Lệ không ngừng rơi, Tô Niệm cau mày mà xác nhận lại lần nữa.
Nhưng rồi cũng chẳng có gì thay đổi cả, trong mắt Hàn Thiên cô vẫn chỉ là một người xa lạ.
Lòng Tô Niệm lại trào dâng một nỗi buồn không thành tên. Cô từ từ rụt tay mình lại, nhìn qua Hàn Thiên trong đầu suy ngẫm gì đó, chỉ thấy sau đó Tô Niệm liền mỉm cười.
“Nếu anh không nhớ thì cũng không sao cả. Chúng ta có thể làm quen lại từ đầu mà”
“Em tên Tô Niệm”
“Lúc trước chúng ta...”
Bỗng nhiên Tô Niệm lại khựng lại dè dặt. Thật ra cô muốn nói rằng lúc trước anh yêu cô nhiều đến thế nào và cô cũng thế nhưng bây giờ Hàn Thiên không nhớ gì cả. Cô không biết anh đã tha thứ cho mình chưa nên không dám nói bừa.
“Lúc trước chúng ta thế nào?”
Hàn Thiên nhìn vẻ mặt dần biến sắc của Tô Niệm gặng hỏi.
“Ừm...lúc trước chúng ta từng biết nhau nhưng chắc anh không nhớ rồi. Hay bây giờ chúng ta cứ bắt đầu lại từ bạn bè đi”
“Vậy nói tôi nghe xem lúc trước chúng ta biết nhau thế nào?”
“Có khi tôi lại ấn tượng gì đó với cô không chừng”
Hàn Thiên nửa đùa nửa thật nhìn Tô Niệm. Khiến cô có phần hơi khó xử. Thật sự cô không biết phải mở miệng nói như thế nào mới phải cả.
“Chúng ta chỉ quen biết bình thường thôi”
Nhìn nụ cười gượng gạo của Tô Niệm, trong đôi mắt Hàn Thiên thoáng chút khó chịu không hài lòng là mấy. Anh không muốn cô phủ nhận tình cảm của mình dành cho cô như thế.
Nhưng mà anh cũng đoán được chút tâm tư nhỏ của cô lúc bấy giờ, nhìn cô thế này anh thương nhiều hơn giận, chỉ muốn ôm lấy mà nói hết nỗi nhớ trong lòng mình ra.
Nhưng cái tên Ôn Thiếu Hoa chết tiệt kia cứ một hai bắt anh phải diễn kịch, hứa với hắn rồi anh cũng không thể thất hứa, thế nhưng nhìn Tô Niệm anh thật sự không nỡ chút nào.
“Niệm Niệm...”
Bất giác nghe tiếng gọi thân thương bấy lâu của Hàn Thiên dành cho Tô Niệm lại vọng lên, Tô Niệm không kiềm chế được liền mỉm cười vội nắm lấy bàn tay Hàn Thiên.
“Anh nhớ ra em rồi sao?”
“Em biết ngay anh sẽ không quên em mà”
Tim Hàn Thiên bắt đầu đập nhanh hơn, theo thói quen tay còn lại của anh bắt đầu di chuyển lên gần khuôn mặt Tô Niệm. Anh muốn lau đi những giọt nước mặn đắng kia.
Nào ngờ chưa kịp lau đã bị một đám người dẫn đầu là Ôn Thiếu Hoa sau đó là Hiểu Hiểu rồi tới Đại Mao đẩy cửa lao vào phòng, lớn tiếng.
“Khoan đã”
Thật ra từ nảy đến giờ ba người bọ họ không hề đi ăn chút gì đó theo lời họ đã nói, mà ba con người với ba cái đầu hé cửa chồm vào trong phòng rình mò.
Đúng là cái tên Hàn Thiên này xíu nữa là phá tan kế hoạch của ba người họ rồi, chỉ cần sơ hở không trông chừng một lát là lòi ra cái bản tính yếu đuối của mình ngay.
Hàn Thiên thì ngầm hiểu được lời của bọn họ nên rụt lại cánh tay của mình nhìn ngó xung quanh, chỉ còn mỗi Tô Niệm là vẫn chưa hiểu được chuyện gì mà thôi.
Tô Niệm trước tiên xoay người đưa tay lau đi nước mắt trên mặt mình, sau đó quay sang nhìn ba người bọn họ.
“Ba người có chuyện gì sao?”
“Từ nảy đến giờ tôi thấy hành tung của ba người, nhất là Thiếu Hoa anh, có điều gì đó lạ lắm thì phải?”
“Cả ba người có chuyện gì giấu tôi sao?”
“Hiểu Hiểu em nói đi”
“Ờ...Hàn Thiên anh tỉnh rồi sao?”
“Tụi em thật ra....thật ra tụi em tính ra ngoài ăn chút gì thật nhưng nhớ lại đêm đã khuya rồi không còn gì ăn cả nên đành quay lại...ai ngờ nhìn thấy hai người nên không tiện vào phá đám”
Hiểu Hiểu vừa nói vừa cười lại không ngừng hít thở, sợ rằng chỉ cần thêm chút sơ xẩy Tô Niệm sẽ nhận ra là mọi người đang đóng kịch mất.
Hiểu Hiểu cũng không dừng lại ở đó, liền lân la bước tới gần Hàn Thiên, miệng thì cười nhưng mắt lại trợn tròn nhìn Hàn Thiên, giọng có lúc cao lúc trầm.
“Hàn Thiên nhìn anh khỏe mạnh thế này đúng là khiến mọi người thật an tâm, chỉ có điều hành động của anh hơi...”