Mật Đắng

Chương 106: Chương 106: Mang thai




“Cô nói điên khùng cái gì vậy?”

“Cô lấy tư cách chị dâu phản đối cái gì chứ?”

“Không phải tôi với cô ấy chỉ cùng nhau dùng một bữa cơm thôi sao? Việc bạn bè dùng cơm là hết sức bình thường không phải à?”

Thì ra chỉ là bạn bè thôi sao?

Vậy Tô Niệm hiểu lầm hai người họ rồi?

Tô Niệm cười ngại ngùng, đưa tay lên vành tai của mình mà xoa xoa.

Nhìn thấy Tô Niệm khó xử, Hàn Thiên ôm lấy eo cô vỗ về trấn an. Sau đó thay mặt Tô Niệm nhìn sang Ôn Thiếu Hoa.

“Cô ây có chút nhạy cảm thôi”

“Vậy hai người tiếp tục dùng bữa đi”

“Làm phiền rồi”

Nói rồi Hàn Thiên ôm eo Tô Niệm xoay lưng về bàn của mình, Ôn Thiếu Hoa ấy thế mà cũng chẳng tha còn rướng cổ nói vọng theo.

“Hàn Thiên cậu quản vợ mình cho chặt vào. Còn thả rong như thế có ngày cô ta cắn người đó”

Cũng chẳng quan tâm đến đôi lời ba hoa của Ôn Thiếu Hoa làm gì, vì Hàn Thiên biết hắn chỉ nói đùa thế thôi. Anh chỉ thầm tự cười mà vờ không nghe thấy.

Cứ thế trở về bàn của mình, nhường lại không gian riêng cho Ôn Thiếu Hoa và Hiểu Hiểu.

Thật ra, cả tháng nay tình cảm cả giữa Ôn Thiếu Hoa và Hiểu Hiểu cũng khá tốt, có thể nói đơn giản giữa hai người đã nằm trên mức tình bạn nhưng để nói là yêu thì vẫn chưa.1

Bởi từ sâu trong thâm tâm của cả hai vẫn còn day dưa một số tình cảm của chuyện cũ chưa thể dứt hẳn ra, trước mắt họ chỉ xem nhau là những người bạn thân thiết nhất của đối phương mà chia sẻ, tâm sự cùng nhau thôi.

Còn chuyện của sau này có tiến xa được hay không thì xem ra phải chờ thời gian trả lời rồi.

Sau khi ngồi vào bàn ăn, Tô Niệm liền ôm mặt tự trách mình hấp tấp. Nhìn dáng vẻ của cô Hàn Thiên chỉ biết lắc đầu cười trừ.

“Được rồi, đồ ăn nguội hết kia kìa”

Hàn Thiên cắt miếng bít tết của mình đưa đến trước mặt Tô Niệm.

“Há miệng ra”

Tô Niệm ngoan ngoãn bỏ tay ra, chồm người nuốt miếng bít tết vào trong, sau đó liền quên đi việc khi nảy mà tiếp tục càn quét thức ăn trên bàn.

Dùng bữa xong, Tô Niệm ôm lấy chiếc bụng no căng của mình, mà thở hổn hển.

Vừa lúc cái biểu hiện xấu xí của cô lại bị Ôn Thiếu Hoa và Hiểu Hiểu nhìn thấy, Tô Niệm vội ngồi lên thẳng lưng, ưỡn ngực.

Có chút buồn cười, nhưng rồi cả ba lại cố nén nụ cười đó vào trong.

“Chúng tôi định đi xem phim, hai người đi cùng luôn không?”

Miệng thì nói thế thôi nhưng Ôn Thiếu Hoa không hề muốn hai con người này theo chút nào. Rõ ràng có hai người họ, hắn và Hiểu Hiểu không được tự nhiên, lại còn phải chứng kiến cảnh hai người họ tình tứ bên nhau nữa như thế chẳng công bằng chút nào cả.

“Lát nữa tôi phải đưa Niệm Niệm đến bệnh viện khám rồi”

Hiểu Hiểu nghe thế liền suýt xoa nhìn Tô Niệm.

“Chị có vấn đề gì sao?”

“Đi khám con”

Tô Niệm vội xua tay lắc đầu, định mở miệng nói nhưng lại bị Hàn Thiên cướp mất.

Hiểu Hiểu cũng ngại ngùng trông thấy, thật ra cả tháng nay tuy sống chung nhà nhưng hầu như Hiểu Hiểu rất ít thấy Tô Niệm, dường như Tô Niệm chỉ chui rút trong phòng nằm lì trong đó mà ngủ, ngay cả ăn uống Hàn Thiên cũng đem lên đến tận nơi.

Tuy không biết chính xác là thế nào nhưng Hiểu Hiểu cũng đôi ba phần đoán được nên cũng không bao giờ gõ cửa phòng làm phiền Tô Niệm.

“Hàn Thiên, anh đừng đùa nữa”

Tô Niệm cau mày, nhắc nhở Hàn Thiên giữ chừng mực. Rồi sau đó quay sang nhìn Hiểu Hiểu dịu dàng.

“Chị thấy hơi chóng mặt, lại hay buồn ngủ nên muốn đi khám chút thôi. Em đừng nghe anh ấy nói bậy bạ”

“Vậy có gì chị nhớ bảo em biết với. Tụi em đi trước đây, phim sắp chiếu rồi”

“Ừm”

“Xem phim vui vẻ”

.......

Tại bệnh viện.

“Chúc mừng gia đình”

“Thai nhi được ba tuần tuổi rồi”

Vị nữa bác sĩ vui vẻ, nhìn sang Hàn Thiên với vẻ mặt đầy lo lắng đang nắm lấy tay Tô Niệm, thông báo.

Từ vẻ mặt đầy lo lắng nghe tin vui Hàn Thiên liền chuyển sang trạng thái phấn khích. Cuối cùng anh cũng được làm cha rồi.

Nhưng chưa vui vẻ được là mấy thì lại nghe thêm thông tin từ bác sĩ.

“Nhưng thai nhi hiện tại đang ở tình trạng bị động nhẹ. Những tháng đầu, thai nhi còn chưa được ổn định, nên người nhà cần đặc biệt quan tâm và chăm sóc sản phụ, tránh để sản phụ đi lại hay làm những việc quá sức hay rơi vào trạng thái trầm cảm trong lúc mang thai nhằm tránh ảnh hưởng rất xấu đến cả mẹ và bé”

Nhìn thấy bốn con mắt chăm chăm đầy vẻ lo lắng nhìn về phía mình, nữ bác sĩ cười hiền từ.

“Hai vợ chồng cô cậu đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế, hiện tại thì bé và mẹ vẫn rất ổn, không sao cả, nếu có phát hiện dấu hiệu nào bất thường cậu phải đưa vợ mình đến đây ngay để chúng tôi còn xử lí”

“Còn việc quan hệ nam nữa vẫn có thể nhưng nhớ phải tiết chế lại một chút, tốt nhất cậu nên tìm hiểu thêm thì sẽ tránh ảnh hưởng đến đứa bé”

Sau khi nghe thêm một số căn dặn cần chú ý từ bác sĩ, thì cả hai cũng ra về.

Trên đường về không hiểu sao, Hàn Thiên lại lái xe chậm đến nổi thua cả một người đi bộ trên vỉa hè, làm ai ai cũng nhìn vào cả hai như những tên bệnh hoạn không thuốc chữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.