Một sáng chủ nhật ít nắng, Thiên Bối vừa xếp lại sách vở vừa nghêu ngao hát vài câu, tâm trạng rất vui vẻ. Tối qua cô định hỏi thăm Vương Thần sao lại đến
trường mình nhưng cuối cùng cũng đành thôi vì nghĩ chuyện đó đâu liên
quan mình.
- Im đi!
Một tiếng nạt nộ cất lên. Thiên Bối đứng khựng lại, cô quay ngoắt về phía "đối thủ" ngắt "dòng cảm xúc" của mình.
Hóa ra là tên tiểu tử ngốc.
Chương Vương Tử đang cắm cúi bên bàn học, dáng vẻ tập trung cao độ,
Thiên Bối tò mò không biết có lí do gì khiến tên "Đại lười" này lại chăm chỉ đột xuất như vậy. Cô lại gần phía sau lưng Vương Tử, ngó ngó lên
xem.
Một mùi hương dịu nhẹ, thoang thoảng như hoa oải hương lan tới hai cánh mũi Vương Tử. Cậu bất giác đỏ mặt.
" Chết tiệt! Bà chị ngốc này định không cho mình tập trung đây mà."
Cậu lầm rầm trong cuống họng với vẻ bực bội. Nghĩ đoạn, cậu đứng bật dậy, đẩy thốc Thiên Bối sang một bên rồi lại ngồi phịch xuống căng mắt
nhìn vào quyển vở trước mặt, như muốn nuốt gọn từng con chữ vào bụng mặc dù nó đã sớm bị con người phiền phức kia phá hỏng.
Thiên Bối bị đẩy bất ngờ có hơi chao đảo, chếnh choáng một hồi mới giữ được thăng bằng. Cô liếc xéo tên tiểu tử đang cặm cụi bên sách vở ra vẻ chăm chỉ lắm kia một cái bỏng mắt.
Tưởng chị mày dễ chơi thế hả?
Máu nóng trong người dâng lên cuồn cuộn, Thiên Bối nhảy phốc đến, liều mạng mà ôm ghì lấy tấm lưng rộng của cậu nhóc, nhất định không chịu.
Vương Tử bị bất ngờ, ngã chúi xuống, kéo theo cả Thiên Bối ngã phịch
xuống đất. Cả người Thiên Bối đè lên cậu. Cậu rên rỉ đau đớn, Thiên Bối
đối diện với khuôn mặt búng ra sữa của cậu, cô đột nhiên nhìn xuống đôi
môi đang mím chặt của cậu. Tim đập "thình thịch" không ngừng.
" A! Cái môi này đỏ mọng như môi con gái ấy, da trắng mịn thế kia...." Thiên Bối say đắm nhìn khuôn mặt của Vương Tử, bất giác rùng mình. "
Orz, mình biến thái rồi ư?"
- Tránh...ra...
Nhận thấy mức độ nguy hiểm của tình hình hiện tại, Vương Tử tím mặt, mạnh bạo đẩy Thiên Bối qua một bên. Cậu vừa đứng dậy phủi phủi quần áo, vừa nhăn mặt xót thương cho số phận bất hạnh của bản thân, ê ẩm hết cả
mình mẩy rồi.
Quay sang bên cạnh, bắt gặp đôi mắt thạch anh ám khói đang ngơ ngác
nhìn mình, cơn giận trong cậu lại tăng lên, biến thành tiếng quát lớn:
- Bà chị điên à? Tự nhiên làm phiền tôi vậy?
Thiên Bối cười "nham hiểm", " không ngờ tên nhóc này khi tức giận dễ thương ghê!"
- Cậu chủ? Tôi chỉ tò mò thôi mà.
- Tò mò cái con khỉ? Im và đi làm việc đi.
Vương Tử giận dữ thật sự, cậu vùng vằng đi về phía bàn học tiếp. Thiên Bối chết đứng, miệng há hốc. Cô không ngờ cậu ấy...giận thật. Cô làm vẻ mặt " tội lỗi" lại gần bóp vai cậu, năn nỉ:
- Cậu chủ à...tôi xin lỗi.
Vương Tử hất tay ra, vẫn cắm cúi vào trang sách trước mặt. Thiên Bối tiếp tục nắm lấy tay cậu kéo kéo:
- Cậu chủ...tôi xin lỗi thật mà.
Vương Tử đẩy Thiên Bối ra xa, chỉ tay về phía cửa phòng, nói lớn, đôi lông mày nhíu lại liên tục:
- C.Ú.T!
Thiên Bối mở mắt to hết cơ, cảm giác nhói lên trong lòng. Không
ngờ...cậu ấy nặng lời như vậy. Lòng tự trọng bị tổn thương ghê gớm, cô
thấy hơi sững sờ. Bờ môi run run. Bàn tay nắm chặt lại, những móng tay
nhỏ tưởng như đâm xuyên qua da thịt.
Nhìn bộ dạng đáng thương của Thiên Bối, Vương Tử bỗng thấy chạnh lòng, bàn tay đưa ra giữa không trung bất giác ngừng lại.
Không… Cậu dặn lòng phải dứt khoát…
Nghĩ vậy, Vương Tử cố đè nén tiếng thở dài, gằn giọng:
- Bà chị nghe gì chưa? C.Ú.T.
Thiên Bối giật mình tỉnh ra bởi tiếng quát. Trước giờ cậu chưa bao giờ dùng lời lẽ như vậy với cô. Nay cảm thấy rất đau lòng, cô chạy vụt ra
khỏi phòng. Nước mắt đã dâng đầy khóe mi. Vương Tử thở dài, ngồi lại
vào bàn, khuôn mặt trở nên lãnh đạm vô cùng. Quả là càng nuông chiều một ai thì càng khiến người đó dễ tổn thương.
Thiên Bối dựa vào lan can cầu thang thở hổn hển, từ khi nào, nước mắt
đã lã chã trên khuôn mặt trắng ngần. Cô thấy tim nhói đau, trong lòng
dấy lên sự tuyệt vọng vô cùng. Cô biết mình đã sai nhưng không ngờ
được...Mọi thứ xung quanh như quay cuồng.
Vừa hay lúc đấy, Vương Thần đi qua, thấy thế liền đi lại hỏi:
- Bối, cậu sao thế?
Thiên Bối nhìn người con trai trước mặt mình, màng nước mỏng bao quanh mắt cô khiến bóng hình cậu mờ nhạt và hư ảo. Nhưng cô vẫn nhận ra,
người con trai có đôi mắt màu cà phê trong suốt dịu dàng, người mà cô
thương thầm nhớ trộm suốt năm năm qua.
Cô ôm chầm lấy cậu, ôm thật chặt, như sợ bóng dáng ấy sẽ tan biến. Lúc này cô cần một nơi để có thể thả tung cảm xúc của mình. Vương Thần thấy cô ôm mình thì chỉ khẽ mỉm cười, lấy tay xoa mái tóc cô. Cảm giác cô
thật nhỏ bé trong vòng tay cậu.
" Em giống như bồ công anh vậy...
Mỏng manh như thế
Thật khiến anh muốn ôm em mãi không buông
Bồ công anh bé nhỏ của anh."
*
* *
Ngồi trên chiếc xích đu, Thiên Bối dựa vào vai Vương Thần, mắt
nhắm lại lấy bình tĩnh. Xung quanh, nắng không còn chiếu, bầu trời thanh thoát toát lên vẻ cao xa vời vợi. Những loài hoa mọc bốn xung quanh
vườn đua nhau tỏa hương thơm ngọt ngào như tô điểm thêm cho bức tranh
trước mắt thêm lãng mạn hơn. Vương Thần ôm lấy bờ vai của cô, tham lam
hít lấy mùi thơm từ mái tóc đen nhánh mềm tựa mây trời. Tròng mắt màu cà phê lung linh sáng, đem theo một tia ấm áp lạ.
Bầu không gian im ắng lạ thường, chỉ có tiếng gió thổi vi vu luồn qua
hai kẽ lá. Chiếc xích đu vẫn im ắng, tất cả dường như không muốn phá bỏ
bức tranh tuyệt đẹp này. Bàn tay man mát của Vương Thần khẽ vuốt vuốt
từng lọn tóc mỏng manh như cánh hoa bồ công anh của Thiên Bối, trong
lòng dâng lên cảm giác yêu thương vô cùng.
Thiên Bối chợt giật mình, cô mở mắt, đôi mắt màu thạch anh ám khói lay động, vẫn còn vương lại vài giọt nước tinh khiết. Thiên Bối có đôi mắt
trong suốt như pha lê, ngây thơ đến mức khiến người ta không kìm nổi mà
muốn nhìn mãi không thôi. Cô lấy tay dụi dụi mắt, ấp úng:
- Xin lỗi cậu!
Rồi cô nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay Vương Thần, cậu chỉ mỉm cười,
nụ cười lúc nào cũng sáng như ánh dương chói lòa. Thiên Bối thấy ấm áp,
mỗi khi bên cậu ấy đều cảm thấy yên bình như vậy. Bờ môi mỏng cong cong
thành một nét cười tuyệt đẹp. Cô yêu mỗi khi bên cậu ấy, yêu rất nhiều,
yêu sự dịu dàng, chăm chút như một cánh hoa còn e sương mà cậu dành cho
cô. Cô yêu tất cả những gì thuộc về cậu, ngay lúc này đây, cái nhìn trìu mến của cậu đánh cắp linh hồn cô mất rồi. Vương Thần bỗng đứng dậy, đi
ra phía sau Thiên Bối, nói:
- Bối, mình đẩy xích đu cho cậu nhé!
Chưa kịp để cô trả lời, cậu đã đẩy mạnh một cái, Thiên Bối giật mình
bám chặt vào hai sợi dây xích, chỉ thấy cả người bay lên thật cao, giống như sắp chạm đến được bầu trời kia. Cô thích thú cười lớn, tiếng cười
giòn giã không phiền muộn. Vương Thần đứng bên dưới, ra sức đẩy, khóe
môi cũng nhếch lên thành một được cong hạnh phúc.
Khung cảnh lúc này bỗng chốc vui vẻ lạ, Thiên Bối giống như một thiên
thần nhỏ đang vươn lên trời cao. Mái tóc tung bay trong cơn gió lạ.
Khuôn mặt tươi sáng vui vẻ, dường như gió đã giúp cô xoa đi những giọt
nước mắt vừa rồi. Trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Bên trên, qua ô cửa kính, Vương Tử đứng nhìn cô, cũng nở một nụ cười, nhưng trong lòng lại thấy chua xót.
...................Năm ngày trước...................
Vương Tử đang ngồi chơi game thì cửa phòng mở ra, ông Chương bước vào, vẫn dáng vẻ thường ngày, bộ quần áo vảo lụa trung quốc đơn giản nhưng
toát ra khí chất của một vị lãnh đạo. Ông có đôi mắt màu nâu rất sâu,
tưởng như có thể thấu hiểu mọi việc. Cũng bởi ông là Tổng giám đốc một
công ty tương đối lớn và có quy mô trong nước. Thế nhưng ông đối đãi với người lao động rất tốt, điển hình như Thiên Bối, nay đã đến lúc ông cần nói chuyện với con trai út của mình.
- Vương Tử.
Vương Tử vẫn cắm cúi với trò Karate trên màn hình siêu mỏng, cậu tập
trung cao độ đến nỗi nghe tiếng cha gọi chỉ như tiếng muỗi vo ve.
- Vương Tử à...- Ông Chương gọi nhẹ, nhưng giọng đã bị kéo dài ra.
Vương Tử bị tiếng gọi nhẹ nhàng mà đầy uy lực của ông làm cho giật bắn cả mình, hấp tấp quay lại. Bắt gặp gương mặt nghiêm nghị cùng ánh mắt
có phần không vui ấy, cậu vô thức mà đứng thẳng người.
Vương Tử vội ngừng chơi, cất dọn đồ đạc vào một góc. Kéo ghế cho ông ngồi, tiện thể rót một ly nước.
Ông Chương nhìn từng cử chỉ của con, chỉ cười nhẹ, không biết trong
lòng đang nghĩ gì nữa. Xong xuôi, cậu cũng ngồi xuống đối diện với ông,
lễ phép:
- Hôm nay ba vào phòng con, có chăng là có việc gì ạ?
Ông nhìn cậu, đáy mắt lóe lên vài tia sáng kỳ lạ, khó hiểu. Ông cất giọng đều đều:
- Chẳng lẽ ba không được phép vào ư? Hay gián đoạn cảm hứng chơi điện tử của con?- Giọng ông đều đều.
Vương Tử thấy hơi chột dạ, trước nay ông rất ít khi vào tận phòng cậu
thế này, có chuyện gì thì chỉ gọi cậu đến thư phòng dạy dỗ. Điều này
thật không...tốt chút nào.
- Con không có ý đó.- Mặt cậu hơi tái.
Ông Chương nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp:
- Con năm nay đã 14 tuổi rồi, cũng chẳng còn bé nhỏ gì nữa.
- Vâng.
- Việc học hành dạo này của con...con thấy tốt không?
- Dạ...! Chột dạ lần hai.
- Nếu con nghĩ mình giỏi rồi thì nghỉ học luôn cũng được.- Chén trà được đưa lên gần miệng ông Chương bỗng ngưng lại trong giây lát.
- Con xin lỗi!- Cậu hốt hoảng.
- Không có gì lỗi ở đây, sắp tới ba muốn đưa con sang Mỹ du học.
- Ba!- Cậu đứng bật dậy.
Ông Chương vẫn bình tĩnh, một tay đặt chén trà xuống mặt bàn, một tay
ra hiệu cho cậu ngồi xuống. Vương Tử thấy tê tái cõi lòng.
- Đây là chuyện ba muốn nói với con?
- Phải.- Ông Chương không nhìn cậu, vẻ mặt đăm chiêu.
- Nhưng con không thích.- Cậu bướng bỉnh cãi lại.
- Con không có quyền đó.
Vương Tử nhói lòng, cậu không nghĩ đến việc ba quyết định nhanh như
vậy, lúc trước cậu chỉ tưởng là ông nhất thời tức giận nên mới nói thế.
Ai ngờ ông không hề đùa. Nhưng cậu thực sự không muốn đi đâu hết, không
muốn xa nơi này, đặc biệt là xa Thiên Bối.
Vương Tử nhíu mày, cố tìm một cơ hội cho mình để có thể ở lại.
- Con có thể...không đi được không?
- Trừ khi con đứng nhất khối 8 năm nay.
" Cái gì? Đứng nhất ư?" Vương Tử gào thét trong lòng, chuyện này tuyệt đối không thể? Làm sao cậu có thể làm được điều đó cơ chứ? Ngoài sức
tưởng tượng.
- Nhưng...
- Nếu không ba tháng nữa xuất phát.
Ông Chương bỏ lại câu nói ngắn gọn rồi đứng dậy, đi thẳng ra khỏi phòng. Thái độ hoàn toàn dứt khoát, không một cái ngoái đầu.
Vương Tử chết sững, cậu không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy. Không phải đùa, Lần này là thật!
Cậu không có quyền lựa chọn. Ở lại hoặc ra đi.