Nghe Hiểu Hiểu nói xong mặt mày Tô Niệm trở nên khó coi trông thấy, cô thật sự không biết đó là giả nên mới ra tay nặng như thế.
Tô Niệm ậm ừ nhìn Hiểu Hiểu.
“Cô ta sẽ không sao chứ?”
“Chị thật sự không biết cho nên mới....”
Hiểu Hiểu nắm lấy bàn tay đang xòe ra trước mặt mình vỗ vỗ.
“Được rồi”
“Không sao đâu. Cô ta là người của Ôn Thiếu Hoa, anh ta tự biết cách sắp xếp”
“Nếu chị vẫn thấy áy náy thì chờ cơ hội xin lỗi cô ta một lời là được rồi”
Hàn Thiên cùng Ôn Thiếu Hoa từ nảy đến giờ cứ nhìn chằm chằm vào hai cô gái đang xoay lưng lại với mình chụm đầu xì sầm to nhỏ gì đó.
Hàn Thiên đôi lúc lại nhìn thấy khuôn mặt Tô Niệm chuyển biến cảm xúc đến khó coi, sợ rằng Hiểu Hiểu lại bày trò nói năng gì đó.
Hàn Thiên đi đến nắm lấy tay Tô Niệm tách cô ra khỏi Hiểu Hiểu, bất ngờ ôm Tô Niệm vào lòng mình tay ôm lấy sau gáy cô che chở.
“Có sao không?”
“Hiểu Hiểu bắt nạt em sao?”
Tô Niệm có hơi bất ngờ với hành động của Hàn Thiên, rõ ràng cô cùng Hiểu Hiểu đang tâm sự tự nhiên lại nói rằng Hiểu Hiểu bắt nạt cô là sao?
“Không có”
“Tụi em chỉ tâm sự chút thôi”
Tô Niệm vùi đầu vào ngực Hàn Thiên lắc lắc, khá hài lòng, Hàn Thiên vuốt vuốt lấy lưng cô.
Khi nảy tiếng Hàn Thiên hơi lớn làm Hiểu Hiểu khó mà giả điếc, cô cau mày trợn mắt nhìn Hàn Thiên.
“Em chỉ nói chuyện với chị ấy chút thôi. Anh có cần phải nghĩ xấu về em như thế không?”
Hàn Thiên dời tầm mắt đến chỗ Hiểu Hiểu, nhìn thấy ánh mắt uất ức của Hiểu Hiểu anh biết mình đã nghĩ oan cho cô rồi. Nhưng dù sao anh cũng ra vẻ rồi nên đành hỏi tiếp.
“Vậy em đã nói gì mà khiến Niệm Niệm của anh lại tái xanh như thế này hả”
Lúc trước cũng vậy, bây giờ vẫn thế lúc nào cũng “Niệm Niệm của anh“. Anh thì hay rồi, chỉ tội cho những kẻ như Hiểu Hiểu cô mà thôi. Nói chuyện tâm sự một xíu liền bị nghi là có ý đồ.
“Chuyện của phụ nữ thôi, không nhẽ đến chuyện này anh cũng tính quản nữa sao?”
“Sao lại không được?”
“Khắp người cô ấy chỗ nào anh cũng từng nhìn thấy cũng từng chạm qua cả rồi”
“Có gì phải ngại chứ?”
Hàn Thiên thật sự không cảm thấy ngại chút nào sao? Tại sao có thể đứng trước mặt người ngoài mà nói ra những lời như thế này chứ? Khuôn mặt lại còn mang theo chút tự hào cùng vẻ thách thức chạm vào ánh nhìn của Hiểu Hiểu.
Tô Niệm trong lòng Hàn Thiên mặt mày đỏ hết cả lên, lập tức đẩy người Hàn Thiên ra, khó xử nhìn sang Hiểu Hiểu rồi cả Ôn Thiếu Hoa dè dặt nở nụ cười gượng ép hóa giải bầu không khí. Nhưng xem ra cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Hiểu Hiểu đã ngại chín cả mặt chôn chân mà đứng đó, cả người nóng ran bí bách, ngay lúc này cô chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh mà thôi. Nếu còn chậm trễ cô sẽ ngại chết mất, Hiểu Hiểu cười cười nhìn Tô Niệm rồi rời đi.
Còn Ôn Thiếu Hoa, hai vành tai của hắn cũng đỏ ửng cả lên, yết hầu liên tục di chuyển ngại ngùng khó thở. Hắn thừa nhận hắn cũng từng đôi lần ngủ với phụ nữ nhưng ít ra hắn không khoe khoan lộ liễu như Hàn Thiên thế này.
Ôn Thiếu Hoa không biết phải làm sao đành đưa tay vò vò đầu, cố bình tĩnh lãng tránh nhìn xung quanh tìm chốn dung thân, sau đó liền lùi bước trốn đi tìm Hiểu Hiểu.
Sau khi Hiểu Hiểu cùng Ôn Thiếu Hoa đã rời đi hết, Tô Niệm mới đi đến đóng cửa lại, đánh một cái thật kêu vào vai Hàn Thiên.
“Anh nói bậy bạ cái gì vậy hả?”
“Mọi người bỏ đi hết rồi kìa”
Hàn Thiên vờ đáng thương ôm lấy chỗ vừa bị Tô Niệm tác động vật lí.
“Anh chỉ nói sự thật thôi. Có gì phải ngại?”
Đúng là cái con người này, mặt đẹp thì có đẹp đó nhưng ngày càng trở nên phóng khoáng quá mức là sao?
“Nhưng chuyện tế nhị như thế sao anh lại có thể tự nhiên đến nổi muốn nói liền nói ra được vậy?”
“Anh không ngại thì phải nghĩ đến việc người khác sẽ ngại chứ?”
Hàn Thiên trầm ngâm một lúc.
“Vậy việc này không được nói cho người ngoài sao?”
“Tất nhiên rồi”
“Vậy còn giữa em với anh thì vẫn nói được đúng không?”
Tô Niệm cau mày vẻ mặt đề phòng nhìn Hàn Thiên, không lẽ trong đầu anh lại nghĩ gì đó đen tối nữa rồi chứ?
“Hàn Thiên, anh đừng có mà giở trò lưu manh”
“Anh cứ thích giở trò lưu manh đó thì sao nào?”
Hàn Thiên đi đến bế sốc người Tô Niệm lên, cô hoảng hồn ôm lấy cổ anh, lòng lại lo lắng cho bàn chân chưa lành của anh.
“Thiên, chân của anh...bỏ em xuống đi”
Hàn Thiên nhìn qua Tô Niệm trên tay mình mỉm cười, không phải anh đang ôm cả thế giới của mình trên tay sao? Chút vết thương này đã là gì chứ?
Đặt Tô Niệm xuống giường, Hàn Thiên đè lên người cô.
Tay khẽ véo mũi Tô Niệm, làm nũng.
“Bây giờ chân anh có chút đau rồi. Không phải em nên đền bù chút sao?”
“Đền bù cái gì chứ?”
Tô Niệm dường như cố tình không hiểu mà hỏi lại Hàn Thiên.
“Niệm Niệm, hay là chúng ta sinh em bé đi”
Bỗng nhiên Hàn Thiên trở nên nghiêm túc mà đưa ra lời đề nghị, đôi mắt thật sự mong chờ câu trả lời từ Tô Niệm.
Việc này thật sự Tô Niệm chưa từng nghĩ đến, nhưng nếu điều này là việc Hàn Thiên muốn cô rất sẵn lòng, hơn nữa từ trong thâm tâm cô cũng muốn xây dựng một gia đình trọn vẹn cùng Hàn Thiên nên việc này chỉ là sớm hay muộn mà thôi, nhưng chỉ có điều cô không thể nào tưởng tượng được bộ dạng làm mẹ của mình sẽ như thế nào cả, cô không đủ lòng tin ở bản thân.