Chập tối, Hiểu Hiểu ngồi ở xích đu bên hông nhà ngắm sao, bỗng dưng có một bóng dáng lập lòe lúc ẩn lúc hiện, dọa cho cô một trận khiếp vía.
Nhưng nhìn kĩ người đó chẳng phải Tô Niệm sao?
Cô ta lén lúc thập thò ở đây làm gì chứ?
Khi thấy Tô Niệm đã yên vị tại một góc, Hiểu Hiểu mới tò mò, chân khẽ lần theo đến vị trí mà Tô Niệm đang đứng, núp sau một khoảng.
Thì ra đang gọi điện thoại.
Rõ ràng theo lời cha Hàn Lãnh, cô ta chỉ có một người mẹ, nhưng cũng từ mặt rồi, vậy cô ta có thể gọi cho ai?
Tại sao không công khai nói chuyện mà phải lén lúc giấu giếm thế này?
Hiểu Hiểu gióng một bên tai cố gắng nghe cuộc hội thoại.
“Phía bên Hàn Thiên đủ độ chín rồi”
“....”
“Việc năm xưa là anh ta nợ tôi”
“....”
“Tôi chỉ đang dùng cách tương tự mà đạp đổ anh ta thôi”
“....”
“Được”
“Gặp anh sau”
Vì ở khá xa Hiểu Hiểu chỉ nghe loáng thoáng được bấy nhiêu, nhưng chắc chắn cô ta đang tính làm việc xấu xa, còn liên quan đến Hàn Thiên.
Nhất định phải tìm được bằng chứng chống lại cô ta, đây chính là cơ hội tốt để tống cổ cô ta ra khỏi nhà, đặc biệt còn để bảo vệ Hàn Thiên khỏi âm mưu gì đó của cô ta nữa.
Nghĩ xong, Hiểu Hiểu liền chạy thẳng vào phòng đóng sầm cửa lại.
Bên này, Tô Niệm nhìn chằm chằm theo bóng lưng đã khuất của Hiểu Hiểu nhếch mép.
“Ngu ngốc”
.....
Đã hơn hai giờ sáng, Hiểu Hiểu vẫn không cách nào chợp mắt, những lời khi nảy của Tô Niệm cứ vọng lại trong đầu cô.
Nhất định cô phải chứng minh cho Hàn Thiên thấy vốn dĩ Tô Niệm là loại người xấu xa, cô ta không ngây thơ như vẻ bề ngoài mà ai cũng thường hay thấy.
Hiểu Hiểu trèo xuống giường, chân mang dép rón rén đến phòng riêng của Tô Niệm, theo phép lịch sự liền vờ gõ cửa, mục đích để xem xem có cô ta không, nhỡ có còn biết đường mà thoái thác.
Không nghe tiếng động gì cả, cánh cửa cũng theo lực gõ mà hé mở.
Cửa không đóng?
Hiểu Hiểu bước vào, lắm la lắm lét nhìn thử xung quanh, đèn nhà vệ sinh đang sáng còn có tiếng nước chảy. Nhẹ đóng cửa lại, Hiểu Hiểu quan sát kĩ một lượt trong phòng, cuối cùng ánh mắt lại va vào hộc tủ ở đầu giường, cô đi đến kéo nó ra. Bên trong có một chiếc hộp nhỏ.
Mở ra, Hiểu Hiểu liền đứng hình mà nhìn vật bên trong.
Tiếng nước chảy đã dừng, Hiểu Hiểu đóng vội hộc tủ, cầm lấy chiếc hộp nhỏ đi về phòng.
Sau khi Hiểu Hiểu rời đi Tô Niệm cũng từ nhà tắm đi ra. Nhìn cánh cửa đã đóng sầm lại, hộc tủ còn hở ra. Cô chỉ nở một nụ cười. Vô tư đi đến đóng hộc tủ lại.
Rồi trèo lên giường lau khô tóc.
......
Sáng sớm hôm sau, vẫn như thường lệ Hàn Thiên lại tiếp tục ngồi ở bàn ăn chờ Tô Niệm. Một lúc sau cuối cùng cô cũng từ trên lầu đi xuống.
Điều chỉnh tâm trạng, trên môi Tô Niệm liền nở nụ cười tươi như hoa đi đến bên cạnh Hàn Thiên, tinh nghịch đập nhẹ vào vai anh một cái, rồi vòng lên trước kéo ghế ngồi xuống.
Hàn Thiên cũng chẳng nói gì cong môi đáp trả, bê đĩa bít tết trên bàn thái nhỏ rồi đặt nó trước mặt Tô Niệm. Còn không quên xoa lấy đầu cô.
“Ăn đi”
Vừa hay Hiểu Hiểu cũng từ phòng đi ra, thấy cảnh tượng vừa rồi lại tức tối, nhưng không sao nội trong hôm nay nhất định Hàn Thiên sẽ đuổi cổ cô ta đi nhanh thôi.
Tô Niệm nhìn thấy Hiểu Hiểu đang trân trân nhìn mình liền cười nhạt, thư thả đưa miếng thịt bò lên miệng nhóp nhép nhai, ánh mắc sắc bén, lạnh lẽo đến buốc giá.