Catherine ho và cựa quậy. Có những hạt cát trong miệng và mắt cô, và cô bị ngã sóng soài trên một bề mặt đất nhấp nhô đầy khó chịu.
" Marks." Cô nghe thấy tiếng Leo đang đẩy những mạnh vụn sang một bên khi anh đang cố gắng tiến về phía cô. Giọng nói anh vô cùng khẩn cấp. " Em có bị thương không? Em có thể đi lại được không?"
" Vâng...Tôi...Em không sao cả..." Cô ngồi thẳng lưng và lau những vết bẩn trên mặt. Nhận thức được những đau đớn của cơ thể, cô cho rằng chúng không hề nghiêm trọng. " Chỉ một chút bầm tím thôi. Nhưng kính của em lại mất rồi."
Và cô nghe thấy anh lên tiếng thề rằng. " Anh sẽ cố gắng tìm lại cho em."
Một phút bối rối, cô cố gắng nhìn cảnh vật xung quanh mình. Dáng người hơi nghiêng của Leo vẫn mờ ảo trong bóng tối. Bụi bẩn che phủ toàn bộ không khí, làm cho mọi thứ dường như chậm lại. Từ những gì cô có thể nhìn thấy thì, họ đang ở trong một hố đất, có thể là sâu sáu feet, với ánh nắng mặt trời le lói xuyên qua từ trên chiếc mái thủng. " Anh đã đúng. Thật không khó để bị ngã xuống đây. Đây có phải là một nhà giam không?"
Hơi thở Leo lúc này đây thể hiện rõ sự mệt mỏi, kiệt sức khi anh trả lời cô. " Anh không chắc. Đây có thể là một hầm mộ. Anh có thể nhìn thấy những mảnh đá còn sót lại của bức vách ngăn đằng kia...và chỗ trũng bên trong bức tường kia nơi những điểm nối xà ngang có thể chống đỡ được."
Trong cơn khủng hoảng, Catherine quăng mình về phía dáng người mờ ảo kia, cô sờ soạng để tìm anh trong bóng tối
" Cái gì vậy?" Leo vòng tay mình qua người cô và ôm cô. Thở hổn hển, cô chôn vùi mặt mình vào lồng ngực cứng rắn của anh. Họ đang nửa ngồi, nửa nằm và ở giửa một đống đất đá và gỗ mục nát.
Anh đưa tay lên đầu cô, để cho cô nhìn thẳng vào mắt anh, cho cô một sự bảo vệ cần thiết. " Chuyện gì xảy ra vậy?"
Cô nghẹn ngào nói. " Một hầm mộ ư?"
Anh vuốt tóc cô và kéo cô lại gần anh hơn, anh ôm chặt cô như thể bật cứ ai, bất cứ điều gì có thể dễ dàng làm tổn thương cô vậy. " Đúng rồi. Sao em lại sợ hãi vậy?"
Cô gần như không thể nói giữa những hơi thở dồn dập của mình. " Nó không phải là nơi giam giữ những thi thể chứ?"
Câu hỏi đầy sợ hãi của cô được đưa ra khiến cho Leo phải rất khó xử và bối rối khi đưa ra câu trả lời. " Không, đây không phải loại hầm mộ đó." Một sự thích thú đầy tiếc nuối được thể hiện qua giọng nói của anh, và cô cảm nhận được miệng anh đang chạm vào vành tai cô. " Em đang nghĩ về một trong những căn phòng dưới những khu nhà thờ hiện đại, nơi những người đã chết được chôn cất. Nhưng hầm mộ thời Trung Cổ thì lại khác, nó đơn giản chỉ là một nhà kho thôi."
Catherine không hề di chuyển. " Vậy có nghĩa là không hề có những bộ xương ở đây sao?"
" Không hề. Không đầu lâu, cũng chẳng có quan tài đâu." Tay anh vẫn tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc cô. " Tội nghiệp tình yêu của anh. Mọi thứ ổn rồi. Không có gì đáng sợ ở đây cả. Em hãy hít một hơi thật sâu đi. Em được an toàn rồi mà."
Catherine vẫn cứ " thủy chung" nằm trong lồng ngực anh trong khi cô cố gằng kiểm soát hơi thở mình. Cô đang cố lờ đi lời nói mới đây của anh, anh nói " tội nghiệp tình yêu của anh" rằng anh đang âu yếm cô. Đôi môi anh lướt qua thái dương cô và cứ nhẹ nhàng nấn ná không dời. Vẫn ở đó, cô theo đuổi những cảm giác đang rất mãnh liệt của mình. Cô chưa bao giờ bị cuốn hút bởi một ngươi đàn ông như anh, cô thích những người không có tầm vóc đáng sợ như anh. Nhưng anh thật mạnh mẽ, thật dễ chịu và dường như anh thật sự lo lắng cho cô, và giọng nói anh thì cứ dịu dàng, nhẹ nhàng mà quấn lấy cô
Thật là phức tạp.
Nếu ai có ai nói với cô rằng rồi sẽ có một ngày cô bị mắc kẹt cùng Leo trong cái hầm mộ bẩn thỉu này thì cô sẽ nói rằng đây là ác mộng tồi tệ nhất trong cuộc đời cô. Nhưng hóa ra nó lại là một kinh nghiệm đầy dễ chịu. Tất nhiên là Ramsay luôn được các quý cô Luân Đôn săn đón... Nếu đây là cái cách anh quyến rũ họ, thì Catherine có thể dễ dàng hiểu được anh ta đã thành công như thế nào.
Trước sự tiếc nuối của cô, anh nhẹ nhàng nới lỏng thân thể cô ra khỏi anh. " Marks...Anh sợ rằng mình không thể tìm kính cho em trong đống đổ nát này."
" Em có cặp kính khác ở nhà rồi,"
" Tạ ơn Chúa." Leo ngồi thẳng lưng với tiếng cằn nhằn của sự khó chịu. " Bây giờ, nếu chúng ta đứng ở chỗ cao nhất của đống đổ nát này, thì đó sẽ là khoảng cách ngắn nhất tới mặt đất. Anh sẽ nâng em lên, để em ra khỏi nơi này và em sẽ cưỡi ngựa về Ramsay. Cam huấn luyện ngựa, nên em không phải hướng dẫn anh ta đâu. Anh ta sẽ không gặp khó khăn gì trong việc tìm đường."
" Anh định làm cái gì?" cô bối rối hỏi anh
" Anh e rằng anh sẽ phải chờ ở đây cho tới khi em gửi người đến cứu anh."
" Tại sao?"
" Anh..." Anh ngừng nói, cố tìm ra từ ngữ thích hợp để diễn tả. " Anh có một mảnh dằm."
Cô căm phẫn nói. " Anh đang định bảo em cưỡi ngựa một mình về nhà mà không có người hộ tống mà gần như là mù dở như này ư, và để gọi người đến cứu anh? Tất cả chỉ vì anh vì anh có một mảnh dằm ư?
" Nó rất lớn," anh nói
" Nó ở đâu? Tay hay chân anh vậy? Em có thể giúp...Ôi, chúa ơi. Anh đưa tay cô về phía vai mình. Áo của anh đã nhuốm máu, một mảnh gỗ dày nhô ra từ vai anh. " Đây không phải là một mảnh dằm," cô nói trong sợ hãi. " Anh đã bị đâm. Em có thể làm gì đây? Em có thể nhổ nó ra chứ?"
" Không, nó có thể đã đâm vào động mạch."
Cô bò về phía anh, cô nâng mặt anh lên và nhìn thắng vào anh mắt đã từng không biết bao nhiêu lần cám dỗ cô, cô muốn kiểm tra xem anh còn tỉnh táo hay không. Mặc dù trong đây rất tối, nhưng cô vẫn thấy được anh trông rất xanh xao và khi cô đặt tay mình lên trán anh, cô cảm thấy nó lạnh toát
" Đừng lo lắng," anh thì thầm. " Nó trông tồi tệ hơn nhiều so với thực tế."
Nhưng Catherine không đồng ý. Mọi thứ hầu như đều tồi tệ hơn vẻ ngoài của nó. Cô đang rất hoảng loạn và băn khoăn không biết là liệu anh có đang bị sốc hay không, đây là tình huống khi mà tim không bơm đủ máu để nuôi cơ thể.
Cô cởi áo khoác ngoài và đặt nó lên ngực anh
" Em đang làm cái gì vậy?"
" Em giữ ấm cho anh."
Leo kéo mạnh chiếc áo ra khỏi người anh và tạo ra một âm thanh đầy chế giễu.
" Đừng có ngớ ngẩn như vậy. Trước tiên, vết thương này không hề nguy hiểm. Hơn nữa chiếc áo nhỏ này không thể giúp anh ấm được. Còn bây giờ, về kế hoạch của anh."
" Rõ ràng đây là một vết thương đáng kể." cô nói, " và em sẽ không đồng ý với kế hoạch của anh đâu. Em có ý tưởng hay hơn."
" Em sẽ phải làm vậy," anh trả lời cô một cách mỉa mai. " Marks, chỉ lần này thôi em có thể làm theo yêu cầu của anh được không?"
" Không, em không bỏ anh ở lại đây. Em sẽ chất một đống đất đá đủ để cho cả hai chúng ta ra khỏi đây."
" Em thậm chí còn không thể nhìn rõ, mẹ kiếp. Và em không thể di chuyển đống đất đá và gỗ này được. Em quá nhỏ bé."
" Anh không cần phải đưa ra những lời nhận xét xúc phạm đến vóc dáng của em," cô nói và lảo đảo bước đi. Nhìn thấy đống đổ nát cao nhất, cô tiến về phía nó và tìm những cục đá gần cô trên đường đi.
" Anh không đang xúc phạm em." Leo giận điên lên. " Vóc dáng em là niếm mơ ước của bất kì quý ông nào. Nhưng em không thể làm vậy được. Mẹ kiếp, em sẽ làm bản thân bị thương cho mà xem."
" Anh cứ ở đó," Catherine kiên quyết nói. " Anh đang làm vết thương của mình xấu đi đó, và sẽ càng khó để anh có thể ra ngoài được. Hãy để em làm việc này." Tìm được một đống các khối đá, cô nhặt một khối lên và đặt nó lên đống đất đá vừa nãy, cô cố gắng không đẻ chân mình giẫm vào váy.
" Em không đủ khỏe đâu," Leo nói, trong sự phẫn nộ và dường như anh đang thở hổn hển.
" Những cái gì em thiếu sót về mặt thể chất," cô đáp trả và đi sang chỗ khối đá khác, " thì em sẽ bù vào bằng sự quyết tâm của mình."
" Thật là truyền cảm. Chúng ta có thể để sự kiên cường, dũng cảm sang một bên và quay lại với sự khôn ngoan thông thường được không?"
" Em không tranh luận với anh, đức ngài của em. Em cần phải tiết kiệm sức lực cho..." cô ngừng nói nhặt một khối đá khác – " cho một đống đá phía trước."
Có cái gì đó như là thử thách, Leo quyết định một cách mơ hồ rằng anh sẽ không bao giờ đánh giá thấp quý cô Catherine Marks của anh nữa. Cô là người bướng bỉnh nhất, điên rồ nhất mà anh từng gặp. Cô kéo lê những khối đá trong tình trạng gần như mù dở và gặp sự cản trở từ chính chiếc váy dài của cô. Cô cứ đi đi lại lại trước mặt anh như một chiếc máy đào đường hầm siêng năng. Cô vẫn quyết định sẽ dựng lên một ụ đất nơi cả anh và cô đều có thể đi ra ngoài, và không gì có thể ngăn cản cô được.
Thỉnh thoảng cô lại dừng lại và áp tay lên trán và cổ họng anh, để kiểm tra nhiệt độ và nhịp tim của anh. Anh phát bực lên vì không thể giúp đỡ cô. Thật là nhục nhã khi để cho cô một mình làm cái công việc này- nhưng mỗi khi anh cố đứng dậy thì anh lại thấy chóng mặt và mất phương hướng. Vai anh đang nóng như lửa đốt, anh cũng không thể sử dụng tay trái một cách tự nhiên được. Mồ hôi lạnh ướt đẫm gương mặt anh và làm cho mắt anh nhức nhối.
Anh đã toát mồ hôi như thế từ vài phút trước rồi, bởi vì điều tiếp theo anh nhận thức được chính là cánh tay khẩn cấp của Catherine đang lay anh dậy. " Marks," anh nói một cách chếnh choáng. " Em làm gì ở đây vậy?" Anh đang nhầm lẫn bây giờ là buổi sáng, và cô đang muốn đánh thức anh dậy.
" Đừng ngủ," cô nói với với sự lo lắng bao trùm. " Em đã dựng xong rồii và bây giờ chúng ta có thể ra ngoài. Nào, đi với em."
Thân thể anh lúc này đây cứ như thể vừa bị nhúng vào than chì. Anh đang rất kiệt sức. " Trong vài phút tới. Hãy để anh ngủ một lúc nữa."
" Không." Rõ ràng là cô sẽ ép buộc anh cho đến khi nào anh vâng lời. " Đi với em."
Leo nghe lời cô trong sự rên rỉ. Một cơn đau lạnh buốt lan tỏa khắp vai và cánh tay anh. Một loạt những câu chửi thề đã được anh nói ra trước khi anh có thể kiềm chế bản thân mình. Kì lạ thay, Catherine không hề khiển trách anh.
" Ở đằng kia," cô nói. " Và đừng ngã nhé. Anh quá nặng và em sẽ không thể đỡ anh dậy được đâu." Anh bị kích thích và cũng đồng thời nhận thức sâu sắc rằng cô đang cố gắng giúp anh, anh tập trung vào mỗi bước chân của mình và cố gắng giữ thăng bằng.
" Có phải Leo là viết tắt của Leonard không?" cô hỏi
" Quỷ tha ma bắt, Marks. Anh không muốn nói chuyện bây giờ."
" Trả lời em đi," cô khăng khăng
Anh nhận ra rằng cô đang cố gắng giữ cho anh tỉnh táo. " Không," anh nói và thở khó nhọc. " Nó chỉ là Leo. Cha anh luôn thích những chòm sao. Và Leo là chòm sao vào giữa mùa hè. Ngôi sao sáng nhất này thể hiện trái tim nhân hậu của ông ấy. Anh ngừng lại và nhìn vào thành quả của cô. " Ồ, em thật khéo léo. Lần tới nếu anh nhận một hợp đồng kiến trúc..." Anh ngừng lại để thở. " Anh sẽ giới thiệu em như là một người đấu thầu."
" Hãy nghĩ rằng nếu em có kính của mình," cô nói. " Em sẽ có thể làm được một cái cầu thang vững chắc ấy chứ.". Anh không nhịn được cười và nói. " Em đi trước, anh sẽ theo sau em."
" Giữ chặt vào váy của em đó." Cô nói
" Marks, đây là điều tuyêt vời nhất mà em từng nói với anh."
Họ cùng nhau trèo qua một cách miệt mài, trong khi máu Leo gần như đang đông lại và vết thương của anh càng thêm đau nhói. Vào cái lúc mà anh không thể chịu đựng được nữa và ngã phịch xuống đất, anh lại càng bị làm cho điên lên khi Catherine bắt anh, năn nỉ anh phải cố gắng trong khi anh chỉ muốn ở yên chỗ ụ đất đó và nghỉ ngơi. Mặt trời chói lòa khiến cho anh cảm thấy rất nóng và khó chịu. Một cơn đau mãnh liệt cứ thế mà tra tấn đôi mắt anh.
" Em sẽ tìm ngựa của mình," Catherine nói. " Chúng ta sẽ cùng nhau cưỡi ngựa trở về." Cái viễn cảnh có thể cưỡi ngựa trở về tòa nhà Ramsay thực sự khiến anh kiệt sức. Nhưng đối mặt với sự kiên định của cô anh không lựa chọn nào khác ngoài việc phục tùng. Tốt thôi, anh sẽ cưỡi ngựa. Anh sẽ vẫn cưỡi đến khi bản thân còn có thể chịu được và Catherine sẽ trở về đến nhà với một thi hài sau lưng cô.
Leo ngồi đó trong cơn sục sôi cho tới khi Catherine mang ngựa trở lại. Sự tức giận đã cho anh sức mạnh cho một nỗ lực to lớn. Anh cố gắng trèo lên ngựa và vòng tay mình qua thân hình mảnh khảnh của cô. Anh ôm chặt cô và run lên một cách đầy khó chịu. Cô thật nhỏ bé nhưng lại vô cùng khỏe mạnh. Ngay bây giờ đây, tất cả những gì anh phải làm là chịu đựng. Sự oán giận của anh đã bỗng chốc tiêu tan nó đã bị phân tán bởi những rùng mình của vết thương mà anh đang mang.
Anh nghe thấy giọng Catherine nói. " Tại sao anh lại quyết định là sẽ không bao giờ kết hôn vậy?" Đầu anh tựa nhẹ vào vai cô. " Không công bằng khi hỏi một câu hỏi mang tính riêng tư như vậy khi anh gần như đang hôn mê thế này. Rất có thể anh sẽ nói ra sự thật."
" Tại sao vậy?" cô vẫn kiên trì. Cô có nhận ra rắng cô đang khơi dậy lại quá khứ của anh một quá khứ mà anh không bao giờ chia sẻ cho người khác? Nếu như lúc này đây anh cảm thấy bớt đau dớn đi một chút, thì dù bằng cách nào đi chăng nữa anh cũng phải khiến cho cô im lặng lại ngay lập tức.
" Đó là bởi vì người con gái đã mất ư, phải vậy không?" Catherine làm anh sững sờ bởi câu hỏi của mình. " Anh đã hứa hôn . Và cô ấy đã mắc phải bệnh ban đỏ giống như anh và Win. Tên cô ấy là gì vậy...?"
" Laura Dillard." Bản thân anh không thể ngờ rằng mình lại chia sẻ với Catherine Marks điều này nhưng có vẻ như là cô rất mong anh làm việc đó. " Cô ấy rất đẹp. Và cô ấy yêu thích vẽ tranh thủy mặc ( 1).
Vài người có năng khiếu về cái đó, họ rất sợ khi mắc phải bất cứ lỗi gì. Sẽ không được thể hiện màu sắc trên đó. Và nước luôn là nguồn thay thế. Đây chính là một thành tố không thể thiếu trong nghệ thuật tranh thủy mặc. Và Laura luôn thành công trong việc đó. Cố thích những sự phá cách trong đó . Anh và cô ấy đã quen nhau trong suốt thời thơ ấu. Anh đã đi học kiến trúc xa nhà trong vòng hai năm và khi anh trở về bọn anh đã bắt đầu yêu nhau. Anh và cô ấy không bao giờ tranh luận bất cứ điều gì. Nói đúng hơn là chẳng có gì để phải tranh cãi nhau cả. Năm ngoái cha mẹ anh và cha mẹ cô ấy đều đã qua đời"
" Cha anh bị đau tim. Ông ấy đã ngủ suốt một đêm và không bao giờ tỉnh lại nữa. Còn mẹ anh cũng đã theo ông ra đi chỉ vài tháng sau đó. Bà không thể chịu đựng được việc phải để tang cho ông. Cho đến lúc đó thì anh không thể ngờ rằng người ta có thể chết vì đau buồn."
Anh lại lặng im , và dõi theo những kí ức như thể chúng là những chiếc lá đang trôi nổi trên dòng suối. " Khi Laura mắc bệnh, anh không bao giờ nghĩ rằng nó có thể gây chết người. Anh đã nghĩ rằng anh yêu cô ấy rất nhiều, nhiều đến mức sức mạnh tình yêu ấy có thể chiến thắng mọi bệnh tật. Nhưng rồi anh đã ở bên cô ấy trong vòng ba ngày và chứng kiến cái chết của cô ấy càng ngày càng đến gần, từng giây từng phút. Anh đã ôm cô ấy cho đến khi trái tim cô áy ngừng đập, và làn da cô ấy trở nên lạnh ngắt. Căn bệnh đó đã mang cô ấy đi xa mãi."
" Em rất tiếc," cô nói nhẹ nhàng. Cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh. " Em thật sự rất xin lỗi. Em...em đang nói cái quái gì vậy."
" Không sao. Mọi chuyện ổn cả rồi," Leo nói. " Có rất nhiều kinh nghiệm sống mà chúng ta không hề biết diễn tả chúng thể nào cho thích hợp cả."
" Vâng," Tay cô tiếp tục truyền hơi ấm cho tay anh. " Sau khi Laura ra đi," cô nói rất nhanh, " anh cũng mắc phải căn bệnh đó phải không?"
" Đó có lẽ là một sự khuây khỏa."
" Tại sao?"
" Bởi vì anh muốn chết. Ngoại trừ Merripen, với dòng máu Gypsy chết tiệt, đã không để anh làm vậy. Anh đã phải mất rất nhiều thời gian để tha thứ cho anh ta về điều đó. Anh hận anh ta vì vẫn để cho anh sống. Anh hận cái thể giới không có cô ấy. Anh hận bản thân mình vì đã không kết thúc mọi chuyện"
"Hàng đêm anh ngủ thiếp đi và cầu xin cô ấy tới gặp anh. Và anh nghĩ rằng cô ấy đã đáp ứng anh, dù chỉ trong chốc lát."
" Ý anh là... trong tâm trí anh ư? và nói đúng hơn thì, đó là hồn ma của cô ấy?"
" Cả hai, anh luôn nghĩ như vậy. Anh đã ném bản thân mình và tất cả những người xung quanh anh xuống địa ngục cho tới khi cuối cùng anh cũng chấp nhận sự thật là cô ấy đã ra đi mãi mãi."
" Và anh vẫn còn yêu cô ấy." giọng nói lạnh lẽo của Catherine cất lên. " Đó là lí do tại sao anh không bao giờ đồng ý kết hôn."
" Không . Anh luôn nhớ về cô ấy. Cô ấy luôn đặc biết đối với anh. Nhưng đã rất lâu rồi. Và anh không thể chịu đựng việc đấy một lần nào nữa. Anh giống như một người mất trí vậy."
" Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu."
" Không, nó sẽ tồi tệ hơn nữa. Lúc đó anh chỉ là một người chưa trưởng thành. Còn bây giờ anh là ai, anh cần gì...thật đáng nguyền rủa cho bất kì ai có thể chịu đựng được." Một nụ cười đầy mỉa mai xuất phát từ cổ họng anh. " Anh thậm chí còn chôn vùi cả bản thân mình Marks ạ."