Married By Morning

Chương 21: Chương 21




Trên đường đến Luân Đôn, Leo thậm chí còn cầu hôn Catherine thêm hai lần nữa. Nhưng cô vẫn từ chối anh, cô quyết tâm phải nói chuyện với anh trai mình trước đã, đó mới là một hành xử đúng mực. Khi Leo chỉ ra rằng việc cô liều lĩnh rời khỏi gia đình Hathaway ngay lúc đêm khuya không bao giờ có thể được coi là một cách hành xử đúng mực cả thì Catherine đã thừa nhận rằng lẽ ra cô không nên hành động bộc phát như vậy.

" Cho dù em không thích phải thừa nhận điều đó," cô nói vói Leo khi xe ngựa chạy qua đường vận chuyển thư, " rằng em đã không thể suy nghĩ sáng suốt kể từ sau buổi khiêu vũ. Em thực sự đã rất sốc khi gặp lại đức ngài Latimer một cách bất ngờ như vậy. Và khi anh ta chạm tay vào em. Em đã thấy bản thân co rút lại, em như quay trở lại thành đứa trẻ lòng ngập tràn hoảng sợ ngày đó và tất cả những gì em có thể nghĩ được lúc đó là bỏ chạy." cô bồng ngừng lại đầy trầm ngâm. " Nhưng em cũng tìm được sự an ủi khi biết rằng em còn có Harry, em có thể đến chỗ anh ấy."

" Em cũng đã có anh mà," Leo nói nhỏ

Cô nhìn anh trong băn khoăn. " Em đã không hề biết điều đó."

Ánh nhìn của anh tiếp tục bao phủ cô. " Bây giờ thì em biết rồi đó."

Hãy để anh trở thành anh trai của em, Harry đã nói với Catherine như vậy kể từ lần gặp gần nhất của họ tại Hampshire, và điều này đã cho thấy rõ Harry muốn nỗ lực hết mình trong mối quan hệ tình thân mà anh chưa từng trải qua trước đây. Với không ít khó chịu, Catherine đã nghĩ rằng bản thân sẽ sớm kiểm chứng được lời nói của anh hơn bất kì ai. Và trên thực tế, họ vẫn là những người xa lạ.

Nhưng Harry đã thay đổi- một sự thay đổi lớn lao kể từ khi anh ấy kết hôn với Poppy. Giờ đây anh tốt bụng và ấm áp hơn rất nhiều và chắc chắn anh không còn nghĩ về Catherine như một cô em gái cùng mẹ khác cha phiền nhiễu, không nơi nương tựa như trước nữa.

Vừa đến khách sạn Rutledge, Leo và Catherine đã được chỉ đường đến những căn hộ lộng lẫy của Harry và Poppy

Trong số tất cả những người trong gia đình Hathaway, Poppy là người Catherine cảm thấy dễ gần nhất. Poppy là một quý cô trẻ tuổi nồng hậu và hay nói nhất- người luôn yêu thích những nội quy và thủ tục hằng ngày. Ở Poppy, tồn tại sự vui vẻ cần thiết và khả năng chấp nhận, không bao giờ kêu ca phàn nàn, và chính điều này đã cân bằng những cảm xúc mạnh liệt luôn thường trực trong Harry.

" Catherine," Poppy hét lên và ôm chầm lấy Cat, nhưng ngay sau đó cô đã lùi lại quan sát người trước mặt với vẻ lo lắng lộ rõ.

" Tại sao cô lại đến đây? Có chuyện gì sao? Mọi người vẫn khỏe chứ?"

" Cả gia đình cô đều khỏe," Catherine nói. " Nhưng có một sự việc đã xảy ra...và tôi phải rời đi." Cổ họng cô dường như bị tắc nghẹn khi những lời này được nói ra.

Poppy quay sang phía Leo và nhăn mặt nhìn anh trai mình. " Anh đã làm gì phải không?"

" Tại sao em lại hỏi như vậy?"

" Vì nếu có bất kì vấn đề gì xảy ra thì chắc chắn anh có liên quan."

" Đúng vậy. Nhưng lần này anh không phải là người gây ra chuyện, anh là người giải quyết."

Harry tiến đến chỗ ba người với đôi mắt xanh thu hẹp. " Nếu anh là người giải quyết vấn đề, Ramsay à, thì tôi sẽ cảm thấy khiếp sợ khi nghe về vấn đề đó." Anh ném về phía Cat một cái nhìn cảnh cáo, và anh đã làm cô ngạc nhiên khi mang cô lại gần anh trong một cái ôm bảo vệ. " Cat, có chuyện gì vậy?" anh nói gần tai cô. " Chuyện gì đã xảy ra?"

" Ồ, Harry," cô ngập ngừng, " đức ngài Latimer đã đến buổi khiêu vũ tại lâu đài Ramsay."

Anh đã hiểu mọi thứ ngay khi nghe câu nói này. " Anh sẽ lo mọi chuyện," anh nói không do dự. " Anh sẽ bảo vệ em."

Catherine nhắm mặt lại rồi thở dài. " Harry à, em không biết phải làm gì cả."

" Em đã đúng khi đến tìm anh. Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết chuyện này." Harry ngước đầu nhìn Leo. " Tôi cho là Cat đã nói với anh về Latimer."

Leo nghiêm mặt nói. " Tin tôi đi, nếu tôi biết trước bất kì điều gì về việc này thì tôi sẽ không bao giờ để Latimer lại gần cô ấy đâu."

Harry vẫn ôm Catherine trong vòng tay mình khi quay lại đối mặt với Leo. " Vậy trước hết tại sao thằng con hoang đó lại được mời đến tòa lâu đài Ramsay?"

" Cha mẹ anh ta đã được mời nhờ địa vị xã hội thích đáng. Và anh ta đã đi thay. Sau khi anh ta cố ép buộc Cat, tôi đã tống cổ anh ta đi. Và anh ta sẽ không bao giờ trở lại nữa đâu."

Đôi mắt Harry phóng ra những tia nguy hiểm. " Chỉ một lời thôi. Vào tối mai, anh ta sẽ ước rằng mình đã chêt rồi."

Cảm giác lo lắng đã khiến bụng Catherine quặn lại trong đau đớn. Harry là người đàn ông có ảnh hưởng rất lớn trong xã hội. Cũng như những giao dịch của khách sạn, anh cũng đã tiếp cận được một số lượng lớn những thông tin có giá trị. Những gì mà Harry lưu lại trong đầu đều có khả năng phát động những trận chiến, hạ bệ một số gia đình, và tháo dỡ hệ thống tài chính Anh.

" Không Harry," Poppy nói. " Nếu anh đang có kế hoạch giết chết hay làm đức ngài Latimer bị thương thì anh sẽ phải nghĩ về điều khác đó."

" Anh thích kế hoạch của Harry," Leo nói

" Đây không phải là một cuộc tranh luận," Poppy nói cho Leo biết. " Anh hãy đến đây và chúng ta cùng ngồi xuống để tìm được những giải pháp hợp lí hơn." Rồi cô quay lại nhìn Catherine. " Cô chắc hẳn rất đói sau chuyến đi dài. Tôi sẽ gọi trà và bánh."

" Không cần gọi cho tôi đâu, cảm ơn," Catherine nói. " Tôi không..."

" Đúng rồi đó, cô ấy cần bánh sandwich," Leo cắt ngang. " Cô ấy mới chỉ ăn sáng với mối bánh mì và trà thôi."

" Em không đói," Catherine phản đối. Và anh đáp lại tia nhìn khó chịu của cô bằng vẻ kiên quyết không dễ xiêu lòng.

Thật là một trải nghiệm đầy mới mẻ, có ai đó lo cho sức khỏe của mình, cô có anh chú ý xem cô đã ăn gì cho bữa sáng. Cô đã phân tích cái cảm giác này và nhận ra rằng nó thực sự cám dỗ một cách kì lạ, thậm chí cô thích cả cái cảm giác khi bị anh bắt làm một cái gì đó. Sự tương tác nhỏ bé này rất giống điều mà hàng nghìn lần cô chứng kiến giữa Cam và Amelia hay giữa Merripe và Win, cái cách họ quan tâm đối phương một cách thái quá và thường trực. Đó là sự chăm sóc lẫn nhau.

Sau khi trà được mang đến, Poppy đã quay trở lại phòng khách. Ngồi cạnh Catherine, Poppy nói. " Hãy nói cho chúng tôi biết điều gì đã xảy ra. Đức ngài Latimer có tiếp cận cô sớm hơn vào tối hôm đó không?"

" Không, buổi khiêu vũ vẫn cứ diễn ra..." Catherine nhớ lại những sự việc của ngày hôm dó với hai bàn tay bấu chặt vào vạt váy. " Vấn đề là," cô nói, " em càng cố gắng giữ cho Latimer im lặng về mọi chuyện trong quá khứ thì anh ta lại càng muốn cho cả thế giới này biết. Một vụ bê bối sắp xảy ra rồi và không gì có thể ngăn nó lại. Cách tốt nhất là em phải biến mất."

" Một cái tên mới, một giấy chứng minh mới sao?" Harry hỏi và lắc đầu. " Em không thể chạy trốn mãi được Cat à. Chúng ta sẽ đứng lên và đương đầu với nó, điều lẽ ra chúng ta phải làm từ những năm trước rồi. Anh nhẹ bóp sống mũi mình khi đang lục tìm những ý tưởng khác nhau trong đầu . " Anh sẽ bắt đầu bằng việc công khai thừa nhận em là em gái anh."

Catherine có thể cảm nhận được mặt mình trở nên tái mét. Mọi người chắc chắn sẽ rất tò mò khi khám phá được bí mật của Harry Rutledge là anh có một cô em gái bị mất tích đã lâu. Cô khá chắc chắn là bản thân sẽ không thể chịu được sự soi mói và những câu hỏi của dư luận.

" Mọi người sẽ nhận ra em là nữ gia sư của gia đình Hathaway," cô khó khăn nói

" Họ sẽ đặt câu hỏi là tại sao em gái của một người chủ khách sạn giàu có như vậy lại nhận một vị trí như thế."

" Họ sẽ nói bất kì điều gì mà họ thích," Harry nói.

" Và nó sẽ không làm em rạng danh em đâu." Leo nói cộc lốc. " Với những mối giao thiệp của anh trai em, Mark à, anh ấy đã quá quen với những lời đồn rồi."

Sự thân mật trong cách xưng hô của Leo dành cho cô đã khiên mắt của Harry càng thêm nhíu lại. " Anh thấy khá thú vị," anh nói với Catherine, " khi em đến Luân Đôn cùng Ramsay như là người bạn đồng hành của em. Từ khi nào mà ai đó lại quyết định em và anh ta có thể đi cùng nhau vậy? Và hôm qua em đã đi từ lúc mấy giờ mà lại đến đây vào lúc giữa trưa?"

Khuôn mặt vốn biến sắc vài phút trước đây bỗng đỏ bừng. " Em...anh ấy..." Cô nhìn Leo, người đang mang một vẻ mặt vô tội nhưng đầy thích thú, như thể anh cũng đang muốn nghe lời giải thích của cô vậy. " Em đã rời đi một mình vào sáng hôm qua," cô cố gắng nói và bắt bản thân quay lại nhìn Harry

Harry tiến người về phía trước, một cái quắc mắt lập tức xuất hiện trên gương mặt anh. " Sáng hôm qua ư? Vậy em đã nghỉ đêm ở đâu?"

Cô nâng cằm và nói một cách thản nhiên nhất có thể. " Một quán trọ dành cho khách đi đường."

" Em có biết những nguy hiểm rình rập ở những nơi đó luôn sẵn sàng dành cho những quý cô như em không hả? Em có điên không vậy? Khi anh nghĩ về những điều có thể xảy đến với em..."

" Cô ấy không ở một mình," Leo nói.

Harry ngờ vực nhìn anh. Đó là một trong những sự im lặng có sức mạnh hùng hồn hơn bất kì lời nói nào. Ai cũng có thể nhìn thấy rằng não của Harry làm việc giống như các cơ chế xây dựng và anh thích làm điều đó trong thời gian rảnh rỗi của mình

Và mọi người đều có thể nhìn thấy cái khoảnh khắc mà anh đưa ra một quyết định chính xác và không hề được chào đón.

Harry đã nói với Leo theo cái cách có thể làm Catherine lạnh đến thấu xương. " Anh thậm chí đã lợi dụng một người phụ nữ đang hoảng sợ và bị tổn thương- người mới trải qua một biến động."

" Anh chưa bao giờ quan tâm đến cô ấy," Leo trả lời. " Vậy vì cái quái gì mà anh lại bắt đầu tỏ ra như vậy nhỉ?"

Harry tiến đến với nắm đấm siết chặt trên tay.

" Ồ không anh yêu," Poppy kêu lên.

" Anh đã ngủ cùng phòng với Cat phải không?" Harry gầm lên. " Và cùng giường?"

"Đó không phải là chuyện của anh, phải vậy không?"

"Nó chính xác là vậy khi mà đó là em gái tôi và nhiệm vụ của anh là phải bảo vệ nó chứ không phải là quấy rối nó."

"Harry," Catherien hét lên, "Anh ấy không..."

"Tôi không sẵn lòng cho lắm cho việc lắng nghe một bài thuyết giảng đạo đức." Leo nói với Harry, " khi mà nó được trình bày bởi một người còn hiểu biết về nó ít hơn cả tôi nữa"

"Poppy," Harry nói, anh nhìn lướt nhanh qua Leo như thể anh muốn giết tươi người đàn ông này vậy."Em và Catherine nên rời khỏi phòng."

"Sao em lại phải đi chứ trong khi em là chủ đề của cuộc tranh cãi này?" Catherine đòi hỏi. "Em không còn là con nít nữa."

"Đi thôi, Catherine," Poppy bình tĩnh nói và hướng về phía cửa. "Hãy để họ giải quyết chuyện này theo cách của họ. Tôi và cô sẽ đến nơi nào đó để bàn về tương lai của cô nhé"

Nó tác động đến Catherine như một ý kiến tuyệt vời, Cô theo Poppy ra khỏi phòng, trong khi Harry và Leo tiếp tục nhìn chằm chằm vào nhau.

"Tôi sẽ kết hôn với cô ấy," Leo nói.

Khuôn mặt Harry xám ngắt. "Anh đừng xem thường người khác"

" Chúng tôi sẽ đi đến một sự thông hiểu lẫn nhau. "

"Con bé đã đồng ý anh chưa?"

"Chưa. Cô ấy muốn nói chuyện này với anh trước."

"Cảm ơn chúa. Bởi vì tôi sẽ nói với con bé rằng đó là ý kiến tồi tệ nhất mà tôi từng được nghe."

Leo nhướng một bên mày. " Anh nghi ngờ khả năng của tôi trong việc bảo vệ cô ấy?"

"Tôi nghi ngờ rằng anh không thể kiềm chế được bản khỏi việc xem thường người khác! Tôi nghi ngờ rằng con bé sẽ không thể nào hạnh phúc trong tình huống buồn cười như vậy được. Tôi nghi ngờ..., không, tôi khồng thể nêu đủ tất cả những lo lắng của mình được, nó sẽ rất, rất dài." Đôi mắt Harry trở nên lạnh lùng. "Câu trả lời là không, Ramsay. Tôi sẽ làm những gì cần thiết để bảo vệ Cat. Anh cần phải trở vê Hampshire."

"Tôi e rằng ko hề dễ dàng để thoát khỏi tôi đâu." Leo nói. "Có lẽ anh đã không chú ý rằng tôi không hề yêu cầu sự cho phép của anh. Không còn sự lựa chọn nào khác cả. Có những điều bắt buộc phải xảy ra vì nó không thể không được thực hiện . Anh có hiểu không đấy?"

Anh nhìn vào những biểu lộ của Harry, có một dòng cảm xúc đang được đè nén tồn tại giữa anh và tử thần

" Anh đã chủ tâm dụ dỗ con bé" Harry dứt khoát nói.

"Vậy anh có thể hạnh phúc hơn không nếu tôi nói rằng đó chỉ là sự tình cờ?"

"Thứ duy nhất có thể làm tôi hạnh phúc là nhét cho anh một bụng đầy đá và ném anh xuống dòng sôngThames."

"Tôi hiểu. Tôi cũng đồng cảm với anh. Tôi cũng không tưởng tượng được sẽ như thế nào nếu đối mặt với một gã đã làm tổn thương em gái mình, khó khăn thế nào để không giết chết hắn ta .Oh nhưng đợi đã..." Leo trầm ngâm gõ gõ ngón trỏ của mình vào cằm. "Tôi có thể tưởng tượng được. Bởi vì tôi đã phải trải qua nó trong hai tháng đẫm máu trước đây."

Đôi mắt Harry thu hẹp lại. "Nó không giống nhau. Em gái anh vẫn còn là một trinh nữ khi tôi kết hôn với cô ấy."

Leo trao cho anh cái nhìn không chút ăn năn. "Khi tôi đã hứa hẹn với một người nào đó, tôi làm thế là hoàn toàn thích hợp."

"Vậy hãy làm đi." Harry lầm bầm, rì rầm trong cổ họng. Họ bị rơi xuống sàn, lăn và vật lộn. Mặc dù Harry cố gắng để đập đầu của Leo trên sàn nhà nhưng tấm thảm dày đã không cho anh cơ hội để làm điều đó. Harry đã cố để chộp lấy cổ, nhưng Leo cúi nhanh cằm của mình xuống và quay mạnh. Họ lăn hai lần, trao đổi những cú đánh, nhằm vào cổ họng, thận, dạ dày, trong các loại chiến đấu thường diễn ra ở khu đông Luân Đôn, trong các khu ổ chuột.

"Anh sẽ không thắng được tôi đâu, Rutledge," Leo hổn hển nói khi cả hai đều bị thương và lảo đảo trên đôi chân của mình.

"Anh có thể ngừng nói được không?" Harry đã trả lại một phát và bước lùi lại trước khi Leo có thể trả đũa.

"Nó được gọi là giao tiếp. Anh cũng thỉnh thoảng dùng nó đi. "Bực tức, Leo không tự bảo về mình nữa và đứng đó không chống trả. "Đặc biệt với em gái của anh. Anh đã bao giờ để tâm lắng nghe cô ấy chưa? quỷ tha ma bắt anh đi , cô âý đã đến London hy vọng được cho một vài lời tư vấn từ anh trai mình hoặc lời an ủi, và điều đầu tiên anh làm là đuổi cô ấy ra khỏi phòng. "

Harry hạ nắm đấm xuống. Anh nhìn Leo đầy vẻ khinh bỉ, nhưng khi anh nói, giọng nói của anh mang nặng sự tự lên án."Tôi đã không thành công với con bé trong nhiều năm. Có phải anh nghĩ rằng tôi không ý thức được về tất cả những gì tôi có thể đã làm cho con bé, nhưng không. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể để chuộc lỗi.Nhưng chết tiệt anh, Ramsay ... điều cuối cùng con bé cần trong tình huống này là sự ngây thơ của con bé đã bị lấy mất một cách không phòng bị. "

"Đó là chính xác những gì cô ấy cần."

Harry lắc đầu trong sự hoài nghi. "Chết tiệt anh." Anh vuốt mái tóc đen của mình, và đã đưa ra một tiếng cười kì lạ. "Tôi không thích tranh cãi với một người Hathaway. Tất cả các người nói về điều gì đó mất trí như thể nó hoàn toàn hợp lý. Có quá sớm cho một cốc brandy không nhỉ? "

"Cũng không hẳn. Tôi cảm thấy quá tỉnh táo cho cuộc trò chuyện này. "

Harry đã đi đến bên cái tủ và lấy ra hai ly. "Trong khi tôi đổ ra ly", anh nói, "anh có thể giải thích tại sao việc ngủ với anh này lại mang lợi ích ho em gái tôi."

Nhún vai thoát khỏi chiếc áo khoác của mình, Leo treo nó trên mặt sau của ghế và ngồi xuống. "Marks đã bị cô lập và phải ở một mình quá lâu"

"Cô ấy đã không một mình, cô ấy đã sống chung với nhà Hathaway cơ mà."

"Mặc dù vậy, cô ấy vẫn ở trong một góc của gia đình, như một số trẻ mồ côi Dickensian. Một tên giả, quần áo xám, nhuộm tóc ... cô ấy che giấu danh tính của mình từ rất lâu rằng cô hầu như không biết cô ấy là ai. Tuy nhiên, Catherine đã trở lại làm chính mình khi cô ấy bên tôi. Chúng tôi nhận được sự bao bọc từ đối phương. Chúng tôi nói cùng một ngôn ngữ, nếu anh hiểu ý nghĩa trong câu nói của tôi." Leo dừng lại, nhìn chằm chằm vào những dòng nước xoáy rực rỡ trong ly rượu của mình. "Marks là một phụ nữ đầy mâu thuẫn, nhưng tôi càng biết cô ấy, càng nhận thấy có nhiều những mâu thuẫn có ý nghĩa. Cô ấy đã dành thời gian quá lâu để ở trong bóng tối. Không có vấn đề gì nếu cô ấy cố gắng thuyết phục bản thân, nếu không, cô ấy muốn thuộc về một nơi nào đó, với một ai đó. Và có, cô ấy muốn một người đàn ông trên giường của cô ấy. Tôi chẳng hạn " Nhận lấy rượu mà Harry đưa cho, Leo ném lại một cái nhìn. "Cô ấy sẽ tốt hơn khi ở cùng tôi. Không phải vì tôi là một ví dụ về con người có đạo đức, cũng như chưa bao giờ tôi có thể tuyên bố như vậy được. Nhưng tôi là người thích hợp dành cho cô ấy. Tôi không sợ hãi bởi chiếc lưỡi sắc bén của cô ấy, và cô ấy không thể láu lỉnh hơn tôi. Và cô ấy biết điều đó. "

Harry ngồi gần đó và uống rượu của mình. Anh trầm ngâm nhìn Leo, ở một mức độ nào đó cố gắng để đánh giá sự chân thành của anh ta, trên tiêu chuẩn đánh giá tính xác thực của mình. "Anh sẽ nhận được gì từ sự sắp xếp này?" Anh hỏi nhẹ nhàng. "Theo tôi hiểu, anh cần phải kết hôn và cho ra đời một đứa trẻ khá sớm. Nếu Cat không thành công trong việc mang thai một đứa con trai, nhà Hathaway sẽ mất Ramsay House. "

"Chúng tôi đã sống sót qua nhiều thứ còn tồi tệ hơn việc bị mất một căn nhà đầy máu. Tôi sẽ kết hôn với Marks và chấp nhận những nguy cơ có thể xảy ra. "

"Có lẽ anh đang có những thử nghiệm cho riêng mình," Harry nói, khuôn mặt biểu lộ cảm xúc. "Anh đang cố gắng để xác định xem con bé có khả năng sinh sản không trước khi cưới con bé."

Cảm giác bị xúc phạm xuất hiện ngay lập tức, Leo tự ép mình phải nhớ rằng anh đang đối phó với các mối quan tâm chính đáng của một người anh cho em gái. "Tôi không đưa ra bất cứ lời nguyền rủa nào nếu cô ấy có như vậy hay không," anh nói đều.

"Nếu nó sẽ giải quyết mối quan tâm của anh, chúng tôi sẽ chờ đợi dù lâu như thế nào để làm các thủ tục thừa hưởng đất đai không liên quan. Tôi muốn cô ấy không bị phân biệt. "

"Vậy còn về những gì Cat muốn?"

"Đó là liên quan đến cô ấy. Như để đối phó với Latimer-Tôi đã làm cho anh ta biết rằng tôi đã tận dụng lực đòn bẩy để chống lại hắn ta. Tôi sẽ sử dụng nó nếu anh ta bắt đầu làm rắc rối. Tuy nhiên, cách bảo vệ tốt nhất mà tôi có thể cung cấp cho cô ấy là tên của tôi" Uống xong rượu của mình, Leo đặt chiếc ly trống qua một bên. "Anh biết gì về bà ngoại và dì của cô ấy?"

"Bà già đã chết cách đây không lâu. Còn dì, Althea Hutchins,đang điều hành nơi đó lúc này. Tôi gửi Valentine trợ lý của tôi để kiểm kê tình hình, và ông ta đã trở lại nhìn có vẻ hơi ốm. Rõ ràng trong một nỗ lực để hồi sinh công việc kinh doanh, bà Hutchins biến nó thành một nhà chứa, nơi mà bất kỳ hành động đồi bại nào cũng được phục vụ. Những phụ nữ không may mắn, những người làm việc ở đó, thường quá mệt mỏi để có thể làm việc tại nhà chứa khác "Harry uống nốt ly rượu của mình..

"Và có vẻ như dì ấy đang phát ốm từ những căn bệnh lây lan không cách chữa trị." Leo nhìn anh cảnh giác. "Anh đã nói với Marks điều này chưa?"

"Không, con bé không bao giờ hỏi. Tôi không tin rằng con bé muốn biết. "

"Cô ấy sợ," Leo nói lặng lẽ.

"Về cái gì?"

"Về những gì gần như trở thành của mình. Về những điều Althea nói với cô ấy. "

"Chẳng hạn như?"

Leo lắc đầu. "Cô ấy nói với tôi trong sự tự tin." Anh cười nhạt trước thái độ khó chịu không giấu diếm của Harry. " Anh đã biết đến cô ấy trong nhiều năm, Rutledge- anh đã nói về tên Chúa khi hai người ở với với nhau? Thuế? Thời tiết "Anh đứng và nhặt áo khoác. "Nếu anh bỏ qua cho tôi, tôi sẽ bố trí lại căn phòng." Harry cau mày. "Ở đây ư?"

"Đúng, vậy còn nơi nào khác nữa?"

"Vậy còn sân thượng anh thường thuê?"

"Nó đóng cửa trong mùa hè. Nhưng ngay cả nếu nó không như vậy, tôi sẽ vẫn ở lại đây "Leo mỉm cười nhẹ..

"Hãy xem xét nó như một cơ hội để trải nghiệm niềm vui của một gia đình gần gũi."

"Phải chăng đó còn là một niềm vui lớn hơn nhiều khi gia đình đó mang trong mình dòng máu Hampshire," Harry nói khi Leo rời căn hộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.