Mắt Bão

Chương 5: Chương 5: Thử thách




Type: Bun Bun

Ông Tăng Khải Thụy mặc thường phục đến viếng thăm. Kể từ lúc chuyển nhà đến thành phố này, bởi vì liên quan đến Tần Sâm, tôi từng nhìn thấy vị sếp này trên bản tin thời sự vô số lần. Năm nay, ông ta đã gần sáu mươi, đạt được biết bao chiến công lừng lẫy như phần lớn nhân viên làm việc tại các cơ quan công an, viện kiểm sát và tòa án cùng thành phố. Vì vậy, lúc bắt tay chào ông, tôi cố hết sức tỏ ra mình là một người dân chính trực lương thiện, thông qua vẻ mặt và động tác để biểu đạt sự tôn kính của mình.

Nhưng đến khi mời ông vào nhà, mọi chuyện lại phát triển vượt ngoài khả năng khống chế của tôi. Tần Sâm đã mang dép, hiên ngang đi tới bắt tay Tăng Khải Thụy. Nhưng Tần Sâm không bao giờ giả dối như tôi, anh vênh mặt hất hàm giống như ngày thường, dáng điệu thờ ơ đến độ gần như kiêu căng, thậm chí không hề cất lời chào hỏi trước.

Ngược lại, ông Tăng Khải Thụy lại khá nhiệt tình.

“Từ lâu đã mong gặp được cậu rồi, cậu Tần.” Ông mỉm cười xã giao. “Có điều ba năm nay, công vụ bận rộn quá…”

“Khỏi phải nói mấy lời khách sáo đó đâu, ông Tăng.” Tần Sâm ngắt lời ông, rút tay lại, buông thõng bên người, ánh mắt nhìn chăm chăm vào đối phương thoáng chút khinh thường. “Tôi tưởng trước tiên ông sẽ giải thích với tôi nguyên nhân sếp Tăng không đến đúng hẹn mới phải chứ?” Vẻ mặt anh khá lạnh nhạt, ẩn chứa chút bất mãn muốn bộc phát. “Tuy khi nãy vợ tôi nhận lầm ông là sếp Tăng nhưng ông không hề phủ nhận, xem ra tôi đã đoán được mục đích của ông ấy rồi. Đây là một thử thách, đúng không?”

Nói cách khác, quý ông đây không phải là Tăng Khải Thụy – Đội trưởng Đội Điều tra thành phố ư? Ngoại hình giống nhau đến vậy, chắc là anh em sinh đôi rồi. Tôi yên lặng đứng bên cạnh, chăm chú quan sát. Không ngoài dự liệu, tôi thấy ông ta thảng thốt trong giây lát, sau đó đưa mắt nhìn người đang đứng bang quan không hề có địch ý là tôi đây, lát sau lại nhìn về phía Tần Sâm: “Không ngờ nhanh như vậy cậu đã…”.

“Trước đó, quả thật ông đã luyện tập rất tốt, nếu không cũng sẽ không sơ suất để lộ bí mật không thuận tay trái.” Ngắt lời ông lần nữa, tốc độ nói của Tần Sâm rất nhanh, cho thấy tâm trạng anh đã có phần bất ổn, bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn. “Nhưng tay của ông đã làm bại lộ tất cả. Bàn tay rất điển hình của bác sĩ ngoại khoa, chăm sóc tỉ mỉ, đốt ngón tay linh hoạt, ngón trỏ có vết chai dao cắt. Mặc dù bây giờ có rất nhiều bác sĩ ngoại khoa đeo gang tay lúc phẫu thuật không hề có đặc điểm này, nhưng xét theo lý lịch của ông, có xuất hiện cũng không phải chuyện ly kỳ gì. Cũng giống vậy, với lý lịch cảnh sát hình sự như sếp Tăng, ở giữa ngón trỏ và ngón cái và trên ngón trỏ không thể nào không có vết chai được.”

Nói đến đây, anh bỗng dừng lại, giơ tay lên vuốt chóp mũi làm bộ, khẽ nhíu mày: “Ngoài ra, mùi thuốc khử trùng 84 trên người ông quá nồng, tôi biết bác sĩ ngoại khoa mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, dù ở nhà cũng phải khử trùng hết lần này đến lần khác. Vợ tôi cũng mắc chứng thích sạch sẽ nặng, có điều nhà tôi dùng thuốc khử trùng loại khác, bởi vì tôi không chịu được mùi này”.

Tôi có dự cảm nếu mình còn tiếp tục chường mặt ở đây thì sẽ bị vạ lây mất thôi. Thế là tôi quay người lui vào bếp, định pha trà cho hai người họ trước.

“Quả nhiên danh bất hư truyền.” Bác sĩ Tăng cất tiếng khen ngợi, đồng thời bày tỏ sự áy náy. “Thật xin lỗi, sở dĩ thăm dò cậu như vậy là vì…”

Thế nhưng ngay lúc này, Tần Sâm gọi tôi lại: “Ngụy Lâm, không cần pha trà nữa, tiễn khách”. Sau đó, tốc độ nói chuyện của anh cũng nhanh hơn khi nãy, âm cuối mỗi câu lại lên cao vài phần. “Thật ra ban đầu, tôi cũng rất mong đợi cơ hội được gặp mặt ông, ông Tăng Khai Thụy. Chẳng qua, tôi không thể chấp nhận được sự nghi ngờ của sếp Tăng. Ít nhất ngụy trang ở mức độ này, tôi cảm thấy nếu không phải bị cảm nghẹt mũi, ngay cả vợ tôi cũng có thể dễ dàng nhận ra. Xét trên một phương diện nào đó, đây chính là đang sỉ nhục tôi. Cho nên cuộc gặp gỡ lần này không cần thiết phải nói tiếp nữa.”

Tôi ngoảnh lại, vừa lúc trông thấy Tần Sâm dợm bước bỏ đi, rồi anh bỗng quay đầu, bỏ lại một câu cho Tăng Khai Thụy: “Tôi tra được thông tin về ông trên Baidu(*). Phải nói thêm rằng, với tư cách là một chuyên gia khoa Tiết niệu, ông là bậc tinh anh trong nghề. Sếp Tăng cũng vậy, là một Đội trưởng dày dặn kinh nghiệm. Đáng tiếc chúng ta không có chung quan điểm, không có bất cứ khả năng hợp tác nào”.

(*) Trang tra cứu thông tin của Trung Quốc, tương tự Google.

Nói xong, anh đi thẳng về thư phòng, không hề ngoảnh lại lấy một lần, bước chân nhanh đến mức như đang thi đi bộ vậy. Ông Tăng Khai Thụy vẫn còn ngơ ngác chưa bắt nhịp được với phản ứng của Tần Sâm. Đến khi cửa thư phòng sập mạnh “rầm” một cái, ông mới hoàn hồn, kinh ngạc và luống cuống nhìn tôi. Tôi nói bằng khẩu hình “Ra ngoài nói sau” rồi mở cửa phòng khách, ra hiệu cho ông.

Ông ta do dự chốc lát rồi đi đến, bước ngang qua tôi ra cổng lớn. Tôi đi theo ông, nhẹ nhàng khép cánh cửa lại nhưng vẫn không kịp che đi tiếng Tần Sâm đập phá đồ trong thư phòng.

“Xin lỗi, kể từ khi bị bệnh, tính tình anh ấy luôn như vậy.” Tôi chỉ đành nở nụ cười áy náy với ông ta.

Ông ta sượng mặt nhìn tôi, ánh mắt không ngừng liếc nhìn về phía cánh cửa, giây lát sau mới trấn tĩnh trở lại. “Tôi từng tìm hiểu một chút, đây cũng là… một kiểu biểu hiện.” Nói đến đây, vẻ mặt ông có phần phức tạp. “Nhưng khả năng quan sát và tư duy logic của cậu ấy đều không bị ảnh hưởng, việc này đúng là rất hiếm thấy. Tuy khá bất lịch sự nhưng để bảo đảm, chúng tôi vẫn phải đưa ra phép thử đơn giản. Điều này là chúng tôi không đúng, thật vô cùng xin lỗi.”

Tôi mỉm cười tỏ vẻ không sao.

“Chủ yếu là vì hôm nay tinh thần anh ấy không tệ. Nếu đúng ngày tâm trạng xấu, anh ấy hoàn toàn không thể tập trung làm bất cứ chuyện gì. Cho nên… thật ra tôi cũng không hiểu tại sao sếp Tăng lại muốn nhờ cậy anh ấy làm cố vấn nữa.”

Trong nhà, âm thanh đồ đạc bị Tần Sâm đập vỡ vẫn không ngừng vang lên khiến Tăng Khai Thụy không tài nào bình tĩnh được, lâm vào trạng thái căng thẳng, toàn thân cứng nhắc, vẻ mặt cũng không được tự nhiên: “Ồ, tôi nghĩ cô biết chứ! Khoảng thời gian trước, thành phố X có một vụ án… Bởi vì nạn nhân là quan chức Chính phủ nên trên mạng bàn tán hăng lắm, ảnh hưởng rất lớn nên Chính phủ vô cùng coi trọng việc này. Song manh mối quá ít, công tác điều tra tiến triển rất chậm.” Ông nhún vai, xốc lại tinh thần. “Kết quả là có một tài khoản ẩn danh đăng bài viết lên diễn đàn, liệt kê một loạt chi tiết rồi tiến hành suy luận, tìm ra được hung thủ. Cảnh sát tra ra địa chỉ IP của tài khoản ẩn danh này, phát hiện…”

“Tôi biết rồi.” Tôi gật đầu.

Tôi vẫn nghĩ đa phần thời gian Tần Sâm lên mạng đều để xem tin tức. Nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện không đơn giản như tôi tường. Tiễn Tăng Khai Thụy ra về, tôi trở vào nhà, lấy chổi đến thư phòng dọn dẹp.

Một giá sách đổ ngang giữa thư phòng, chỗ sách mới vừa được dọn dẹp hôm trước lại nằm la liệt đầy đất, thậm chí có quyển còn văng đến cạnh cửa. Tần Sâm ngồi thu lu trên sô pha, đang cầm bút ghi ghi viết viết cực nhanh, tì mạnh đến mức tôi có thể nghe rõ âm thanh đầu bút ma sát trên mặt giấy. Đây là cách anh rèn luyện trí nhớ lúc trạng thái tinh thần không được tốt: viết lại quyển sách anh vừa đọc trong vòng hai mươi phút trước, bất kể là năm mươi hay tám mươi trang đều viết không sót một chữ.

Tôi không quấy rầy anh, chỉ lẳng lặng đi vào dọn dẹp, nhặt sách lên chất sang một bên trước rồi nâng giá sách. Trong lúc đó, tôi thấy một vài viên thuốc và những mảnh sứ vụn vẽ hoa đặc biệt vương vãi khắp nơi. Hiển nhiên anh đã đập vỡ một bộ dụng cụ pha trà đã cất giữ nhiều năm, còn ném cả lọ thuốc Sulpiride tung tóe nữa. Tôi dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, sau đó mang từng chồng sách đến, đặt từng quyển lên giá theo thứ tự nhất định.

“Em không nên bỏ anh lại đi nói chuyện với ông ta.” Lúc này, Tần Sâm bỗng lên tiếng.

Tôi quay đầu lại nhìn anh, phát hiện anh vẫn cúi đầu ghi chép, hoàn toàn không có ý định nói chuyện nghiêm túc với tôi. Tôi biết anh muốn mượn lời này nhắc nhở cho tôi biết: tất cả là lỗi của tôi, vì thế anh có lý do chính đáng để không đến giúp vợ một tay. Nghĩ cho tâm trạng thiếu ổn định của anh, tôi không phản bác, chỉ tiếp tục đặt sách lên kệ.

“Lần sau… sẽ không vậy nữa.”

Anh xé toạc một trang giấy, vò thành cục rồi ném về phía cửa sổ sát đất, sau đó lại cắm cúi ghi ghi chép chép. Đây là biểu hiện mỗi lúc giận dỗi của anh, nhưng tóm lại, dù sao giận dỗi vẫn còn tốt hơn là tức giận. Xem ra quả thật anh nhớ uống thuốc đúng giờ rồi.

“Thật ra thì…” Tôi vừa xếp sách vừa thử lựa lời trao đổi với anh. “Nếu anh thật sự muốn làm việc này thì không nên nổi nóng với ông ta.” Đầu bút vẫn hí hoáy không ngừng, giọng Tần Sâm ẩn chứa vẻ cáu gắt: “Người có năng lực thật sự sẽ không cần nhìn sắc mặt bất cứ kẻ nào”.

“Nhưng anh cũng biết cái gì gọi là ‘mang ngọc mắc tội(*)’ mà.” Tôi chỉ ra trọng tâm.

(*) Đây là một câu tục ngữ trong Tả truyện, nguyên gốc tiếng Hán là “Thất phu vô tội, hoài bích lập tội”, có nghĩa là “Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì sở hữu ngọc bích mà thành ra mang tội, ý hói là của cải, tài hoa có thể mang đến tai họa.

Anh chỉ “hừ” một tiếng đáp lời tôi.

Công việc cứ thế mà vụt mất, khi cơn phẫn nộ ban đầu đã tiêu tan, Tần Sâm trở nên chán chường vô cùng, gần như ngủ một mạch từ chiều đến sẩm tối. Tôi không có việc gì khác, ở đây cũng chẳng có bạn bè hay người thân nào, dù sắp đến Tết cũng chỉ ru rú trong thư phòng với anh, cắt giấy giết thời gian. Anh cuộn người ngủ mê man trên sàn nhà, chốc chốc lại không anh ổn trở mình, ôm chặt chăn trong ngực, đầu thường xuyên vô thức trượt khỏi gối, lát sau lại khó chịu gối đầu trở lại. Thỉnh thoảng, anh mở mắt đờ đẫn nhìn chân tôi trong chốc lát, không lâu sau lại rơi vào mộng đẹp.

Lúc gần sáu giờ tối, tôi nhẹ nhàng rời khỏi thư phòng, tranh thủ tắm rửa trước khi nấu cơm chiều. Giữa chừng anh lặng lẽ đẩy cửa phòng tắm đi vào, đặt tôi lên bồn rửa tay, giày vò gần một tiếng đồng hồ…

Bình thường sau khi “hành hạ” tôi như thế, buổi tối anh sẽ ngủ khá yên giấc. Thế nên đêm nay, tôi ngủ rất say, không cần lo lắng nửa đêm anh bật dậy, ôm chăn tìm đến thư phòng, ngủ trên sàn nhà nữa. Nhưng “bình thường” không có nghĩa lúc nào cũng vậy. Sáng hôm sau, khi tỉnh giấc khỏi cơn mơ. Tôi phát hiện Tần Sâm vốn ngủ bên cạnh mình giờ không thấy đâu cả. Tôi đang định xuống giường, bước đến thư phòng tìm anh, vừa quay đầu đã chợt thấy anh ngồi ngay trên ghế đệm đặt trước cửa, ung dung nhìn tôi.

Anh đã mặc xong quần jeans dày, áo len và áo khoác nỉ, tóc chải gọn gàng, có lẽ đã rửa mặt từ sớm rồi. Việc này đã đủ khác thường, nhưng khác thường hơn chính là dù anh ngồi trong bóng tối, ánh mắt vẫn sáng ngời, khóe môi khẽ nhếch như cười như không, khuỷu tay gác lên tay vịn, hai tay đặt hờ lên nhau, thậm chí vắt chéo chân, có vẻ ung dung, hơn nữa tâm trạng còn rất phấn chấn.

Cẩn thận nhìn anh trong chốc lát, tôi ngồi lại trên giường, thận trọng hỏi như để xác nhận: “Sao thế?”.

“Anh đang đợi em.” Anh bình tĩnh trả lời rồi nhấc tay trái lên xem đồng hồ: “Hôm nay, anh đi chợ với em.”

“Được thôi.” Tôi không biết anh định làm gì, chỉ có thể đứng dậy thay quần áo rồi nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Không khó nhìn ra hôm nay anh vô cùng tỉnh táo. Lúc ngồi bên bàn ăn sáng với anh, tôi bắt đầu nhớ lại… không biết lần cuối cùng chúng tôi ăn sáng cùng nhau là khi nào nhỉ? Cách đây một tháng, ba tháng, hay là…? Tôi không tài nào nhớ nổi.

Nhưng tôi nhanh chóng hiểu được nguyên nhân anh chủ động đề nghị cùng tôi đi ra ngoài. Điều này không khó đoán, nhất là trong tình trạng anh cứ đi xăm xăm về phía trước như thế này. Tôi theo anh đến một khu dân cư gần đó, từ xa đã thấy cảnh sát căng dây cách ly ở công viên dưới một tòa chung cư. Không ít người dân dậy sớm đang chen chúc bên ngoài, rướn cổ nhìn vào trong, đồng thời cũng ghé tai nhau thì thầm bàn tán. Có một cảnh sát mặc đồng phục đứng bên trong khu vực cách ly, cầm giấy ghi chép lời khai của hai người phụ nữ trung niên.

Tối qua đổ một trận mưa lớn, nước mưa đọng trên lá liên tục nhỏ xuống, rớt lên mái tóc tôi. Tôi đưa tay phủi giọt nước đi, chậm một nhịp so với Tần Sâm, không kịp ngăn cản bước chân anh. Anh không hề để ý đến tiếng xì xào xung quanh, vén dây cách ly, đi thẳng vào trong.

“Này, anh kia!” Anh cảnh sát đang lấy lời khai chú ý đến anh, cất giọng quát lớn nhưng lại bị anh xem như gió thoảng qua tai.

Tần Sâm dừng bước bên ngoài đường phấn trắng vẽ hình thi thể. Tôi đến gần mới phát hiện nơi đó còn để lại một vệt máu khá lớn, bởi vì phía trên có mái hiên bê tong nên không bị nước mưa rửa trôi. Anh đi một vòng trong bán kính năm bước, ánh mắt lướt qua bãi cỏ thưa thớt. Lúc này, vị cảnh sát chạy đến phía sau anh, chưa kịp lên tiếng đã bị anh chặn họng: “Nạn nhân bị giết hại lúc mấy giờ?”.

Anh cảnh sát ngớ người: “Gì cơ?”.

Không có được đáp án mình muốn, Tần Sâm phớt lờ câu hỏi của anh ta, quay đầu giật phắt quyển sổ ghi chép lời khai, nhìn một lượt rồi trả lại: “Khoảng mười giờ năm mươi phút tối”. Nói xong, anh không thèm để ý đến phản ứng kinh sợ của anh ta mà quay trở về chỗ tôi đang đứng ngoài dây cách ly.

Hành động không coi air a gì như thế thực sự đã chọc giận viên cảnh sát. Anh ta sải bước đuổi theo, vẻ mặt tức giận: “Đợi đã…”.

Tôi định cất tiếng giải thích, không ngờ Tần Sâm đã dừng chân, bất chợt quay người, nhìn thẳng vào viên cảnh sát đứng trước mặt. Anh không xin lỗi cũng chẳng giải thích bất cứ điều gì về hành vi của mình, chỉ day day huyệt thái dương, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, bèn “tốt bụng” bỏ lại một câu: “Đúng rồi! Tốt nhất anh nên báo cáo cho cảnh sát phụ trách vụ án này biết, hung thủ chính là tên tội phạm đập đầu cướp của tối ngày mười ba đấy!”.

Quả nhiên là anh không buồn nghe người cảnh sát kia đã nói gì mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.