Phải gọi cho Vanessa Darvin vào ngày mai là điều cuối cùng Leo muốn làm. Tuy nhiên, anh cũng thấy tò mò về lý do tại sao cô ta muốn gặp anh. Địa chỉ mà Poppy đã đưa cho anh là ở phố South Audley, không xa sân thượng anh đang thuê là mấy.
Đó là một căn nhà ở thị trấn Georgian ( có kiến trúc theo phong cách Anh và Hoa Kì thế kỉ 18 và đầu thế kỉ 19) , gọn gàng, gạch đỏ đi kèm với những đồ trang trí màu trắng, phía trước được trang trí bởi một cái trán tường màu trắng (Trán tường: Trong kiến trúc cổ điển: Là hồi nhà có các bảng trang trí trạm khắc ) với bốn cột trụ thanh mảnh.
Leo thích Mayfair ( một vùng đất ở trung Luân Đôn) vô cùng, nhưng không hẳn bởi sự nổi tiếng về ngành thời trang của nơi này mà sự thực thì nó đã từng được xem là " nơi ăn chơi và phóng đãng" vào đầu thế kỷ thứ mười tám. Nó đã bị lên án vì những mưu mô mánh khóe, những vở kịch thô tục trên sân khấu, những trận đấu quyền anh lấy giải là tiền cùng tất cả những vụ giết người ghê tởm và nạn mại dâm. Hàng trăm năm sau nơi đây đã được từng bước tu sửa mãi cho đến khi John Nash đến và công nhận vẻ đẹp đáng trân trọng của nơi đây cùng với khu phố Regent và công viên Regent . Riêng đối với Leo, anh sẽ luôn luôn xem Mayfair như một phụ nữ đáng kính với một quá khứ nổi tiếng.
Đến nơi, Leo đã được chỉ đến một căn phòng nhìn ra một khu vườn hai tầng. Vanessa Darvin và nữ bá tước Ramsay đã ở đó và nồng nhiệt chào đón anh. Như một cuộc gặp mặt bình thường, họ ngồi nói chuyện và thực hiện những lễ nghi nhỏ, sau đó hai bên hỏi thăm sức khỏe gia đình của nhau, rồi những chủ đề tán gẫu thật tế nhị , và sau tất cả Leo nhận ra rằng ấn tượng của anh về hai người phụ nữ này kể từ buổi dạ hội ở Hampshire cũng chẳng có gì biến chuyển. Nữ bá tước là một bà già lắm chuyện còn Vanessa Darvin là một người đẹp giả dối.Mười lăm phút trôi qua, rồi thêm nửa tiếng nữa, anh bắt đầu tự hỏi đến bao giờ anh mới hiểu được tại sao họ chiếm ưu thế nhưng lại phải chủ động gọi điện cho anh.
"Ôi," nữ bá tước cuối cùng kêu lên, "Tôi hoàn toàn quên rằng tôi đã có ý định tham khảo ý kiến Cook về bữa ăn tối. Xin lỗi, tôi phải đi ngay "Bà ta đứng dậy. Và Leo cũng ngay lập tức tự động đứng lên.
"Có lẽ tôi cũng nên rời đi, vậy tốt hơn," anh nói và cảm thấy biết ơn những cơ hội trốn thoát.
"Hãy ở lại đi, đức ngài của tôi", Vanessa nói lặng lẽ. Hai mẹ con họ trao nhau ánh nhìn hiểu ý trước khi nữ bá tước bước ra khỏi phòng.
Dễ dàng nhận ra hai người này đang cố ý sắp xếp anh và cô ta ở riêng với nhau , Leo ngồi trở lại vào ghế. Anh nâng mày nhìn Vanessa. " Vậy hai người có ý kiến gì cho việc này à?"
" Đúng vậy ", Vanessa xác nhận. Cô ta thực sự rất đẹp, sóng tóc đen của cô cuốn thành từng lọn, đôi mắt của cô ta đẹp đến kỳ lạ trên làn da mỏng manh. "Tôi muốn thảo luận một vấn đề rất cá nhân với anh. Tôi hy vọng mình có thể dựa vào những suy nghĩ chín chắn của anh. "
"Cô cứ nói." Leo nhìn cô ta chăm chú với sự quan tâm thoáng qua. Có cái gì đó không chắc chắn, khẩn cấp, bên dưới cái vẻ mặt khiêu khích của cô ta.
"Tôi không biết làm thế nào để bắt đầu một cách tốt nhất," cô nói.
"Hãy thẳng thắn," Leo đề nghị. " Tôi không thích sự khôn khéo."
"Tôi muốn đưa ra một đề xuất, đứa ngài của tôi, rằng sẽ đáp ứng nhu cầu chung của chúng ta."
"Thật hấp dẫn làm sao. Tôi đã không biết rằng chúng ta có chung một nhu cầu. "
"Rõ ràng mong muốn của anh là kết hôn và có con trai một cách nhanh chóng, trước khi chết."
Leo đã nhẹ giật mình. "Tôi chưa bao giờ có ý định kết thúc cuộc đời này của mình sớm cả."
"Vậy còn những chuyện về lời nguyền Ramsay?"
"Tôi không tin những lời nguyền đó."
"Cha của tôi cũng thế," cô nói nhấn mạnh.
" Và rồi sao nữa," Leo nói, lúc này đây anh vừa cảm thấy tức tối nhưng ngược lại anh cũng cảm thấy có cái gì đó thật thích thú. " Chúng ta không nên lãng phí thời gian. Cho tôi biết cô muốn gì, quý cô Darvin. "
"Tôi cần phải tìm một người chồng càng nhanh càng tốt, hoặc tôi sẽ sớm tìm thấy bản thân trong một nơi rất không dễ chịu một chút nào. "
Leo nhìn cô cảnh giác và không cho ra bất kì phản ứng nào.
"Mặc dù chúng ta không quen biết", cô tiếp tục " Nhưng tôi biết rất nhiều về anh. Những thành tích chói lọi trong quá khứ của anh khó có thể là một bí mật được. Và tôi tin rằng tất cả những phẩm chất ấy làm cho anh trở thành một người chồng không thích hợp cho bất cứ ai khác và nó sẽ khiến anh trở thành người lý tưởng cho tôi. Anh cũng biết đây, chúng ta rất giống nhau. Theo những gì mà tôi biết thì anh là người hay giễu cợt, phi luân lí và ích kỷ ". Cô cố tình ngừng lại... " Và tôi cũng như anh. Cũng chính vì thế mà đó là lý do tại sao tôi không bao giờ cố gắng thay đổi bất kỳ điều gì ở anh. "
Thật buồn cười khi một quý cô tuổi không quá hai mươi mà lại tự tin thái quá đến vậy
"Bất cứ khi nào anh lầm đường lạc lối," Vanessa vẫn tiếp tục, "Tôi sẽ không phàn nàn. Tôi có thể sẽ không để tâm, bởi vì tôi cũng sẽ làm điều tương tự. Nó sẽ là một cuộc hôn nhân vẹn cả đôi đường. Tôi có thể sinh con cho anh để đảm bảo rằng tước hiệu và toàn bộ khu điền trang sẽ ở lại với anh. Hơn nữa, tôi có thể-"
"Quý cô Darvin," Leo nói một cách cẩn thận, "Làm ơn đừng nói tiếp nữa."Anh không hề đánh mất mình trong sự trớ trêu của tình huống này- cô ta đã đề xuất một cuộc hôn nhân thật sự tiện lợi, không lộn xộn giữa mong muốn và cảm xúc. Nhưng lấy được Catherine mới là điều anh thực sự khao khát.
Cách đây không lâu, điều này đã có thể hấp dẫn được anh.
Ngồi trở lại chiếc ghế của mình, Leo thân ái nhìn cô với sự kiên nhẫn. "Tôi không phủ nhận những câu chuyện tội lỗi trong quá khứ của mình. Nhưng cho dù là không có quá khứ ấy hay bởi vì quá khứ ấy đi chăng nữa thì tôi cũng không hề cảm thấy hấp dẫn bởi những đề nghị của cô về một hôn nhân không ràng buộc đâu. "
Anh đã thấy được sự yên lặng đóng băng trên khuôn mặt của Vanessa rằng anh đã làm cho cô ta ngạc nhiên. Phải mất một lúc để cô ta lấy lại phản ứng. " Có lẽ anh nên cảm thấy được điều đó. Bất cứ một người phụ nữ nào cũng sẽ phải thất vọng và xấu hổ về anh,rồi họ sẽ ghét anh. Nhưng tôi..." cô chạm ngực mình trong một cử chỉ nhuần nhuyễn, nhằm thu hút sự chú ý của anh tới sự tròn trịa của cô , đó quả thật là một bộ ngực hoàn hảo, "...không bao giờ mong đợi bất kì điều gì từ anh cả. "
"Nhưng tôi cần có người mong đợi một cái gì đó từ tôi," anh nghe bản thân nói vậy. Sự thật đó đến với anh như tia chớp. Có thật là anh vừa nói điều đó không? Và anh thật lòng nghĩ vậy sao?
Và có Chúa chứng giám, lời anh nói là sự thật
Từ khi nào và làm thế nào anh lại có thể thay đổi như thế này? Đó đã là một cuộc đấu tranh sinh tử để bỏ lại sau lưng nỗi đau buồn cùng sự ghê tởm chính mình. Đã có lúc trên đường đời anh dừng lại và muốn được chết đi. Nhưng điều đó đã là quá đủ. Cho đến khi anh gặp Catherine. Cô đã đánh thức anh giống như dội một gáo nước lạnh vào mặt anh vậy. Cô làm cho anh muốn được trở thành một người đàn ông tốt hơn, không chỉ cho cô, mà còn cho cả anh nữa. Anh lẽ ra nên biết trước rằng Catherine sẽ đẩy anh xuống bờ vực. Và trời ơi, cô thực sự biết cách đưa đẩy anh lắm. Và anh đã yêu điều đó. Yêu cả con người cô nữa. Cô nàng chiến binh đeo kính nhỏ bé của anh.
Em sẽ không để anh ngã đâu, cô đã nói với anh như vậy vào cái ngày anh bị thương ở đống đổ nát. Em không cho phép anh trở thành một con người biến chất. Cô đã nói thế, và anh tin cô, và đó cũng chính là bước ngoặt trong mối quan hệ của hai người.
Làm thế nào mà anh lại có thể yêu một người đậm sâu đến vậy. Anh đã phải đấu tranh với bản thân rất nhiều để rồi nhận ta tình cảm này thực sự rất vui vẻ, rất đáng để trân trọng. Anh cảm thấy linh hồn mình như được đặt trên lửa đốt,mọi nơi trong anh đều được thắp sáng với niềm vui vô hạn . Nhận thức được sự thay đổi trên nét mặt của mình, Leo hít một hơi thật sâu và từ từ thở ra. Một nụ cười khẽ giật trên đôi môi anh khi anh suy ngẫm về sự bất tiện đến kì lạ khi anh nhận ra mình thật sự yêu một người khi vừa mới bị cầu hôn bởi một người khác
"Quý cô Darvin," anh nói nhẹ nhàng, "Tôi rất vinh dự nhận được đề nghị của cô. Nhưng cô muốn là con người trước đây của tôi. Không phải là tôi bây giờ. "
Ngay lập tức một tia hiểm ác thoáng qua trên đôi mắt đen nhánh kia. "Anh đang tự cho rằng bản thân đã thay đổi ư? Anh nghĩ có thể phủi sạch quá khứ của mình sao? "
"Không hề. Nhưng tôi hy vọng về một tương lai tươi đẹp hơn "Anh cố tình dừng lại. " Kể cả có lời nguyền Ramsay đi nữa. "
"Anh đang làm một việc sai lầm." Giọng nói của Vanessa cứng lại. "Tôi biết anh không phải là một quý ông, nhưng tôi không nghĩ anh là một kẻ ngu ngốc như vậy. Ngay bây giờ anh nên đi đi. Có vẻ như anh chẳng có tác dụng gì đối với tôi cả. "
Leo đứng lên. Anh dừng lại trước khi dời khỏi và nhìn cô ta một cách sắc sảo. "Tôi không thể giúp cô vậy tôi có thể hỏi điều này không, Quí cô Darvin ... tại sao cô không chỉ đơn giản là kết hôn với cha của đứa bé? "
Hóa ra đúng như anh dự đoán.
Vanessa phát hỏa ngay trước khi cô ta có thể không chế bản thân thản nhiên trở lại. "Anh ấy quá thấp kém so với tôi, "cô ta nói nhỏ nhưng cũng rất kiên quyết. "Tôi phân biệt đối xử hơn các em của anh rất nhiều, đức ngài của tôi. "
" Thật đáng tiếc," Leo thì thầm. " Chúng dường như rất hạnh phúc trong cái sự thiếu phân biệt đối xử ấy." Anh cúi đầu chào một cách lịch sự. "Tạm biệt quý cô Darvin. Chúc cô may mắn trong tìm kiếm một người chồng môn đăng hộ đối. "
"Tôi không cần may mắn, đứa ngài của tôi. Tôi sẽ kết hôn, và sớm thôi. Và tôi không nghi ngờ rằng tôi và chồng tương lai của mình sẽ thực sự hạnh phúc khi đến và lấy lại quyền sở hữu tòa nhà Ramsay. "
Trở về khách sạn cho cuộc hẹn với thợ may cùng Poppy, Catherine mang trong mình niềm vui khi họ bước vào căn hộ Rutledge. Lúc đó trời mưa như trút nước, từng giọt lạnh báo trước thu sang. Mặc dù có mặc áo choàng và che dù nhưng cả cô và Poppy đều không khỏi bị ướt. Cả hai đã đi đến bên cạnh lò sưởi, đứng trước ngọn lửa đang bùng cháy phát ra những tiếng kêu lách tách.
"Harry nên sớm trở lại từ khu phố Bow," Poppy nói và vuốt ra sau mấy sợi tóc khẽ chạm vào má cô. Harry đã đi họp với một vị cảnh sát đặc biệt và một vị thẩm phán để thảo luận về đức ngài Latimer. Cho đến nay Harry đã được thông báo về các chi tiết cụ thể của vụ việc này, và được hứa hẹn rằng sau khi anh đến văn phòng của thẩm phán, anh sẽ có thêm những lời giải thích. " Và anh trai của tôi cũng nên vậy, nhất là sau khi gặp quý cô Darvin. "
Catherine lấy kính đeo mắt xuống và dùng tay áo lau đi lớp mờ sương vương trên đó. Cô nghe thấy một âm thanh chào đón từ Dodger, một loạt tiếng cười ồn ã, và nó nhảy cẫng về phía cô. Cô đeo kính vào và cúi xuống để đón Dodger, và nó rất nhanh luồn lách vào vòng tay của cô. "Con chồn sương này đáng ghét này!", cô thì thầm, trìu mến nhìn cơ thể nhỏ nhắn đáng yêu trong tay mình.
"Nó yêu cô lắm đấy Catherine," Poppy nói, lắc đầu và mỉm cười.
"Tuy nhiên,khi có cơ hội tôi sẽ phải trả nó cho Beatrix." Nói xong cô lén lút cúi đầu để Dodger có thể hôn lên má cô.
Có một tiếng gõ cửa, tiếp theo là tiếng của một ai đó bước vào, một giọng nói nam tính, và một cô hầu gái giúp anh cất áo khoác và mũ. Leo bước vào phòng khách, mang đến mùi hương của ẩm ướt của len hòa quyện với nước mưa. Đầu anh gần như là ướt sũng, những chân tọc bám vào cổ một cách khêu gợi.
"Leo", Poppy kêu lên với một tiếng cười, "Anh ướt hết rồi! Anh không mang theo dù phải không? "
"Ô dù ít được sử dụng khi trời mưa nghiêng", anh thông báo với cô.
"Em sẽ đi lấy một cái khăn tắm." Poppy ngay lập tức chạy ngược ra khỏi phòng.
Còn lại một mình với Leo, Catherine bắt gặp cái nhìn của anh. Nụ cười của anh tắt dần trên môi, và anh nhìn chằm chằm vào cô với cường độ đáng báo động. Tại sao anh ấy nhìn cô theo cách ấy? Có vẻ như trong anh có cái gì đó đã bị buông lỏng cùng đôi mắt xanh quỷ quyệt.
" Cuộc trò chuyện với quý cô Darvin thế nào hả anh?" Cô hỏi và toan lùi lại khi anh đến gần cô.
" Cũng bình thường thôi ".
Cô cau mày ở câu trả lời ngắn gọn, bực tức bùng lên. "Cô ấy đã yêu cầu gì ở anh?"
"Cô ta đã đề nghị anh một cuộc hôn nhân tiện lợi."
Catherine chớp mắt. Đó là những gì cô mong đợi, nhưng sao khi chính tai nghe anh nói điều này cô lại khó chịu đến như vậy. Cô đang ghen sao?
Leo dừng lại bên cạnh cô, ánh lửa bập bùng chiếu sáng những đường nét trên gương mặt anh. Nhưng giợt mưa còn vương lại trông như những viên đá quý trên gương mặt tỏa nắng của anh. Cô muốn chạm vào hơi sương mờ ảo ấy, muốn được đặt miệng mình lên đó và cảm nhận làn da anh.
"Vậy anh đã phản ứng thế nào?", Cô buộc bản thân hỏi.
" Tất nhiên là anh cảm thấy hãnh diện rồi," anh nói trơn tru. " Ai mà chẳng thích được người khác mong muốn."
Anh biết cô đang ghen. Và anh muốn trêu đùa cô một chút. Catherine đấu tranh để giữ bình tĩnh khi bản thân cô đang muốn phát hỏa.
"Có lẽ anh nên đồng ý với cô ấy," cô nói thật bình tĩnh.
Anh vẫn không dời mắt khỏi cô. " Có lẽ vậy."
Catherine kìm nén một cơn thở dốc
" Của anh đây,". Poppy nói vui vẻ, không biết gì về sự căng thẳng giữa hai người khi cô vào phòng với một chồng khăn tắm gọn gàng. Cô mang một chiếc khăn cho Leo, anh lấy nó và lau mặt.
Catherine ngồi trên ghế và để Dodger nằm cuồn mình trong lòng cô.
"Quý cô Darvin muốn gì ?", Cô nghe Poppy hỏi.
Giọng Leo nhỏ hẳn qua chiếc khăn. " Cô ta đã cầu hôn anh."
"Thật tốt nhỉ," Poppy nói. "Cô ta rõ ràng không biết sẽ phải chịu đựng anh ngày này qua ngày khác. "
"Trong tình cảnh của cô ta," anh quay lại, " cô ta không thể kén cá chọn canh được."
"Tình cảnh gì vậy?" Catherine hỏi.
Leo đưa lại khăn cho Poppy. " Cô ta đang mang thai. Và cô ta không muốn kết hôn với cha của đứa bé. "
Cả hai người phụ nữ đều im lặng. Catherine vật lộn giữa những dòng cảm xúc khác nhau...đồng cảm, thù địch, ghen ghét và sợ hãi. Cô có thể nhận thức được rõ ràng những lợi ích của cuộc hôn nhân này.
Poppy nhìn anh trai. " Chắc cô ta đang tuyệt vọng lắm nên mới có thể tâm sự với anh như vậy. "
Leo chưa kịp trả lời thì Harry đã bước vào căn hộ, áo khoác và mũ của anh hoàn toàn ướt sũng. "Chào mọi người," Harry nói, nhấp nháy một nụ cười. Cô hầu gái tiếp tục cất mũ và áo khoác giúp anh và Poppy mang đến cho anh một chiếc khăn sạch.
"Anh đi bộ sao?" Cô hỏi và vươn lên để lau khô mặt anh với sự ân cần của một người vợ.
" Anh còn gần như phải bơi ấy chứ," Harry nói với cô và dường như anh rất thích sự chăm sóc lúc này của cô.
"Tại sao anh không thuê xe ngựa hoặc gọi người đánh xe tới đón anh?"
"Tất cả các xe ngựa cho thuê đều đắt khách khi mưa đến ," Harry trả lời. " Và đó chỉ là một đoạn ngắn. Chỉ có người nhát gan mới gọi người đánh xe tới. "
"Làm một kẻ nhát gan còn tốt hơn là phải chịu chết lạnh thế này," Poppychẳng buồn để ý tới anh nữa, nhưng cũng chậm rãi bước theo anh đến bên lò sưởi.
Harry mỉm cười và cúi xuống hôn trộm cô khi anh cởi nút thắt cavat. "Anh không bao giờ chết lạnh." Cởi xong anh ném chiếc cravat sang một bên và đứng gần ngọn lửa bập bùng. Anh liếc nhìn Leo. "Cuộc gặp mặt của anh với Quý côDarvin thế nào rồi?"
Leo ngồi xuống, anh nghiêng người về phía trước và lấy tay ôm đầu gối." Đừng bận tâm chuyện đó, chúng tôi muốn được nghe thông tin về chuyến đi của anh đến khu phố Bow ".
" Viên cảnh sát Hembrey đã xem xét các thông tin mà anh cung cấp, và anh ta sẵn sàng mở một cuộc điều tra. "
" Điều tra gì vậy anh ?" Catherine hỏi và lần lượt nhìn Harry và Leo.
Leo bình thản giải thích. "Một vài năm trước đây, Latimer đã mời anh tham gia một câu lạc bộ độc quyền. Một kiểu xã hội trác táng, với các cuộc họp bí mật tổ chức tại một tu viện cũ. "
Catherine mở to mắt nhìn anh. "Mục đích của sự giao thiệp nàylà gì?"
Harry và Leo, cả hai cùng im lặng. Cuối cùng, Leo trả lời với giọng dứt khoát, anh nhìn cố định vào một điểm xa xăm ngoài cửa sổ. " Cuộc sống trụy lạc cùng sự nhạo báng những lễ nghi tôn giáo, những cuộc tấn công và cả những hành vi giết người cực kì ghê tởm. Và anh đã từ chối lời mời đó của Latimer."
Catherine nhìn anh một cách cẩn thận. Gương mặt anh trở nên rất kiên định, cơ hàm anh khẽ giật. Ánh lửa càng tô điểm những đường nét trên gương mặt anh.
"Latimer đã tự tin chắc chắn rằng anh sẽ muốn tham gia," Leo tiếp tục, " và anh ta đã kể anh nghe những chi tiết liên quan đến một số các tội ác mà anh ta đã thực hiện và thật may mắn khi lúc ấy anh đủ tỉnh táo để nhớ điều đó cho tận bây giờ. "
" Những thông tin đó có đủ để khởi tố không anh?" Catherine hỏi. " Và với tư cách là một quý tộc, anh ta có được miễn truy tố không? "
" Chỉ đối với phạm tội dân sự thôi," Harry nói với cô. " Còn tội phạm hình sự thì không."
" Vậy anh nghĩ rằng anh ta sẽ phải hầu tòa sao?"
"Không đâu," Leo nói lặng lẽ. " Cái xã hội ấy sẽ không cho phép các hoạt động của họ bị phơi bày. Khi họ nhận ra rằng Latimer là trọng tâm của cuộc điều tra, có thể họ sẽ buộc anh phải dời khỏi nước Anh trước khi anh ta bị truy tố. Hoặc khả dĩ hơn họ sẽ mong muốn được chứng kiến xác anh ta trôi nổi trên dòng sông Thames. "
" Viên cảnh sát ấy có muốn mang em ra làm bằng chứng không?" Catherine hỏi.
"Tuyệt đối không," Leo nói với sự chắc chắn. "Có quá đủ bằng chứng chống lại anh ta mà không cần có sự tham gia của em. "
"Latimer sẽ quá mức bận rộn để gây thêm bất kì khó khăn gì cho em nữa Cat à. " Harry nói
"Cám ơn anh", Catherine nói với Harry. Cô quay lại thoáng nhìn Leo khi nói thêm" Đây là một sự giải thoát tuyệt vời " Cô không thôi lặp đi lặp lại " Thực sự rất tuyệt vời"
"Em không có vẻ như hoàn toàn nhẹ nhõm," Leo quan sát thấy vẻ uể oải của cô. "Tại sao vậy, Marks?"
"Nếu anh ở vị trí của em," cô nói kiên quyết ", anh cũng sẽ không nhảy điệu jig đâu." ( Điệu jig: là một điệu nhảy dân gian, bắt nguồn ở Anh vào thế kỉ XVI ) ( Noly: Chỗ này thì mình không hiểu gì cả, nguyên văn nó thế đấy )
"Em đang ở trong một vị trí tốt." Leo nói với đôi mắt xanh như băng đá.
" Latimer sẽ sớm biến mất thôi. Rutledge đã công khai thừa nhận em, em là một quý cô giàu có, và em không có bất kì nghĩa vụ hay cam kết với ai cả. Em còn muốn gì nữa không ? "
"Không gì cả," cô cáu kỉnh.
" Anh nghĩ rằng em đang hối tiếc vì đã không tiếp tục chạy trốn nữa. Bởi vì giờ đây em nhận ra một sự thật chua cay rằng em không có ai hay có bất kì cái đích nào để chạy tới"
" Đã đến lúc em nên dừng lại rồi," cô nói lạnh lùng.
Leo mỉm cười với sự không lo nghĩ như muốn chọc tức cô. "Điều đó sẽ dẫn tới những nghịch lý cũ."
" Nghịch lý gì?"
" Về việc điều gì sẽ xảy ra khi một thế lực không thể cản gặp một vật bất di bất dịch."
Cả Harry và Poppy đều im lặng, họ quay lại nhìn hai con người kia.
"Anh cho rằng em là cái vật bất di bất dịch kia?" Catherine hỏi mỉa mai.
"Nếu em thích."
"Vâng, và em khôngthích," cô nói và quắc mắt, "bởi vì em luôn luôn chi rằng đó là một câu hỏi phi lý. "
"Tại sao?" Leo hỏi.
" Vì không có câu trả lời nào cho câu hỏi ngớ ngẩn này cả."
Cái nhìn của họ gặp nhau trong một mâu thuẫn nảy sinh.
"Có đấy em" Leo nói và dường như anh rất thích cơn giận dữ này của cô.
Harry đã tham gia trong cuộc tranh luận. "Không phải từ một quan điểm khoa học. Vật bất động kia sẽ cần một khối lượng xác định còn sức mạnh không thể dịch chuyển ấy cũng cần một nguồn năng lượng nhất định. Và tất nhiên chẳng điều nào là khả thi cả"
" Tuy nhiên nếu chúng ta tranh luận trên khía cạnh ngữ nghĩa thì...," Leo phản đối với vẻ trầm tĩnh,"Sẽ có một câu trả lời đó."
"Đương nhiên," Harry nói. "Một người Hathaway luôn biết cách để tranh luận. Vậy làm ơn hãy mở mang cho chúng tôi. Câu trả lời là gì? "
Leo trả lời với ánh mắt dán chặt trên khuôn mặt căng thẳng của Catherine. " Sức mạnh kia sẽ theo đường dẫn có điện trở nhỏ nhất và vòng xung quanh vật bất động...và rồi sẽ bỏ nó lại rất xa ở sau lưng. " ( Noly : Câu trả lời thật sự sẽ có ở chương 31 nha ^^)
Catherine nhận ra rằng anh đang thử thách cô. Anh kiêu ngạo, anh quỷ quyệt, anh dùng lời cầu hôn của quý cô Vanessa Darvin tội nghiệp để kích động cô và ám chỉ những điều sẽ xảy ra nếu cô không chịu thua anh, không nhượng bộ anh.
Cô bước đến và trừng trừng nhìn anh. " Tại sao anh không đi và kết hôn với cô ta luôn đi !"
Cô nắm lấy túi xách tay của mình cùng cơ thể mềm nhũn của Dodger và xông ra khỏi căn hộ.
Leo ngay lập tức đá chân vào ghế. ( Noly: Haha, đáng đời anh, gậy ông đập lưng ông ^^)
"Ramsay," Harry nói.
"Không phải bây giờ, Rutledge," Leo thì thầm và bước dài theo sau Catherine. Cánh cửa đã được đóng với một lực đạo rất lớn đủ làm người ta giật mình.
Im lặng, Harry nhìn Poppy trong hoang mang. " Anh không phải là người chậm hiểu. Nhưng..." Harry nói " Họ đang cãi nhau chuyện quái quỷ gì vậy?"
"Quý cô Darvin, em nghĩ vậy." Tiến về phía trước, cô ngã vào lòng anh và quàng tay quanh cổ anh. Cô ta đang mang thai và muốn kết hôn với anh Leo."
" Ồ." Harry ngả đầu ra sau lưng. miệng anh khẽ cong. " Anh hiểu rồi. Anh ta dùng nó làm đòn bẩy để khiến Catherine đưa ra quyết định. "
"Anh không đồng ý," Poppy chính xác là đang khẳng định chứ không phải hỏi chồng mình, cô khẽ vuốt những sợi tóc ướt lòa xoà trên trán anh.
Harry nhăn mặt nhìn cô. " Đó là chính xác là những gì anh sẽ làm nếu ở địa vị của anh ta. Và tất nhiên anh không đồng ý. "
"Đừng đi theo tôi nữa!"
"Anh muốn nói chuyện với em." Leo theo kịp với Catherine khi cô vội vã dọc theo hành lang, anh bước những bước dài bằng hai lần bước chân của cô.
"Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì anh nói."
"Em đang ghen."
"Với anh và quý cô Darvin sao?" Cô cố cho ra một nụ cười khinh bỉ . "Tôi thương hại cả hai người.Tôi không quan tâm đến điều đó. "
"Em không thể phủ nhận rằng cô ta là một phụ nữ rất hấp dẫn."
"Ngoại trừ cổ của cô ta," Catherine không thể cưỡng lại nói.
" Có vấn đề gì với cổ của cô ta?"
" Nó dài bất thường."
Leo cố gắng để không cười, nhưng anh đã không thành công. "Anh có thể bỏ qua điều đó. Bởi vì nếu anh cưới cô ấy, anh sẽ giữ được tòa nhà Ramsay, và bọn anh cũng sắp có con. Rất thuận tiện, phải không? Hơn nữa, quý cô Darvin đã hứa rằng anh có thể thoải mái với cuộc sống riêng của anh, và cô ta cũng vậy".
" Như vậy có gọi là chung thủy không đây? "Catherine hỏi trong cơn phẫn nộ.
" Thủy chung lỗi thời rồi em ạ. Sẽ không phải phiền hà khi ra ngoài và quyến rũ những người mới. "
"Anh đã nói với tôi rằng anh sẽ chung tình với tôi và anh sẽ không gặp bất cứ khó khăn gì cho việc đó!"
" Đúng vậy, nhưng đó là khi anh nói về cuộc hôn nhân của chúng ta. Kết hôn với quý cô Darvin sẽ là một điều hoàn toàn khác. "
Leo dừng lại khi họ đến gần cửa phòng cô. Trong khi Catherine đang ôm lấy chú chồn đang ngủ thì Leo đã nhanh tay với túi xách của cô và lấy chìa khóa. Catherine không buồn liếc nhìn anh khi anh mở cửa.
"Anh có thể vào không?" anh hỏi.
"Không"
Nhưng Leo vẫn tiến về phía trước và đóng cửa lại.
"Tôi mong rằng anh hãy đi ngay đi", Catherine nói dứt khoát và đặt Dodger vào trong chỗ nằm của nó.
"Anh chắc chắn rằng em có nhiều việc phải làm. Bắt đầu với việc thay đổi tên trên các giấy phép đặc biệt. "
"Không, giấy phép chỉ tốt cho anh thôi. Nếu anh mà kết hôn với quý cô Darvin thì anh sẽ phải trả tiền cho một giấy phép mới. "
" Và tôi hy vọng nó đắt tiền," cô nói kịch liệt.
" Chính xác là vậy." Leo tiếp cận cô từ phía sau lưng và anh ôm lấy cô, để lưng cô được an toàn dựa vào anh. "Và còn một vấn đề khác nữa."
"Cái gì thế?", Cô hỏi và giãy dụa trong vòng tay anh.
Miệng anh khẽ chạm vào vành tai cô. "Anh muốn em," anh thì thầm. " Chỉ mình em thôi và mãi mãi là em thôi. "
Catherine đứng bất động. Cô nhắm mắt để chống lại một cơn quặn đau đến bất chợt. "Có phải anh đã chấp nhận lời đề nghị của cô ấy rồi không? "
Leo lắc đầu và dịu dàng hôn vào hõm tai cô. "Tất nhiên là không rồi, ngốc ạ."
Cô không thể ngăn được tiếng khóc nức nở của cơn tức giận. "Vậy tại sao anh lại ám chỉ rằng anh đã làm như vậy ?"
" Bởi vì em cần được kích thích. Nếu không thì em sẽ kéo dài chuyện tình cảm của chúng ta cho đến khi anh không còn trẻ trung để phục vụ bất kì lợi ích gì cho em nữa ( Noly : =)) ). Kéo cô về bên giường, anh bế cô lên và ném cô xuống đó, kính của cô ngay lập tức bay sang một bên.
" Anh đang làm gì vậy?" Catherine vùng vẫy và cố trụ bản thân bằng khuỷu tay của mình. Cô bị che phủ trong đống váy áo, với gấu váy và đường viền ren váy ướt sũng
" Váy em bị ướt rồi."
" Anh sẽ giúp em cởi nó ra." Giọng điệu quan tâm của anh đi ngược lại với nét quỷ quyệt trong đôi mắt xanh kia. Cô gặp khó khăn với những lớp váy cùng những đường ren trong khi Leo mở khuy và nới lỏng chúng với một hiệu quả đáng ngạc nhiên. Ai đó chắc hẳn sẽ nghĩ rằng anh không thể chỉ làm việc này bằng hai tay được, và khi anh giúp cô, tay anh có cơ hội được chu du khắp nơi.
Mặc kệ sự phản đối của cô, anh kéo váy của cô ra và ném xuống sàn nhà. Giày của cô cũng được nhanh chóng tháo bỏ và để bên cạnh giường. Búng nhẹ vào bụng cô, anh tiếp tục với vạt áo lót buộc chặt
" Em rất tiếc. Em không yêu cầu để bị lột trần như cái bắp ngô thế này!" Cô cong người để chống lại đôi bàn tay đang miệt mài của anh.
Cô kêu lên khi anh tìm thấy những dải nơ buộc váy và nới lỏng chúng
Với một tiếng cười thầm, Leo giữ chặt người cô lại bằng chân của mình và hôn lên phần gáy đang bị phơi bày của cô. Cô cảm nhận được một luồng hơi ấm nóng, các dây thần kinh trong cô giật mạnh trước những cái đụng chạm đầy kích thích của miệng anh.
"Anh đã hôn cô ấy ư ?" Cô nghe chính bản thân nói. Giọng cô bị bóp nghẹt trong tấm chăn mềm.
"Không, em yêu. Anh không bị cám dỗ bởi cô ta "Leo cắn nhẹ lên mạch đập phập phồng trên cổ cô, vuốt ve làn da cô với lưỡi của mình, và điều ấy khiến cô không khỏi thở hổn hển. Bàn tay anh trượt bên trong váy cô và khẽ trêu đùa nơi nhạy cảm kia . "Không có người phụ nữ nào trên thế giới có thể kích thích anh như em. Nhưng em quá cứng đầu, và bảo vệ bản thân quá tốt. Có những điều anh muốn nói với em ... làm cùng em ... và thực tế là em chưa sẵn sàng cho điều có thể khiến hai ta phát điên lên. "
Anh chạm vào sâu hơn nữa giữa hai đùi của cô, tìm kiếm vùng da thịt ẩm ướt và vuốt ve nó trong những vòng tròn mềm mại. Cô rên rỉ và quằn quại dưới thân anh. Chiếc áo nịt ngực vẫn còn buộc chặt. Mặc dù một phần nào đó trong cô cố gắng chống lại những mong muốn được vuốt ve, nhưng cơ thể thành thật này của cô đã phản ứng với niềm vui vô vọng.
"Anh muốn làm tình với em." Leo thì thầm bên tai cô và liếm láp nơi đó bằng chiếc lưỡi điêu luyện của mình. "Anh muốn ở thật sâu bên trong em để em có thể cảm nhận được anh và để anh thấy được sự khít chặt của em"
Một ngón tay trượt bên trong cô rồi một ngón tay khác, và cô thở ra nhẹ nhàng.
" Em biết sẽ tuyệt vời thế nào rồi đấy, " anh thì thầm và vuốt ve cô từ từ. " Em hãy đầu hàng , và anh sẽ yêu em mà không cần dừng lại. Anh sẽ ở trong em suốt đêm nay. "
Catherine thở gấp, trong khi trái tim của cô đập mạnh điên cuồng. "Anh muốn em sẽ gặp phải tình cảnh giống quý cô Darvin ư? " cô nói. "Mang thai và cầu xin anh cưới em."
"Chúa ơi, đúng, anh rất thích điều đó."
Cô gần như nghẹt thở với sự phẫn nộ, trong khi những ngón tay dài vẫn đang ở bên trong và trêu chọc cô. Họ vẫn được ngăn cách bởi vật cản váy áo khi mà còn đó các lớp quần áo còn lại, và tất cả những gì cô có thể cảm nhận được là miệng anh ở gáy cô cùng với bàn tay vô cùng thuyết phục.
"Anh chưa bao giờ nói điều này với bất kỳ ai hết." Giọng nói của Leo như tấm nhung rách tả tơi."Tuy nhiên, ý tưởng em với đứa bé là điều điên rồ và kích động nhất mà anh đã từng tưởng tượng. Bụng của em sẽ to lên, khuôn ngực này của em sẽ trở nên nặng nhọc,cùng dáng bộ đi lại ngộ nghĩnh nữa... anh sẽ tôn thờ em. Anh sẽ chăm sóc em. Và mọi người sẽ biết rằng anh muốn em theo cách đó, khi mà em thuộc về anh ".
" Anh ... anh thật... " Cô thậm chí không biết nói thế nào nữa.
" Anh biết. Anh là người có nhu cầu quá lớn " Anh nói kèm theo tiếng cười to. "Nhưng anh cần sự khoan dung từ em. Bởi lẽ anh là một người đàn ông và anh thực sự không thể không cần điều đó. "
Anh vuốt ve cô với cử chỉ nhẹ nhàng, những ngón tay của anh dường như cứ hoạt động không biết mệt mỏi. Cô cảm thấy được sự kích thích, sức nóng lan tỏa khắp cơ thể cô . Di chuyển ra phía sau cô, anh kéo mạnh những lớp vải cuối cùng qua đầu gối cô, và dò dẫm khóa quần dài của mình. Anh dựa vào cô một cách thích thú.
Một sức ép ẩm ướt và cương cứng đang trượt vào giữa hai đùi cô ,nhưng nó không hề xâm nhập vào nơi ấy. Cô cảm nhận được một ngọn lửa đang xuyên qua các giác quan của mình. Cơ thể cô run lên trước bờ vực của sự giải thoát...anh đang ở rất, rất gần cô
"Em phải có quyết định dứt khoát, Cat." Leo hôn lên cổ cô một cách thèm khát, miệng của anh thật mạnh mẽ và ẩm ướt. " Hoặc là muốn anh dừng lại ngay bây giờ, hoặc để anh làm cho em sung sướng theo nhiều cách. Bởi vì chỉ chút nữa thôi là anh sẽ không thể khống chế bản thân mình được nữa vì anh quá muốn em. Và anh sẽ có thể khiến em mang thai, tình yêu của anh, bởi vì giờ đây anh đang tràn trề tinh lực. Vì vậy, một là tất cả hai là không có gì . Nói cho anh biết có hay không.
" Em không thể. " Catherine vùng vẫy trong vô vọng khi anh từ từ nâng hông cô lên. Khi anh bắt cô phải đối mặt với anh, cô nhìn trừng trừng vào anh. Cô vô tình khiến anh không thể kiềm chế được bản thân mà cúi xuống và hôn cô ngấu nghiến, anh cũng không quên thưởng thức những âm thanh rên rỉ phát ra từ cổ họng cô.
" Thật đáng tiếc", anh nói với hơi thở nặng nhọc.
Quay người cô lại, anh xử lí nốt chiếc quần dài của mình lẩm bẩm điều gì đó.
Catherine nhìn anh hoài nghi. " Anh sẽ không kết thúc ư?"
Anh thở dài và nói. " Như anh đã nói, tất cả hoặc không có gì."
Cô quấn tay ôm lấy người mình, run rẩy với những mong muốn trong tuyệt vọng cho đến khi cô ép bản thân lên tiếng. "Tại sao anh cứ muốn tra tấn em như vậy? "
"Nó trở nên quá rõ ràng rằng kiên nhẫn sẽ không thể phá vỡ được bức tường bảo vệ của em được. Vì vậy, anh sẽ phải thử một cái gì khác. " Leo dịu dàng hôn cô trước khi dời giường. Sau khi anh chải tóc và phủi sạch quần áo của mình, anh nhìn cô trong cơn giận dữ kìm nén , đi kèm với đó là một nụ cười toe toét và dường như nó vô hình chung cùng một lúc chế giễu cả hai người."Anh đang phát động chiến tranh với em đấy, tình yêu của anh à. Và cách duy nhất để anh giành chiến thắng là làm cho em muốn làm kẻ bại trận "