô cảm thấy choáng đến nỗi cô không thể phản đối hay kháng cự khi Tracy ép cô phải mặc một trong những chiếc váy ngắn của cô ta với phần trên bó sát, trước khi tô vẽ khuôn mặt cô theo kiểu tương tự của cô ta, với đôi mắt đen thẫm, lượng mascara dày và đậm trên lông mi cô và nhiều vô tội vạ son bóng màu hồng sẫm.

Cô gái đang nhìn chằm chằm Ruby từ trong gương, với mái tóc rối tung và đôi môi hồng hờn dỗi quá xa lạ với cô đến nỗi dưới tác động của rượu vodka và nước cam Ruby chỉ có thể nhìn chằm chằm vào hình ảnh của cô trong sự ngạc nhiên đến chóng mặt.

Cô có thể chỉ mới mười bảy tuồi, nhưng cô đã biết từ trước khi cô chứng kiến Tracy ngọt ngào dụ dỗ những tên bảo kê để đưa họ vào câu lạc bộ mà cả bố mẹ cô lẫn các chị cô sẽ không bao giờ cho phép cô đến đó, nhưng đến lúc đó cô đã quá sợ những lời nhạo báng và khinh bỉ của Tracy để bảo với cô ta rằng cô đã đổi ý và muốn về nhà.

Cô quan sát những cô gái khác đang đến – già dặn hơn cô, diện ngất trời trong những chiếc áo chật khít và váy ngắn để lộ làn da rám nắng – và cô hiểu một cách bản năng và ngay lập tức rằng cô sẽ bị lạc lõng.

Bên trong, câu lạc bộ thật nóng bức và ngột ngạt, chật ních những cô gái mới mục đích giống hệt Tracy.

Một vài anh chàng tiến về phía họ khi họ đang đứng gần quầy bar. Tracy đã từ chối lời gợi ý của Ruby về việc ngồi xuống một cái bàn gấp với nụ cười chế giễu, ‘Đừng ngớ ngẩn thế chứ - sẽ chẳng có ai thèm ngó ngàng nếu chúng ta làm thế.’ Thế nhưng Tracy lại lắc đầu, từ chối hai chàng trai và bảo với Ruby, ‘Bọn họ chẳng là gì cả. Chỉ là những tên săn gái điển hình thôi.’

Cô ta gọi đồ uống cho cả hai – những ly cocktail có vẻ vô hại khi Ruby uống như chết khát ly của cô, bởi vì sức nóng trong câu lạc bộ, nhưng nó khiến cô cảm thấy còn choáng váng hơn cả những gì ly vodka pha lẫn nước cam đã gây ra.

Câu lạc bộ chật ních và ồn ào, và đầu Ruby bắt đầu thấy đau. Cô cảm thấy lạc lõng và cô đơn, vì rượu đã khuấy lên mọi xúc cảm trong cô: làm cô nhớ về cái chết của cha mẹ cô, làm cho cái đầu của cô ngập trong sự đau đớn và tuyệt vọng mà cô đã từng trải qua.

Tracy đang bắt chuyện với một anh chàng, cố ý gạt Ruby ra khỏi cuộc nói chuyện của họ và quay lưng lại với cô.

Ruby chợt mong muốn một cách đau đớn sự an toàn từ cuộc sống gia đình cô đã đánh mất – từ việc nhận ra có ai đó trong đời cô để quan tâm và bảo vệ cô, ai đó yêu thương cô, thay vì nổi xung lên với cô như các chị cô đã làm. Và đó là khi cô nhìn qua quầy bar và thấy Sander.

Có điều gì đó ở anh khiến cho anh khác xa tất cả những người đàn ông khác ở quầy bar. Đầu tiên là anh ăn mặc lịch sự hơn rất nhiều, trong một bộ đồ công sở, với mái tóc sẫm màu gọn gàng, và một diện mạo bề trên và quyền thế và sự tự tin toát ra từ anh đã khiến Ruby ngay lập tức cảm thấy bồn chồn và bị thu hút. Trong tình trạng say mèm, Sander giống như một hòn đảo an toàn và đầy che chở trên đại dương của sự bối rối và đau khổ. Cô không thể rời mắt khỏi anh, và khi anh nhìn lại cô, miệng cô trở nên quá khô rát bởi sự mong đợi được nói chuyện với anh đến nỗi mà cô đã phải làm ướt đôi môi của cô bằng đầu lưỡi. Cái cách mà cái nhìn chăm chú của Sander theo sát cử động đó, chỉ cho cô thấy rằng anh đã chọn cô trong số các cô gái khác ở quầy bar, đã củng cố thêm niềm-tin-là-kết-quả-của-cocktail của Ruby rằng có một sự liên kết giữa họ - rằng anh đang quyến rũ cô, rằng họ muốn gặp gỡ, và rằng bằng cách này hay cách khác một khi cô đến gần anh cô sẽ được an toàn, và anh sẽ bảo vệ cô khỏi những nỗi sợ hãi của chính cô và che chở cho cô như cha mẹ cô đã từng là.

Cô không nhớ gì về việc đến gần anh bằng cách nào, chỉ có những ký ức về việc chạm vào anh, về cảm giác như một người đang bơi – người vừa cưỡi trên những con sóng hung dữ đã tới được một vùng biển lặng nơi cô có thể thả trôi một cách yên bình. Khi cô cười với Sander, cô cảm thấy như thể mình đã quen biết anh từ lâu. Nhưng tất nhiên cô đã không biết anh. Cô chẳng biết gì hết, Ruby giờ ngẫm lại một cách cay đắng, khi cô kéo dòng suy nghĩ khỏi quá khứ và xoa bóp vùng thái dương nhoi nhói trong lúc Sander rẽ ra đường quốc lộ và chiếc xe tăng tốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.