Nhưng Tô Niệm lại uất ức điều gì đó.
“Anh thừa biết tất cả, vậy tại sao hôm đó lại gọi tôi...?”
Thì ra là việc này, anh cũng không rõ nữa, tối hôm trước khi gặp cô, anh có chút mệt mỏi không ngủ được, có xem qua một số thứ trên mạng. Hôm đó nhìn cô cứ giống như những gì người ta miêu tả không tự chủ được buộc miệng nói ra những lời không hay. Sau khi nói xong có chút hối hận, nhưng mà lời anh đã nói thì không thể rút lại, phóng lao phải theo lao, nên đành dọa cô một chút.
Nào ngờ hôm nay lại trở thành rào cảng trong lòng cô. Hàn Thiên đành phải hạ mình, dù sao lỗi cũng là do anh.
“Xin lỗi”
“Hôm đó tôi không cố ý”
Tô Niệm có chút mềm lòng, không ngờ rằng anh có thể nói lời xin lỗi với cô một cách dễ dàng như thế.
“Tôi bị anh xúc phạm nhân cách”
Nhìn dáng vẻ cô cương nghị hỏi tội mình, tuy không hung hăng, lỗ mãn nhưng lại khiến anh có cảm giác cô rất giận.
Thật ra nhân cách của một người con gái đối với họ chính là tất cả, anh chà đạp nó như thế thử hỏi ai có thể bỏ qua.
“Em muốn thế nào mới tha thứ cho tôi?”
“Xem biểu hiện của anh”
Câu nói này có hơi quen thì phải, từ trước đến này người xem biểu hiện của người khác là anh. Bây giờ có một người ngang nhiên đòi xem biểu hiện của anh.
Thời thế đúng là loạn lạc cả rồi.
Nhìn xung quanh, ánh mắt Tô Niệm dừng lại ở số mảnh vỡ lọ thuốc khi nảy dưới sàn. Miệng nở một nụ cười khó hiểu.
“Anh nhặt chúng”
Tô Niệm không do dự liền chỉ tay xuống đóng mảnh vỡ dưới sàn.
Tưởng rằng Hàn Thiên sẽ tức giận, nhưng không, anh ôm Tô Niệm đứng lên, đặt cô ngồi lên bàn làm việc, sợ rằng chân cô sẽ giẫm phải mảnh thủy tinh, cúi người ngồi xuống. Anh thật sự đưa tay nhặt chúng lên. Tô Niệm bất ngờ, cô chỉ nói đùa không ngờ anh lại làm thật, cô vội loi xuống khỏi bàn, ngồi xuống nắm lấy tay anh.
“Đừng nhặt nữa, tay anh đang bị thương”
Hàn Thiên lòng dường như nở rộ hàng trăm đóa hoa, cô thật sự lo lắng cho anh, nhưng rồi anh lại cau mày, nhìn đôi chân trần của cô.
“Dép đâu”
Tô Niệm nhìn xung quanh rồi chỉ vào đôi dép đang nằm ngay ngắn dưới gầm bàn.
Thả mảnh vỡ xuống lại sàn, Hàn Thiên ôm lấy người Tô Niệm đặt lên ghế, mang dép vào cho cô.
“Trước khi lo cho người khác thì chú ý đến bản thân mình trước, biết chưa?”
Tô Niệm như đã hiểu, gật đầu nhìn anh.
“Em viết được những gì rồi, đưa tôi xem”
Hàn Thiên đứng lên, nhìn cuốn tập trên bàn, cầm nó lên xem qua.
Đúng là có tiến bộ hơn so với tối hôm qua thật. Nhưng mà vẫn rất xấu.
Tô Niệm hớn hở nhìn anh.
“Anh thấy tôi học nhanh không. Mới đó đã viết được tên anh rồi”
Lật qua lật lại cuốn tập, trong này toàn là tên anh. Hàn Thiên có chút vui.
“Vậy còn tên em?”
Tô Niệm ấp úng gãi đầu nhìn xung quanh đôi mắt chớp chớp.
“Tên anh dễ viết hơn”
Cái cớ này đúng là khiến người khác nhìn vào đã thấy vụng về. Nhưng cũng không có ý định trêu cô làm gì, Hàn Thiên miễn cưỡng gật gật đầu chiều theo ý cô.
Không phải cô nói còn phải xem biểu hiện của anh để đánh giá việc có ở lại bên anh hay không sao? Thôi vì tương lai sau này nhịn một chút sẽ dễ thở hơn mà.
Nhớ ra gì đó. Tô Niệm nhìn anh.
“Anh chưa ăn gì, có thấy đói không?”
Nhắc đến, thì quả thật bụng anh có chút đói, nhưng đồ được người khác mang tới thật sự không hợp khẩu vị với anh, mỗi lần anh chỉ ăn qua loa vài ba miếng rồi thôi.
“Tôi không thích đồ ăn người ta mang tới”