Mật Hôn Tám Phần Ngọt

Chương 10: Chương 10: Chỉ cần ôm chặt anh trai




°°°°°°

Triệu Triết Hiên là người đến cuối cùng, anh mang theo đầy một xe đồ vật, có nguyên liệu nấu ăn, giá nướng BBQ linh tinh.

Đến nay họ dự định sẽ ở lại đây, dù sao vừa đi vừa về cũng phải mất năm sáu tiếng đồng hồ, nên không thể lãng phí thời gian ở trên đường được.

Lâm Trạm cùng Tạ Gia Diên đi hỗ trợ nướng đồ, Nhan Tịch cùng Ninh Nghiên còn có Mạnh Tịnh Hàm cùng nhau ngồi trên bãi biển.

“Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Ninh Nghiên chủ động tìm đề tài cùng Nhan Tịch nói chuyện phiếm.

“Sắp 16 tuổi rồi.”

“Khai giảng xong thì năm nhất cao trung?”

“Dạ.”

“Xem ra em và Tạ Gia Diên quan hệ khá tốt, trước kia cũng chưa thấy cậu ấy cùng nữ sinh nào nói chuyện.”

Nhan Tịch nghe được lời này, tự nhiên rất vui vẻ, bất quá cô biết Ninh Nghiên là đang nói dối, cô cũng không nói gì cả.

“Tạ Gia Diên chỉ coi em như em gái, cậu ấy dù sao đã hai mươi sao có thể nhìn trúng một học sinh cao trung.” Mạnh Tịnh Hàm ở bên cạnh không cam lòng nói.

Nhan Tịch cười cười: “Chị à, chị lần trước còn không phải bị em làm ảnh hưởng sao? Nếu cảm thấy anh trai Gia Diên chướng mắt em, lời nói kia lại từ đâu mà nói ra?”

Mạnh Tịnh Hàm đã sớm biết qua cô nhanh mồm dẻo miệng, nghe xong hừ một tiếng, không nói nữa.

Nhan Tịch đối với cô ta không có chút cảnh giác, bởi vì cô nhìn ra được, Mạnh Tịnh Hàm nói chuyện thẳng thắn, trong lòng không giấu được chuyện gì, hỉ nộ đều viết ở trên mặt.

Mà Ninh Nghiên thì sao? Cô ta thoạt nhìn vân đạm phong kinh, làm người ta không thể đoán ra, nhìn không ra cô ta là loại người như thế nào.

“Nghe anh trai em nói, em tới chỗ này ở hơn một tháng? Tính toán khi nào thì trở về?” Ninh Nghiên bỗng nhiên lại hỏi.

“Trước ngày khai giảng.”

“Sau khi trở về không gặp được Tạ Gia Diên, hẳn là rất luyến tiếc nhỉ?”

Nghe Ninh Nghiên nói những lời này ý tứ chính là muốn biết cô có thích Tạ Gia Diên hay không, nhưng Nhan Tịch thật sự không hiểu cô ta vì cái gì cảm thấy rất hứng thú đối với việc của anh trai Gia Diên.

Cô cũng không cất giấu, ăn ngay nói thật:

“Đương nhiên luyến tiếc, anh trai Gia Diên tốt với em như vậy, thậm chí còn tốt hơn anh họ của em.”

Nhan Tịch trả lời xong vấn đề này, không cam lòng vẫn luôn bị cô ta hỏi, cũng hỏi ngược lại:

“Chị có thích anh trai em không? Em thấy anh trai em theo đuổi chị lâu như vậy, tại sao còn không cùng anh ấy ở bên nhau?”

Nhan Tịch vẻ mặt đầy vô tội, giống như đối với vấn đề này thật khó hiểu, hoang mang.

Vẻ mặt Ninh Nghiên hơi đổi, mặc dù chỉ là trong chốc lát, nhưng vẫn bị Nhan Tịch bắt được.

“Chị hiện tại không nghĩ tới việc yêu đương.”

Cô ta đối với Nhan Tịch lấy cớ giống nhau nói cùng lúc trước cự tuyệt Tạ Gia Diên.

Nhan Tịch chớp chớp mắt, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa một giọng nam trong trẻo gọi cô:

“Nhóc con, lại đây.”

Quay đầu lại, Nhan Tịch thấy Tạ Gia Diên đang nhìn về phía cô, anh đứng dưới ánh mặt trời, toàn thân phảng phất như được mạ lên một vầng hào quang vàng, mộng ảo và không chân thật.

Nhan Tịch vỗ cát trên tay, nhanh chóng đứng dậy đi về phía anh.

Có thể là do quá phấn khích, cô bỗng nhiên bị vấp ngã khi lao đến trước mặt anh, ngay sau đó cả người ngã về phía Tạ Gia Diên.

“Chết tiệt.”

Lâm Trạm sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi, sợ Nhan Tịch ngã lên giá nướng BBQ, phản xạ muốn vươn tay cản cô lại, Nhan Tịch đã bị Tạ Gia Diên kéo vào trong lòng ngực, hai người xoay tròn cùng nhau ngã sang bên cạnh.

“Rầm” một tiếng, Nhan Tịch cùng Tạ Gia Diên ngã trên bãi cát.

Đại não cô ong ong, còn chưa phản ứng lại, liền nghe thấy một giọng nói khẩn trương truyền đến.

“Nhóc con, em có bị sao không?”

Ô ô........

Nhan Tịch cảm động đến muốn khóc, anh trước tiên là quan tâm cô mà không phải trách cứ cô. Nếu là Lâm Trạm, nhất định sẽ mắng cô vô dụng, đi đường cũng có thể té ngã.

“Đứng lên.”

Lâm Trạm xông tới, vội vàng vươn tay ra cho Nhan Tịch.

Nhan Tịch bắt lấy tay hắn, hắn kéo cô lên, sau đó hung hăng trừng mắt liếc cô một cái.

“Em không thể đi cho đường hoàng sao?”

Cô biết ngay mà, cô biết ngay mà.

Bị mắng, tiểu Nhan Tịch trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng, hừ một tiếng hỏi lại hắn:

“Nếu là chị Ninh Nghiên bị ngã, anh cũng sẽ nói như vậy với chị ấy sao?”

“Anh——” Lâm Trạm mở miệng không nói gì, không khỏi bật cười.

“Anh không phải là quan tâm sẽ bị loạn sao?”

Không có người đỡ, Tạ Gia Diên tự mình đứng lên, vỗ cát trên người.

“Em ấy không cần quan tâm dữ như vậy.”

?

Lâm Trạm đầu đầy dấu chấm hỏi, nghĩ thầm mình dữ chỗ nào?

Ninh Nghiên cùng Mạnh Tịnh Hàm lúc này đi tới, Ninh Nghiên liếc nhìn Nhan Tịch, duỗi tay phủi cát trên người cô.

“Bị ngã có đau không?”

“Không sao.” Nhan Tịch lắc đầu, nghe Mạnh Tịnh Hàm cười khinh thường.

“Muốn nhào vào trong ngực cũng không thể như vậy.”

Cô ta thực sự là đại diện điển hình cho những người ngực lớn nhưng không có não, ông trời cho cô ta vẻ bề ngoài, nhưng lại quên bên trong, nói chuyện hoàn toàn không dùng não.

Một câu lạnh lùng, vẫn là Ninh Nghiên thay cô ta giải vây.

“Tịnh Hàm đang nói đùa với Nhan Tịch thôi.”

Ánh mắt Tạ Gia Diên lạnh đến tột cùng, đem Nhan Tịch kéo về, mang ý cảnh cáo nói:

“Đừng nói đùa loạn với em ấy như vậy.”

Anh đem Nhan Tịch chắn ở phía sau, ý vị rõ ràng, Mạnh Tịnh Hàm âm thầm cắn răng, tức giận đến bả vai đều run run.

Ninh Nghiên ở bên cạnh, khóe môi hiện lên nụ cười nhẹ.

Cô ta biết kêu Mạnh Tịnh Hàm tới quả nhiên là không sai, về năng lực đối đáp với người khác, cô đứng thứ nhất không ai dám thứ hai.

Nhan Tịch đi theo Tạ Gia Diên ăn BBQ, không biết tâm tình anh có phải không tốt hay không, toàn bộ quá trình đều cúi đầu chưa nói lời nào, chỉ đưa đồ ăn cho cô sau khi nướng xong.

Anh nướng thịt dê hơi cháy, thịt rất mềm, không khác gì trong tiệm, sau khi nếm thử, Nhan Tịch khen:

“Anh, tay nghề nướng BBQ của anh đủ để mở cửa hàng rồi.”

“Ừm, ăn nhiều một chút.”

Phản ứng của anh đều là hờ hững bình thường, cho dù được khích lệ cũng chỉ là nhếch khóe môi.

Mạnh Tịnh Hàm thích Tạ Gia Diên như vậy, tự nhiên muốn nếm thử món anh nướng, da mặt dày đi qua lấy một xiên, nghe Tạ Gia Diên lạnh lùng mở miệng:

“Ai mang cô đến thì người ấy phụ trách.”

Động tác của cô ta nháy mắt đông cứng lại, hốc mắt đỏ hoe.

Lâm Trạm đương nhiên cũng không muốn như vậy, buổi sáng anh đến đón mới biết được người bạn mà Ninh Nghiên gọi là Mạnh Tịnh Hàm, quan hệ của hai người cũng coi như là tốt.

Tạ Gia Diên nhìn thấy Nhan Tịch cầm một mớ xiên que, bộ dáng ăn cũng không phải ăn, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Cô là xem anh quá dữ, bị dọa sợ rồi?

“Đừng chỉ lo ăn, uống nước.” Tạ Gia Diên cầm bình nước trái cây đưa tới trước mặt cô.

Nhan Tịch lấy lại tinh thần, tự nhiên cười, nhanh chóng cầm lấy bình nước trái cây uống một ngụm, che giấu bản thân không được tự nhiên.

Ninh Nghiên ở bên cạnh quan sát, nhìn thấy Tạ Gia Diên chủ động lấy nước trái cây đưa cho Nhan Tịch, xác định anh đối với Nhan Tịch không bình thường.

Cùng anh gặp qua vài lần, anh khi nào đối đãi với nữ sinh ôn nhu như vậy?

Cô ta cười lạnh, trong mắt hiện lên một tia ghen ghét, nắm chặt tay, không để ý móng tay cắm vào da thịt.

_____

Buổi chiều.

Bờ biển có rất nhiều trò chơi giải trí, motor biển, khinh khí cầu. Lâm Trạm đi mua một vé tàu bay, hai người ngồi một con thuyền.

Mục đích của hắn chính là cùng Ninh Nghiên ngồi cùng một con thuyền, bằng không cũng sẽ không lựa chọn trò chơi này. Nhưng Ninh Nghiên lại nói bản thân bị đau đầu, muốn ngồi dưới ghế tắm nắng một lúc, Mạnh Tịnh Hàm cũng không muốn Triệu Triết Hiên dẫn cô ta, ở cùng Ninh Nghiên.

Nhìn bóng dáng hai người đi xa, Triệu Triết Hiên khinh thường mà bĩu môi:

“Nghĩ chính mình là công chúa điện hạ sao? Tôi còn lười đến dẫn đi đâu.”

Hắn vừa rồi chú ý vẻ khinh bỉ trong mắt Mạnh Tịnh Hàm, tự nhiên cảm thấy bực bội, không tức giận tại chỗ vì hắn có gia giáo.

“Cùng cô ta so đo làm gì?” Lâm Trạm an ủi mà vỗ vỗ vai hắn.

Triệu Triết Hiên hừ một tiếng: “Cậu không phát hiện Ninh Nghiên phản ứng không vui với cậu sao?”

Lâm Trạm sắc mặt biến đổi: “Tại sao cậu luôn nói như vậy? Có phải cậu ước tớ cùng cô ấy không có kết quả tốt hay không?”

“Được rồi được rồi, cậu coi như tớ chưa nói gì.” Triệu Triết Hiên không kiên nhẫn xua xua tay, không thể trêu vào nam nhân điên cuồng vì yêu.

Nhan Tịch kéo kéo góc áo Tạ Gia Diên:

“Anh, chúng ta đi chơi trước đi.”

Tạ Gia Diên dẫn cô đến bên ca nô, Nhan Tịch nhìn về hướng anh họ của cô, hắn gục đầu xuống, thoạt nhìn thật sự mất mát.

Nhan Tịch không khỏi thở dài:

“Anh trai em thật đáng thương.”

“Làm sao vậy?”

“Anh ấy thích nữ sinh không thích anh ấy, còn không muốn tiếp nhận hiện thực.”

Tạ Gia Diên bị miệng lưỡi giống người lớn của cô chọc cười:

“Mỗi người đều có ý nghĩ của mình, khi thời điểm đến tự nhiên họ sẽ thông suốt.”

Nhan Tịch cái hiểu cái không, tiếp theo lại hỏi anh:

“Nếu là anh, sẽ làm như thế nào?”

“Em nói là anh thích một người không thích anh?”

“Ừm.”

Tạ Gia Diên mặc áo cứu sinh vào cho cô.

“Không có loại khả năng này.”

“Anh như thế nào biết không có khả năng, vạn nhất về sau gặp thì sao.”

“Bởi vì sẽ không có người không thích anh.” Anh chân dài sải bước lên ca nô, miệng lưỡi khí thế kiêu ngạo.

Nhan Tịch quỳ, tự luyến như vậy chỉ có Tạ Gia Diên mới có.

Cô ngồi sau lưng anh, do dự mà dùng tay nắm quần áo anh.

Tạ Gia Diên cúi đầu quét mắt: “Em như vậy là muốn ngã xuống?”

Nhan Tịch yên lặng buông ngón tay ra, cánh tay vòng qua ôm eo anh, khuôn mặt đỏ bừng dán sau lưng rắn chắc của anh.

Trên người anh có một mùi hương bạc hà nhàn nhạt, thoải mái ấm áp, phía xa chân trời có những con hải âu trắng tự do bay lượn, như một bực tranh bằng mực.

Nhan Tịch ngón tay khẩn trương mà cuộn tròn, trong lồng ngực nhảy vào một con thỏ, nhốn nháo tán loạn.

Tạ Gia Diên cúi đầu nhìn ngón tay trắng nõn của cô, khóe môi chậm rãi nhếch lên.

“Ngồi yên, giữ chặt.”

Tạ Gia Diên đạp chân ga, trong mắt ẩn ẩn hiện lên một tia hài hước.

Ca nô tựa như mũi tên rời dây cung, chạy nhanh như bay về phía trước, gió biển thổi loạn tóc cô, hấp dẫn tầm nhìn của Nhan Tịch.

Tốc độ nhanh như vậy, cô có chút sợ hãi, dùng thêm sức lực ôm lấy Tạ Gia Diên.

Thông qua hành động bản năng của cô, Tạ Gia Diên cảm giác được cô sợ hãi, dần dần thả chậm tốc độ.

Quả nhiên, sức lực cô ôm hắn thả lỏng, còn cùng anh nói chuyện phiếm.

“Anh, anh trước kia thường xuyên chơi sao?”

“Lần đầu tiên chơi.” Anh cố ý hù dọa cô.

Nhan Tịch trầm mặc mấy giây: “Nếu không chúng ta trở về đi.”

Anh bị lời nói của cô chọc cười: “Em không yên tâm kỹ năng của anh trai?”

“Em..... em tin tưởng.” Nhan Tịch giọng nói không có chút tự tin.

“Vậy thì chỉ cần ôm chặt anh trai, anh sẽ bảo vệ tốt em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.