Thấy Tô Niệm cực kì phối hợp, Hàn Thiên được đà, luồng tay đến cúc áo của cô.
Nào ngờ, Tô Niệm lại chụp lấy tay Hàn Thiên.
“Thiên”
Hàn Thiên dừng lại hành động hôn của mình nhìn cô.
“Niệm Niệm không tin anh?”
Không phải khi nảy là tự cô đồng ý rồi sao, đi chưa được nữa chặng đường đã muốn dừng lại?
Anh là đang kiềm chế bản thân mình lắm rồi đó, nếu không phải vì sợ cô không thoải mái anh đã vồ tới mà xơi luôn rồi. Ai rảnh mà ở đây đôi co qua lại với cô.
Nhìn đôi mắt chan chứa yêu thương mà Hàn Thiên nhìn mình, Tô Niệm buông tay mình ra chấp nhận.
Hàn Thiên hài lòng, tiếp tục công việc của mình, mới đó mà trên người Tô Niệm chỉ còn lại hai mảnh vải che thân.
Có chút e thẹn khi phơi bày thân thể cho người khác nhìn, Tô Niệm đưa tay che lấy ngực mình.
Hàn Thiên đang luyến ái trên môi cô thì cau mày, không thèm dụ dỗ cô nữa, Hàn Thiên gỡ lấy tay Tô Niệm đặt lên đỉnh đầu.
“Không phải ngại. Anh không chê em đâu. Vài lần nữa sẽ quen thôi”
Còn tính thêm cả vài lần nữa rồi sao?
Tô Niệm ngại chín cả mặt, không dám nhìn trực diện Hàn Thiên mà xoay đầu sang một bên né tránh.
Hàn Thiên nhẹ nhàng nắm lấy cằm Tô Niệm xoay về phía chính diện, mặt đối mặt.
“Nhìn anh”
Tô Niệm dần thoải mái mà thả lỏng cơ thể nhìn Hàn Thiên.
Tô Niệm phải thừa nhận rằng, bản thân mình có chút lằng nhằng nhưng mà Hàn Thiên vẫn rất kiên nhẫn và tôn trọng cô.
Cuối cùng cô cũng đã nằm im hợp tác, Hàn Thiên hôn lấy trán cô một cái. Đôi tay mò ra sau lưng cô cởi phăng chiếc áo ngực, miệng bắt đầu di chuyển đến nơi đầu ngực của cô mà cắn mút.
Từng nhịp từng nhịp đều khiến Tô Niệm thoải mái không thôi. Hai gò bồng của cô cứ thế đều bị anh khiêu khích tác nghiệp đến khi dựng đứng hết cả lên, mới chịu buông nó ra.
“Niệm Niệm, cởi đồ giúp anh”
Hàn Thiên buông cánh tay đang giữ hai tay Tô Niệm ra, để cô cởi đồ cho mình.
Nhưng mà Tô Niệm lại nằm ngơ ra đó, chẳng chịu cởi đồ giúp anh. Cứ chăm chăm nhìn Hàn Thiên.
“Mau cởi nó ra”
Hàn Thiên nắm lấy tay Tô Niệm đặt lên phần cúc áo của mình. Tô Niệm cũng chậm rãi cởi từng cúc một.
Hàn Thiên để mặc cho cô cởi đồ, anh lại tiếp tục cúi người bám riết lấy đôi môi cô tận hưởng.
Một lúc lâu sau nhìn thấy tốc độ của Tô Niệm, Hàn Thiên liền lắc đầu, cứ như thế nay anh sẽ chết mất, phần hạ thân của anh đã không thể chịu thêm bất kì kích thích nào nữa, súng đã lên nồng từ rất lâu sẵn sàng chiến đấu cả rồi.
Hàn Thiên nghĩ nên tự mình làm thì hơn, anh kéo chiếc áo trên người mình xuống, chiếc quần cũng được anh vứt gọn sang một bên.
Lúc này trên người cả hai chỉ còn duy nhất một chiếc quần nhỏ, che lấy phần quan trọng nhất.
Hàn Thiên lại tiếp tục áp sát người mình lên người cô mà hôn.
Tô Niệm cũng đã cảm nhận được nơi giữa hai chân cô có một vật gì đó rất nóng áp sát đùi mình. Cô giật mình rụt người.
“Sợ sao?”
“Một lát nữa nó sẽ ở trong người em”
Hàn Thiên không chút kiên dè mà ngược lại còn tự nhiên nói ra.
Tô Niệm đưa tay che lấy mặt mình.
“Anh không biết xấu hổ sao?”
Tách hai tay Tô Niệm ra.
“Có gì phải xấu hổ. Đây là chuyện hết sức bình thường giữa nam nữ”
“Anh...”
Nhìn cô cứ như chú mèo nhỏ bị người ta ức hiếp mà xù lông vậy. Trông thật đáng yêu.
Hàn Thiên buông tay cô ra, đôi tay bắt đầu mò mẫm đến nơi hang sâu cùng cốc mà trêu đùa. Cách một lớp bảo vệ, nhưng Tô Niệm vẫn có thể cảm nhận rõ từng cái chạm của Hàn Thiên, nơi đó của cô đã không tự chủ được mà ướt cả rồi.