Vẫn không thấy Hàn Thiên có ý định rời khỏi nơi tư mật của mình, Tô Niệm dùng sức nhướng người ngồi dậy.
“Thiên...ưm...đừng...ưm ưm...liếm nữa...”
Tô Niệm ngồi dậy khiến Hàn Thiên có chút không hài lòng, không nói năng gì chỉ mạnh bạo tách hai chân cô ra một khoảng rộng mà tiếp tục trêu đùa, cứ thế cả người Tô Niệm bị anh kích tình đến mềm nhũn cả ra.
Mặt Tô Niệm nhăn lại rên rỉ khó chịu, bên trong cô trống trãi đến nổi khô khốc. Dường như Hàn Thiên là đang cố tình, đã rất rất lâu rồi nhưng anh vẫn mãi ở bên ngoài gõ cửa, dù cửa đã mở vẫn nhất định không chịu đi vào, cứ ù lì ở ngoài đó khiêu khích.
“Thiên...ưm...em khó....ưm...chịu...”
Khi nảy rõ ràng còn cứng đầu trách anh, mới đó đã bắt đầu không thể nhịn, đúng phụ nữ chỉ được cái dối lòng là giỏi.
Nơi khóe môi Hàn Thiên lần nữa treo ý cười, rời nơi “tình yêu hạ thân” của Tô Niệm, Hàn Thiên chồm người hôn nghiến đôi môi cô, đè cô nằm dài xuống giường. Thầm thì vào bên tai cô.
“Muốn nếm thử mùi vị của tiểu Hàn Thiên không?”
Hàn Thiên đối với cô cái gì cũng đều rất tốt, tất cả mọi thứ ở anh cô đều hài lòng trừ việc chăn gối. Không biết Hàn Thiên đã xem bao nhiêu phim mà có thể thuần thục đến như thế, còn không biết xấu hổ mà nói ra những lời không trong sáng đầy sự tự nhiên và thoải mái.
Tô Niệm vội lắc đầu.
“Không nếm”
Còn ngại sao? Hôm nay nhất định Tô Niệm không thể thoát.
Hàn Thiên buông người Tô Niệm, nằm dài xuống giường, chỉa thẳng vật nam tính đang dựng đứng, thô dài, gân guốc, đầy kiêu ngạo của mình lên trên.
Tô Niệm chính là hụt hẫn khi đang trong cơn khoái cảm lại bị Hàn Thiên buông lơi, đôi mắt trong veo thuần khiết đầy bất lực, hướng thẳng về nơi hạ thân của Hàn Thiên giật mình.
Bắt được ánh mắt cô rồi. Rõ ràng Hàn Thiên đã dùng thân mời gọi như thế mà cô chỉ ngồi đó quan sát, thật là biết cách trêu đùa.
Bất lực Hàn Thiên chỉ vào vật đang dựng đứng kia nắm, lấy bàn tay đang buông thỏng dưới giường của Tô Niệm. Nhẹ giọng ngon ngọt dụ dỗ.
“Cúi người ngậm lấy nó, nhất định em sẽ rất thích”
Hàn Thiên thật ra rất tự hào về tiểu Hàn Thiên của mình. Nơi đó của anh chắc chắn không một người đàn ông nào có thể sánh bằng, việc lăn giường nếu nói về kĩ thuật Hàn Thiên cũng tự tin rằng của mình là tốt nhất.
Nhưng vẻ mặt Tô Niệm có vẻ bài xích nơi đó của Hàn Thiên thì phải, cô không hứng thú mà vẻ ngược lại còn rất khó chịu nhíu mày.
Thoáng qua suy nghĩ gì đó trong đầu. Vẻ mặt Tô Niệm đôi ba giây khó hiểu, biểu cảm lúc này tựa như lời biệt li.
Xếp gọn lại tất cả cảm xúc, Tô Niệm nhìn vào đôi mắt rực tình cầu khẩn của Hàn Thiên.
Cuối cùng cô đã đưa ra quyết định.
Tô Niệm leo lên người Hàn Thiên, cúi đầu ngậm lấy tiểu Hàn Thiên. Nhưng mà kích thước này to quá thì phải. Nơi khoang miệng của Tô Niệm dù cố hết sức cũng ngậm được một phần ba.
Tô Niệm bắt đầu di chuyển, sợ rằng răng mình sẽ tổn thương đến cậu bé, Tô Niệm cứ mơn trớn nhẹ nhàng, nào ngờ chính sự vụn về này lại bức điên Hàn Thiên, cảm giác này anh chưa từng có. Nó thoải mái đến nổi anh chỉ muốn phóng thích tất cả t.inh dịch ngay lập tức.
Hàn Thiên chồm người, ấn chặt sau gáy Tô Niệm,vận động eo mình, đem tiểu Hàn Thiên đâm thẳng vào cuống họng Tô Niệm đến hết.
Cổ họng Tô Niệm cứ như đang chơi trò xếp hình mà vừa y không còn khoảng trống. Cảm giác ngạt thở muốn nôn thóc ập đến, muốn đẩy hạ thân Hàn Thiên ra nhưng đầu của cô đã bị Hàn Thiên khóa chặt không cách nào có thể gỡ ra.