Tô Niệm cùng Ôn Thiếu Hoa bước đến cạnh giường Hàn Thiên.
Thấy Hàn Thiên vẫn cúi đầu vào quyển sách, cũng không có ý định sẽ ngước lên nhìn mình. Lòng Tô Niệm thật sự rất đau, nước mắt lại như sắp chảy ra, cố kiềm nén cô nuốt ngược vào trong.
Ôn Thiếu Hoa cảm nhận được lòng bàn tay Tô Niệm dần trở nên lạnh lẽo mà xiết chặt bàn tay hắn hơn. Tay còn lại hắn vỗ vào tay Tô Niệm.
“Em nói chuyện với cậu ấy đi”
“Anh ra ngoài đợi em”
Cuối cùng Ôn Thiếu Hoa vẫn không chịu được, có lẽ hắn không nên nhận lời giúp cô.
Buông tay Tô Niệm, Ôn Thiếu Hoa nhanh chóng rời đi. Đóng cửa phòng, Ôn Thiếu Hoa vừa hay gặp Hiểu Hiểu đang định vào trong.
Chắn trước cánh cửa ngăn Hiểu Hiểu vào trong.
“Tô Niệm ở trong”
Hiểu Hiểu gật đầu nhìn Ôn Thiếu Hoa. Nhưng nhìn kĩ thì không đúng lắm người đàn ông này cũng biết khóc ư?
Thấy Hiểu Hiểu cứ trân trân nhìn mình, Ôn Thiếu Hoa lúng túng quệt đi giọt lệ trên mi mắt.
Nhanh chân, Ôn Thiếu Hoa tìm một nơi thật yên tĩnh, định hình lại cảm xúc của bản thân.
Chỉ là không ngờ Hiểu Hiểu lại theo sau hắn, cô bắt gặp hắn ngồi đó ôm mặt khóc, càng lúc càng lớn hơn.
Hiểu Hiểu lấy từ trong túi ra vài cục kẹo, đi đến chỗ Ôn Thiếu Hoa, đưa bàn tay chứa đầy kẹo đến trước mặt hắn.
“Đồ ngọt có thể xoa dịu nỗi buồn trong lòng rất tốt đó”
Ôn Thiếu Hoa từ từ bỏ tay ra khỏi mặt mình. Nhìn những cục kẹo đủ màu sắc xinh xắn nằm gọn trong lòng bàn tay Hiểu Hiểu.
Hắn ngước lên nhìn cô.
Chỉ thấy Hiểu Hiểu mỉm cười, mắt liếc nhìn số kẹo trên tay mình lần nữa động đậy lòng bàn tay ý muốn Ôn Thiếu Hoa hãy nhận lấy chúng.
Hắn đưa tay chọn đại một cục, bóc vỏ bỏ vào miệng.
Hiểu Hiểu khá hài lòng, nắm số kẹo còn lại trong lòng bàn tay, ngồi xuống cạnh hắn.
“Anh yêu Tô Niệm sao?”
Dù sao Hiểu Hiểu cũng duy trì mối tình đơn phương với Hàn Thiên trong một thời gian khá dài, nhìn sơ qua cô cũng biết Ôn Thiếu Hoa chắn chắn có thích Tô Niệm.
Ôn Thiếu Hoa có chút ngạc nhiên nhìn Hiểu Hiểu, ngay đến cả Tô Niệm còn không nhận ra tình cảm của hắn đối với bản thân cô, nhưng Hiểu Hiểu lại nhìn ra.
Hiểu Hiểu bắt gặp ánh mắt của Ôn Thiếu Hoa, biết là mình đoán đúng rồi cô mỉm cười.
“Anh đừng nhìn tôi như thế”
“Dù sao tôi cũng là người có kinh nghiệm trong việc đơn phương đó”
“Nhìn qua tôi liền có thể hiểu được”
“Nhưng anh yên tâm đi, nếu anh đã không nói cho chị ấy biết, tôi cũng sẽ không nói đâu”
Ôn Thiếu Hoa thu lại ánh mắt của mình nhìn về phía trước cảm nhận hương vị ngọt ngào đang tan ra trong miệng mình.
“Cô làm sao có thể buông bỏ được vậy?”
Thật ra để nói buông bỏ thì cũng không hẳn, vì tình cảm trong cô dành cho Hàn Thiên chưa bao giờ thay đổi cả, chỉ là nó chuyển từ một dạng này sang dạng khác mà thôi.
“Yêu một người không nhất thiết phải ở bên cạnh người đó, nhìn người ta hạnh phúc đó cũng là một cách yêu”
“Tôi từng nghĩ rằng mình không thể sống nếu thiếu Hàn Thiên. Nhưng bây giờ thì sao? Tôi vẫn sống tốt đó thôi”
“Không có việc gì là không thể cả. Chỉ cần anh quyết tâm mọi chuyện sẽ tự khắc sẽ theo ý anh mà thôi”
Nhìn ánh mắt long lanh cùng nụ cười của Hiểu Hiểu khi nhắc đến Hàn Thiên, bỗng dưng Ôn Thiếu Hoa lại hiểu ra. Thì ra yêu một người việc hạnh phúc nhất là có thể nhìn thấy người đó hạnh phúc.
Bỗng dưng Ôn Thiếu Hoa nhớ ra.
“Chết rồi”
Hiểu Hiểu nhíu mày, tự dưng hắn lại la lên không đầu không đuôi.
“Có chuyện gì sao?”
“Tô Niệm cô ấy định rời đi”
“Nhất định tôi phải ngăn cô ấy lại”
Hiểu Hiểu cười trừ, cô quá đỗi hiểu Hàn Thiên mà, anh sẽ không để Tô Niệm đi dễ dàng vậy đâu. Lo làm gì cho tốn sức.
“Anh không cần phải lo. Hàn Thiên không để chị ấy đi đâu. Mọi chuyện đã tỏ rồi, họ chẳng còn lí do gì để xa nhau cả”
“Tô Niệm nhờ tôi giả làm bạn trai cô ấy”
“Cô nghĩ lí do này thì sao?”
“Cái gì?”
Ôn Thiếu hoa nghiêng đầu nhìn Hiểu Hiểu, vì ở khoảng cách khá gần, Hiểu Hiểu hét lớn làm nước bọt bắn hết lên cả mặt hắn. Ôn Thiếu Hoa nhắm mắt miễn cưỡng lau đi nước bọt trên mặt mình.