Trời đêm quả thực rất đẹp. Hàng ngàn vì sao lung linh sáng trên nền trời tối đen như mực. Một vài ngọn gió phiêu bồng tạt qua một đôi nam nữ đang ngồi dựa
vào nhau. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá xào xạc đập vào nhau,
không ánh đèn, không nhạc, nhưng mặt trăng đủ chiếu sáng cho hai người
cùng bản nhạc đang rộn rã trong tim họ.
Thiên Bối ngắm nhìn từng đàn đom đóm đang bay dập dờn, khóe miệng cong thành một nụ cười đẹp, đôi mắt màu thạch anh ám khói khẽ lay động, ánh
lên những tia hạnh phúc. Bờ vai của Vương Tử rất vững chắc và lồng ngực
cậu ấm áp, cô tưởng như mình mong muốn được ngủ vùi trong lòng cậu suốt
quãng đời còn lại. Thiên Bối hệt như một con mèo lười đang nũng nịu
trong trong vòng tay của chủ.
Còn Vương Tử, mái tóc dài mềm mượt của cô xõa ra trên vai cậu, chạm
vào cổ khiến cậu run rẩy. Mùi thơm thoang thoảng từ mái tóc ấy khiến cậu thấy mọi thứ xung quanh như mờ đi, tan ra trong đêm nay. Bàn tay cậu
vòng ra ôm lấy eo cô, sức nóng từ thân thể khiến mặt cậu đỏ bừng lên.
Thiên Bối dường như đã ngủ, cậu dịu dàng đặt nhẹ cô nằm lên đùi, ngắm
nhìn khuôn mặt ngây thơ trước mắt mình. Thiên Bối ngủ trông rất thanh
nhàn, dường như mọi phiền muộn đã biến mất. Vương Tử mỉm cười, tay vuốt
vuốt mái tóc tựa như mây của cô, trong lòng ấm áp vô cùng.
Yên bình quá! Trong trẻo quá! Cậu ước cho thời gian ngưng lại, để cô ở bên cậu mãi mãi, nằm trong vòng tay cậu vĩnh viễn không rời đi.
Bỗng một tia sao băng phóng vụt qua, Vương Tử tròn mắt nhìn, cậu nhớ
Thiên Bối rất thích xem sao băng, nhưng nhìn khuôn mặt cô say ngủ, cậu
lại không dám đánh thức. Cứ thể lẳng lặng ngắm nhìn với hàng trăm điều
ước trong lòng. Từng vệt sao sáng trắng vút qua, nhanh nhưng người xem
vẫn nhìn ra nét đẹp của nó. Sao băng lúc nào cũng vội vã đến, vội vã đi, luôn để lại trong lòng người xem một cảm giác tiếc nuối vô cùng. Giá
như con người có thể níu kéo được sao băng thì tốt biết mấy.
Lúc đó, Vương Thần cũng lặng lẽ quan sát sao băng trên cửa sổ
phòng mình. Không một âm thanh, chỉ có tiếng gió vô tình chạm vào đôi má lạnh của cậu. Nhìn bầu trời, trong lòng Vương Thần lại nặng như đeo đá, trái tim tưởng như vỡ tan ra. Không biết là hữu duyên hay vô tình, cô
đến bên cậu, nhẹ nhàng như vì sao băng kia, nhưng lại vội vã rời đi,
không để lại cho cậu một chút duyên tình nào.
Tại sao lại yêu em? Tại sao lại là em? Cậu đã luôn hỏi như vậy. Kí ức giống như một chiếc ly trong suốt có thể
đánh vỡ bất cứ lúc nào nếu mình nắm hờ tay. Cậu nhớ về cô bé ngây thơ
ngày nào trên cánh đồng bồ công anh, nhớ nụ cười, ánh nhìn thơ ngây của
em. Cậu nhớ trái tim mình run rẩy vì em.
Cậu nhớ lại giây phút nhìn thấy cô cùng Vương Tử trên biển, khi hai
người họ ôm ghì lấy nhau, trao cho nhau nụ hôn nồng thắm. Lúc đó, trái
tim cậu như bị ai đó bọp nghẹt lại, đến nỗi không thể thở một cách bình
thường. " Muộn rồi, hóa ra trước nay luôn luôn đến muộn." Tình yêu này
sao đau đớn thế, đến chính bản thân cậu cũng không hiểu mình có điểm gì
không tốt, có điểm gì không làm hài lòng cô ấy, để rồi phải giương mắt
nhìn cô bay vút khỏi tổ ấm yêu thương mà cậu đã dày công vun đắp.
Tôi hận tôi yêu em! Đáng lẽ ra không nên yêu
em, thì bây giờ đã không khổ đau như thế này. Thì trái tim tôi đâu tan
nát như thế này. Lẽ ra không nên gặp em, không nên để ý đến em. Giờ tôi
phải làm sao?
Yêu dại khờ, yêu điên cuồng. Giá như anh đến
bên em sớm hơn, giá như ôm em thật chặt và không buông. Nhưng mà, chỉ là giá như mà thôi, không thể thành sự thật.
Vương Tử lặng lẽ nhìn trời, rồi lại nhìn Thiên Bối đang say ngủ, lòng
cậu đau như cắt. Khóe mắt bất giác rơi một giọt lệ, cậu mím chặt môi
tránh bật thành tiếng.
Nếu phải rời xa cô gái này thì cậu biết làm thế nào? Liệu cô có hận cậu hay không?
Một đêm khuya thanh vắng, trời đầy sao, có hai trái tim đau nhói.
- Cậu chủ?
- Gì hả?- Vương Tử ngước xuống nhìn. Thiên Bối tròn mắt, miệng cười tươi:
- Hôm nay cậu thật là đẹp trai nha!
- Trước giờ tôi vẫn đẹp mà.- Cậu đá lông nheo.
- Nhưng quả thực là hôm nay đẹp hơn một chút.- Thiên Bối giơ một tay
vuốt má cậu, vô cùng nhẹ nhàng. Khuôn mặt này, đôi mắt trong và sâu,
sóng mũi thẳng, bờ môi mềm hơi mím lại, hàng lông mi cong vút, quả thực
rất đã làm cô say đắm mất rồi. Bỗng chốc hai người im lặng, chỉ nhìn
nhau.
- Chị cũng rất....đẹp.- Vương Tử ngượng nghịu lên tiếng phá tan bầu không nghĩ đậm phần gượng gạo.
Thiên Bối bật cười, tiếng cười khanh khách của cô vang vọng không
gian. Cô bất ngờ kéo vạt áo của Vương Tử xuống. Và hai đôi môi chạm vào
nhau, êm nhẹ như làn nước chảy, dịu dàng tan ra trong ánh mắt. Một nụ
hôn vô cùng ngọt ngào, vô cùng say đắm.