“Chân ở trên người cô ta, đến hay không đó là việc mà không ai có thể quản được”
Đã phóng lao thì đành phải theo đến cùng. Lời hứa giữa cậu và Tô Niệm cứ xem như là bí mật của cả hai đi.
Đại Mao chỉ nghĩ mình làm như thế cũng vì tốt cho Hàn Thiên thôi. Nếu cứ để Tô Niệm day dưa mãi không dứt chắc chắn sẽ chỉ khiến Hàn Thiên thêm phần đau khổ hơn mà thôi.
Chi bằng cứ để cậu ta trở nên ích kỉ một lần đi.
............
Vẫn như thường lệ, hôm nay Ôn Thiếu Hoa lại mang thức ăn vào phòng cho Tô Niệm.
Hơn ba ngày nay nhìn cô trầm mặc, tự ngược bản thân mình cũng đủ lắm rồi. Ngày ngày bao nhiêu thức ăn được Ôn Thiếu Hoa đem tới, dù ép uổn đến mức độ nào cô cũng chỉ ăn cho có lệ, vết thương trên người cô cơ bản đã lành nhưng thân thể cứ thiếu đi chất dinh dưỡng mà xanh xao đến khó coi.
Hôm nay, Ôn Thiếu Hoa tính sau khi cho cô ăn xong, sẽ đưa cô đến gặp Hàn Thiên.
Chỉ có gặp Hàn Thiên, tự mình an ủi lòng, cô mới có thể cảm thấy nhẹ nhõm được. Ôn Thiếu Hoa biết lòng cô ngoài yêu ra thì còn tự trách bản thân mình rất nhiều.
Nhìn bóng lưng Tô Niệm một lúc, đặt khay thức ăn xuống bàn, Ôn Thiếu Hoa ngồi xuống bày từng món ra bàn chờ cô.
“Tô Niệm, cô qua ăn chút gì đi”
Đang mạch suy nghĩ, Tô Niệm đành cắt ngang, đôi mắt u buồn nhìn về phía Ôn Thiếu Hoa.
“Khi nào tôi có thể đến thăm Hàn Thiên?”
Cười nhạt nhìn Tô Niệm.
Mấy ngày nay, Tô Niệm hầu như đều không mở miệng nói bất cứ điều gì. Có chăng cũng chỉ là những câu hỏi liên quan đến Hàn Thiên.
Hôm nay vẫn vậy.
“Cô qua đây ăn trước đi”
“Anh ấy đã tỉnh chưa?”
“Tô Niệm, cô đừng khờ khạo cố chấp nữa”
“Ba ngày qua cô hết ngồi thơ thẩn ở đó như một con ngốc, ăn không chịu ăn, uống không chịu uống, cô hành hạ bản thân mình cho ai xem”
“Cô nhìn lại mình đi, cô xem mình còn giống một con người không?”
“Cô không thể quan tâm đến cảm nhận của tôi một chút nào sao?”
Ôn Thiếu Hoa bỗng dưng nổi cáu lớn tiếng nhìn Tô Niệm. Miệng lại vô tình nói ra một số lời không nên.
Đôi mắt chớp chớp lãng tránh.
Cả hai bỗng dưng lại rơi vào im lặng, không khí trong căn phòng vốn đã ngột ngạt càng trở nên bí bách đến khó thở.
Tô Niệm cô chưa từng nghĩ qua thái độ của mình lại ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng của Ôn Thiếu Hoa đến như vậy.
Cũng đúng thôi vì mấy ngày nay đầu óc của cô đều để hết ở chỗ một người, cô làm sao đủ sức mà quan tâm đến cảm nhận của người khác nữa chứ.
Tô Niệm chỉ biết ngồi đó tròn mắt nhìn Ôn Thiếu Hoa.
“Tôi xin lỗi”
Lời xin lỗi phát ra, kéo Ôn Thiếu Hoa về với thực tại. Nén lòng mình xuống, hắn dịu dàng nhìn cô.
“Qua đây ăn đi”
“Lát nữa tôi đưa cô đến bệnh viện”
Tuy Ôn Thiếu Hoa không nói thẳng ra, nhưng đưa cô đến bệnh viện thì chắc chắn chỉ có thể là đi gặp Hàn Thiên thôi.
“Anh nói thật sao?”
Tô Niệm không giấu nổi sự vui mừng trong mình, liền xác nhận lại.
Nhưng rồi nụ cười trên môi cô cũng dần tắt lịm đi khi Ôn Thiếu Hoa vẫn im lặng không trả lời lại.
Nhưng chỉ có hắn mới biết lòng mình ngay lúc này như có hàng trăm lưỡi dao đua nhau cứa vào vậy. Bên cạnh hắn bao ngày qua dù hắn làm đủ mọi cách cô cũng chỉ trưng ra bộ mặt buồn đau, mà hắn chỉ mới nói cho cô đi gặp Hàn Thiên cô lại vui đến độ khiến lòng hắn quặng đau.
“Qua đây ăn nhanh rồi còn đi nữa”