Diễn cho nhập vai
Sau tất cả Hàn Thiên vẫn chấp nhận cô thì tại sao cô lại từ chối chứ?
Nếu không có Hiểu Hiểu thì có lẽ Tô Niệm cô sẽ mãi không thể nào hiểu được những điều này.
Tô Niệm mang theo tấm lòng biết ơn nhìn Hiểu Hiểu
“Hiểu Hiểu, cảm ơn cô”
“Cũng cho tôi xin lỗi những lời nói không hay lúc trước”
Thấy Tô Niệm hết sức chân thành mà nhìn mình. Hiểu Hiểu vội quơ tay.
“Lời cảm ơn em nhận”
“Còn lời xin lỗi thì thôi đi”
“Lúc trước chẳng phải em trẻ con thách thức chị trước sao?”1
“Việc đó cứ bỏ qua cả đi”
Tô Niệm mỉm cười gật đầu, triều mến mà nhìn Hiểu Hiểu.
“Đẩy giúp chị đến chỗ Hàn Thiên nhé”
Hiểu Hiểu không nói gì thêm, nhưng sau khi nghe Tô Niệm nhờ vả cô liền đi ra phía sau dùng lực đẩy Tô Niệm đến phòng Hàn Thiên.
Trong phòng, Hàn Thiên, Ôn Thiếu Hoa cùng Đại Mao đang ngồi ở sofa trò chuyện, ăn chút bánh, uống chút trà.
Bỗng nhiên tiếng vặn cửa vang lên. Trong phòng trở nên nháo nhào, loay hoay không biết làm thế nào.
Ôn Thiếu Hoa ở gần cửa nhất, hắn nhanh chân bước đến cửa chặn lại.
“Ai đấy?”
Vừa nói hắn vừa ra hiệu cho Hàn Thiên trở về giường, nhưng Hàn Thiên không ngờ lại ngốc hơn hắn tưởng cứ đứng ngơ ra đó, nhún vai cau mày khó hiểu nhìn hắn.
“Là tôi”
“Mở cửa ra đi”
Tiếng của Tô Niệm đây mà, nhìn Hàn Thiên hắn liền muốn chửi thề. Nhưng đành mím môi cắn răng nhịn xuống, hấp tấp nhìn sang Đại Mao rồi nhìn sang chiếc giường, ý muốn cậu ta lôi Hàn Thiên qua đó, nhưng Đại Mao cũng chẳng khác gì Hàn Thiên là mấy, vẫn thế cứ đứng ngơ ra đó.1
Người ta nói chủ nào tớ nấy quả là không sai mà.
“Cô chờ xíu nhé”
“Tôi đang thay đồ, sắp xong rồi”
Đúng là việc gì cũng phải đến tay Ôn Thiếu Hoa hắn.
Ôn Thiếu Hoa bóp cửa, đi đến lôi Hàn Thiên đẩy anh nằm xuống giường, Hàn Thiên ngạc nhiên trừng trừng mắt không kịp phản ứng nhìn hắn.
“Lúc nhỏ cậu thông minh lắm mà”
“Đang diễn thì lo nhập vai cho đạt vào”
“Còn thừ người ra đó”
“Tính để bắt quả tang hay sao?”
Vừa lèm bèm, Ôn Thiếu Hoa vừa chồm người kéo chăn phủ người Hàn Thiên.
(Chết tiệt ai kêu rút dây truyền dịch ra làm gì chứ?)
Ôn Thiếu Hoa cầm lấy dây truyền dịch đưa lên trước mặt, thầm chửi.
“Ráng chịu chút đi, tôi gắn nó vào lại”
“Cậu điên à”
“Cậu giết người thì được, chứ làm bác sĩ cậu không hợp đâu”
Hàn Thiên chính là lo lắng cho mạng sống của mình đó, anh thà chết trong tay Tô Niệm chứ nhất quyết không chết trong tay Ôn Thiếu Hoa.1
“Cậu dùng băng keo cố định là được rồi”
“Nhiều lời”
“Ưn~”
Ôn Thiếu Hoa nói xong liền mạnh bạo đâm chiếc kim truyền dịch vào cánh tay Hàn Thiên. Khiến cả người Hàn Thiên đau đớn co lại.
“Cậu đúng là...”
Chẳng thèm quan tâm đến Hàn Thiên, đàn ông trai tráng nhịn chút cũng chẳng sao, cứ tạm vậy đi, tuy có chút máu nhưng Ôn Thiếu Hoa hắn nghĩ đâm xong rồi còn nói được thì chắc chắn vẫn ổn, chưa chết được.1
Đứng thẳng người Ôn Thiếu Hoa nhìn lại Hàn Thiên một lượt hài lòng.
“Được rồi”
“Nhắm mắt lại đi”
Định đi đến mở cửa, Ôn Thiếu Hoa lại nhìn thấy mảnh vải trắng đặt trên bàn. Hắn nắm chặt lòng bàn tay, nghiến răng cầm mảnh vải lên cố gắng cười.
“Hàn Thiên”
“Cái gì?”
“Cậu còn hỏi cái gì được sao?”
Ôn Thiếu Hoa cầm mảnh vải hướng về phía Hàn Thiên.
“Sao lại tháo hết chúng ra thế này? Cậu có biết mất thời gian của tôi lắm không?”
“Tôi thấy nó rất xấu xí. Còn che đi hết dáng vẻ đẹp trai của mình nên tháo nó xuống thôi”1
Cái độ tự luyến này, Ôn Thiếu Hoa nhất định phải đến đấm cho Hàn Thiên một trận mới được.
“Thiếu Hoa/ Đại Mao”
“Hai người làm gì trong đó mà lâu vậy?”
Lần nữa tiếng Tô Niệm lại vọng vào. Ôn Thiếu Hoa nhìn ra cửa.
Xem ra hôm nay Hàn Thiên gặp may tạm bỏ qua vậy, Ôn Thiếu Hoa rồi nhanh chân đi đến giường bệnh. Cúi người quấn bừa mảnh vải lên đầu Hàn Thiên.
“Hàn Thiên, cậu có biết để chuẩn bị những thứ này tốn nhiều thời gian lắm cậu biết không hả?”
“Cậu làm cái gì vậy?”
“Quấn hết lên mặt tôi rồi này”
Hàn Thiên không hài lòng kéo kéo mảnh vải hất ra.
“Đại Mao cậu còn ngơ ra đó làm gì?”
“Qua giúp một tay đi”
Nhìn Đại Mao cuống cuồng xoa đầu bức tóc đứng đó, Ôn Thiếu Hoa lên tiếng.