°°°°°°
Nhan Tịch về đến nhà, thấy anh họ cô ngồi bắt chéo chân, khí chất mười phần gặm cánh gà.
“Anh, sao anh trở về sớm vậy? Cũng không chờ bọn em.”
Lâm Trạm nhìn cô liếc một cái, trong giọng nói mang theo vài phần hài hước.
“Em cùng Tạ Gia Diên đơn độc đi chơi không phải cũng không cho anh biết sao?”
“Đó là bởi vì em không muốn đi cùng nữ sinh kia.” Nhan Tịch ngồi vào bên cạnh trên ghế sô pha.
“Ai khiến anh kêu chị ấy đi?”
Lâm Trạm buông cánh gà, xoa xoa tay, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm cô mấy giây.
“Em nói thật cho anh, có phải đối với Tạ Gia Diên có ý tứ phải không?”
“Sao có thể!” Nhan Tịch tựa như con mèo bị dẫm đuôi, lập tức kích động phản bác.
“Vậy tại sao em lại muốn ở cùng cậu ta?”
“Cái này.......” Đại não Nhan Tịch chạy nhanh, đúng lý hợp tình mà nói:
“Bởi vì các cô gái nhỏ chúng em đều có tâm hư vinh! Anh trai Gia Diên lớn lên đẹp như vậy, cùng anh ấy ở cùng một chỗ, người khác sẽ hâm mô.”
“Ha? Phải không?” Lâm Trạm hơi hơi nhíu mắt, đột nhiên phản ứng lại: “Ý của em là anh lớn lên không đẹp?”
“Đương nhiên không phải.”
Lâm Trạm vừa muốn vui mừng, lại nghe cô nói:
“Anh với đẹp trai không có chút dính dáng, hẳn là dùng từ xấu hình dung.”
Ném xuống những lời này, Nhan Tịch bay nhanh vào phòng, để lại Lâm Trạm tức giận đến dậm chân.
Tạ Gia Diên đem ảnh hôm nay chụp gửi qua cho Nhan Tịch, sau khi trở lại phòng, cô mở di động ra thì thấy.
Không thể không nói, kỹ thuật chụp ảnh của anh đúng là rất tốt, mỗi bức ảnh đều giống như nghệ thuật, Nhan Tịch đem từng cái lưu xong, bỗng nhiên ý thức được một sự kiện.
Anh trai Gia Diên đem ảnh chụp gửi cho cô sau đó sẽ xóa sao? Anh sẽ lưu trữ kỷ niệm chứ?
Thích một người, luôn không khống chế được suy nghĩ miên man.
【Cảm ơn anh trai, anh chụp ảnh cho em rất đẹp.】
Nhan Tịch lễ phép cảm ơn, lại thấy anh trả lời một câu:
【Là em vốn dĩ đã đẹp.】
__
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời lười biếng chiếu vào phòng, Nhan Tịch tỉnh lại mở mắt ra phát hiện bản thân đang ôm một cái gối ôm, mà chăn bị cô đá xuống dưới giường.
May mắn dì không có vào, nếu không bị dì nhìn thấy tư thế ngủ của mình, thật có chút mất mặt.
Nhan Tịch rời khỏi giường, sau khi rời khỏi phòng vừa vặn đụng phải Lâm Trạm, trong miệng ngậm miếng bánh mì, mơ hồ không rõ mà nói:
“Lão Tạ tạm thời có việc, kêu anh chuyển lời với em, hôm nay không học bổ túc.”
“Sao anh ấy không tự mình nói với em?”
“Chuyện này sao anh biết.” Lâm Trạm đem bánh mì nuốt xuống.
“Hôm nay anh trai dạy em học bổ túc, thế nào?”
“Em đây còn không bằng ra ngoài xem điện ảnh.” Nhan Tịch nói xong, khẩn cầu mà nhìn Lâm Trạm: “Em đã lâu không xem, anh dẫn em đi nhé?”
“Dẫn em đi xem cái gì? Hùng lui tới?”
Nhan Tịch: “..........”
Quên đi, cô vẫn là nên về phòng làm bài.
Lâm Trạm cười nhạt, sao không thể vui đùa đây?
Sau khi Nhan Tịch trở lại phòng, cầm lấy di động muốn gửi cho Tạ Gia Diên tin nhắn hỏi anh làm gì, nhưng nghĩ lại, anh cũng chưa chính miệng nói cho cô, cô quan tâm anh có vẻ như quá tự mình đa tình.
Ngồi xuống đọc sách, Nhan Tịch nhìn chằm chằm sách nửa ngày một chữ cũng không vào, cảm thấy chúng giống như con kiến ở trước mặt cô bò loạn, làm cô tâm phiền ý loạn.
Giữa trưa, Lâm Trạm kêu cơm hộp, món Nhan Tịch thích ăn nhất, nhớ lại trước kia tiểu nha đầu hồi ở An Thành, trong lòng cô ấn tượng tốt, cô chỉ ăn hai miếng liền nói bản thân đã ăn no.
“Em chỗ nào không thoải má à?” Lâm Trạm hỏi xong, nghe cô lầu bầu nói: “Em muốn đi xem phim điện ảnh, anh lại không dẫn em đi.”
Hóa ra bởi vì giận hắn chuyện này.
Lâm Trạm buồn cười mà câu môi, chạy nhanh cầm lấy di động, hỏi:
“Em muốn xem phim điện ảnh gì?”
Hắn hỏi xong vội vàng bổ sung một câu:
“Buổi sáng đó là bởi vì Tạ Gia Diên nhờ anh, kêu anh nhìn chằm chằm em chuyên tâm học tập.”
Hắn ý đồ đem nồi ném trên người Tạ Gia Diên, lại không nghĩ tiểu nha đầu hừ một tiếng, hỏi lại hắn:
“Vậy anh có nhìn chằm chằm không?”
“Anh.......” Lâm Trạm chột dạ mà xoay chuyển tròng mắt: “Em không phải không muốn người khác làm phiền sao?”
Nói xong câu này hắn vội vàng chuyển đề tài:
“Nói nhanh lên, muốn xem phim điện ảnh gì?”
“Thế giới Jurassic.”
“Được, anh đặt.”
Lâm Trạm đặt buổi xem phim sau một tiếng rưỡi, hiện tại xuất phát vừa vặn tới kịp.
Sau khi thay quần áo xong, Nhan Tịch cùng nhau ra cửa với hắn, một buổi sáng cô không biết nhìn di động bao nhiêu lần, cũng chưa nhận được tin tức của Tạ Gia Diên, cũng không biết anh đến tột cùng là làm gì.
Đi vào rạp chiếu phim, cách thời gian phim chiếu còn nửa giờ, Lâm Trạm bên này vừa mới lấy xong phiếu, ngay sau đó liền nhận được tin nhắn Triệu Triết Hiên gửi tới:
【Vừa rồi tớ nhìn thấy Ninh Nghiên và một nam sinh thân mật ở cùng một chỗ.】
Phía dưới là ảnh hắn chụp lén, một nam sinh đang ôm eo một nữ sinh, chỉ nhìn bóng dáng, Lâm Trạm liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Ninh Nghiên.
Trong mắt hắn xuất hiện ngọn lửa phẫn nộ, suýt nữa đem phiếu trong tay xé nát, nỗ lực bình phục một chút tâm tình, Lâm Trạm hỏi Triệu Triết Hiên ở đâu, sau đó gửi tin nhắn cho Tạ Gia Diên, hỏi anh có thể hay không, tới đây cùng nhóc con xem phim, không thể đem một mình cô ném ở chỗ này.
Tạ Gia Diên trả lời rất nhanh, nói anh hai mươi phút sau sẽ đến.
Lâm Trạm đi đến trước mặt Nhan Tịch, đem phiếu giao cho cô, miễn cưỡng cười nói:
“Anh đột nhiên có việc gấp, không thể cùng em xem, chờ anh trai Gia Diên em tới sẽ cùng xem với em.”
Nhan Tịch nhận thấy được hắn không thích hợp, tuy rằng hắn đang cười nhưng trong ánh mắt cảm xúc phức tạp, có tức giận cũng có đau thương.
“Anh, sao em cảm thấy anh muốn khóc?”
Nghe Nhan Tịch hỏi như vậy, Lâm Trạm lập tức làm bộ dáng không mở mắt ra được, giơ tay xoa xoa, nói:
“Thức đêm, mắt bị khô.”
Nhan Tịch không ngốc, nhìn ra hắn khẳng định là có nỗi niềm khó nói, cũng không hề truy vấn.
“Anh, anh đi đi.”
“Được, em ngoan ngoãn ở chỗ này chờ Tạ Gia Diên tới đây, đừng đi đâu hết.”
“Biết rồi, em lại không phải trẻ con.” Nhan Tịch có chút buồn cười, giống như mèo chiêu tài vẫy vẫy tay: “Anh mau đi đi.”
Ngồi ở trên ghế đợi đã lâu, mắt thấy phim sắp chiếu, Tạ Gia Diên còn chưa tới, Nhan Tịch do dự muốn gọi điện thoại hỏi anh một chút, kết quả một hộp bắp rang đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Tạ Gia Diên đi vào đại sảnh liền thấy trong đám người thân ảnh nhỏ xinh đáng yêu, cô cột tóc đuôi ngựa nghịch ngợm, mặc một chiếc váy kẻ sọc tay phồng màu xanh trắng, giống viên kẹo đường QQ.
Trong môi trường trăm người xung quanh, cô là một sự tồn tại chói lọi, có lẽ chính mình cũng không biết, có biết bao nhiêu nam sinh trộm nhìn cô.
Anh trên mặt không tự giác mà toát ra nụ cười, nghĩ đến bản thân vừa rồi chạy đến thở hồng hộc, cảm giác thực thần kỳ.
Hóa ra Tạ Gia Diên anh cũng sẽ có ngày hoảng hốt sốt ruột như vậy.
Anh lặng lẽ đi mua trà sữa cùng bắp rang, tiểu nhan đầu cư nhiên cũng chưa chú ý tới, vẫn luôn chờ anh đi đến trước mặt cô, đem bắp rang đưa tới trước mặt, mới ngẩng đầu lên.
Đôi mắt to xinh đẹp của cô rõ ràng tỏa ra ánh sáng, cầm bắp rang, ngọt ngào mà nói với anh một tiếng:
“Anh trai Gia Diên.”
“Sốt ruột chờ hả?”
Nhan Tịch lắc đầu, chỉ cần có thể chờ anh tới, mặc kệ chờ bao lâu đều được.
“Anh, buổi sáng anh đi làm cái gì vậy?” Nhan Tịch vẫn là nhịn không được dò hỏi.
Đương nhiên, cô cũng đã chuẩn bị tốt sẽ bị cự tuyệt câu trả lời, khả năng anh cũng không muốn cho ai biết.
“Anh trai viết một chương trình, có công ty nhìn trúng muốn mua, anh đi cùng bọn họ nói chuyện.” Tạ Gia Diên sảng khoái ngoài dự đoán.
“Vậy sao anh không nói trực tiếp với em?”
“Vạn nhất không thành công nói nhiều mất mặt.”
“Vậy thành công không?”
“Anh đều nói cho em, em nghĩ sao?”
Nhan Tịch khóe môi cao cao giơ lên:
“Em biết anh trai là nhất.”
__
Hai người kiểm tra vé cầm kính 3D vào, Lâm Trạm thích tầm nhìn lớn, lựa chọn ở hàng ghế cuối cùng.
Không nghiêng không lệch, là ghế tình nhân, hai người một ghế.
Nếu là cùng với Lâm Trạm, Nhan Tịch sẽ không cảm thấy xấu hổ, chính là cùng Tạ Gia Diên....... Cô ngồi như thế nào đều cảm giác không được tự nhiên.
Không có biện pháp, Nhan Tịch chỉ có thể làm bộ nghiêm túc ăn bắp rang để giảm bớt khẩn trương, như vậy cô có vẻ có việc, sẽ không khô khan.
Jurrassic thế giới 3D hiệu quả tuyệt, khủng long phảng phất giống như gần ngay trước mắt, chậm rãi đem Nhan Tịch tiến vào cốt truyện, đã quên người ngồi bên cạnh là Tạ Gia Diên.
Nhan Tịch một ngụm ăn bắp rang, rất thảnh thơi, bỗng nhiên tay cô đụng phải cái gì, đầu ngón tay chạm nhau, nháy mắt cô giống như bị điện giật cả người giật mình.
Nhưng mà, phía trước bỗng nhiên đôi tình nhân ôm nhau hôn môi, ảnh hưởng Nhan Tịch xem phim, cô nhìn thoáng qua, xấu hổ không biết hướng chỗ nào nhìn thì tương đối tốt.
Đúng lúc này, một bàn tay duỗi ra, che khuất mắt cô, tiếng nói trầm thấp khàn khàn ở bên tai:
“Không phù hợp với trẻ em.”
Giọng nói giống pháo nổ vang phảng phất nổ tung tâm cô, Nhan Tịch có một loại cảm guacs bản thân bị vứt ra ngoài không gian thiếu oxi.
Tạ Gia Diên có thể cảm nhận được lông mi cong vút của cô không an phận mà chớp loạn, qua một lát, cô gỡ tay anh xuống dưới, cư nhiên hỏi anh:
“Anh, anh nhìn người khác yêu đương có hâm mộ không?”
Anh sửng sốt, không thể nghĩ được chính mình sẽ bị tiểu hài tử hỏi loại vấn đề này.
“Em hâm mộ?”
Tạ Gia Diên nửa nói giỡn mà hỏi trở về, Nhan Tịch sợ tới mức “Lộp bộp” gần như nấc lên.
“Em....... em là vị thành niên đấy.”
“Vị thành niên thì không thể yêu đương? Nếu không sao có cái từ yêu sớm này?”
Nhan Tịch cẩn thận cân nhắc ý tứ lời anh nói, này có phải hay không ám chỉ cô có thể yêu sớm?
Thời điểm cô nghĩ như vậy, bỗng nhiên lại nghe Tạ Gia Diên nghiêm túc bổ sung một câu:
“Đương nhiên, em vẫn phải học tập thật tốt, không thể yêu sớm.”
“Anh trai yêu sớm chưa?” Nhan Tịch nhân cơ hội này hỏi.
Tạ Gia Diên chém đinh chặt sắt mà nói không có, cô sau khi nghe được, có một tia mừng thầm, làm bộ không chút để ý mà lại hỏi:
“Anh hiện tại không tính yêu sớm, cũng không có ý muốn yêu đương sao?”
“Chờ thi đậu nghiên cứu sinh rồi nói sau.”
Anh khai giảng lên năm ba, khoảng cách thi đậu nghiên cứu sinh còn có hai năm, mà cô học cao trung ba năm.......
Nhan Tịch trong lòng lại ẩn ẩn lên lo lắng, phim cũng xem không vào.
Tạ Gia Diên âm thầm quan sát Nhan Tịch, tiểu nha đầu mày nhíu chặt, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
___
Editor: Chào mọi người, cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ truyện nhà mình dù mình vẫn còn rất nhiều sai sót