Tháng sáu mùa mưa dầm ở Vân Thành kéo dài mấy ngày liền, mây đen giăng đầy không có chút dấu hiệu của ánh sáng mặt trời. Hôm nay cũng không ngoại lệ, đám mây đen đè ép không trung, những hạt mưa nhỏ chậm rãi bay xuống rơi trên mặt đất nở rộ ra nhiều đóa bọt nước xinh đẹp.
Xe taxi màu lam dừng ở một cửa tiệm đồ nướng, nam sinh ngồi ở ghế phụ xuống xe trước, hắn bung dù, kéo cửa ghế sau ra.
“Tới rồi nhóc.”
Giọng nói của Lâm Trạm kéo tâm trí Nhan Tịch về, cô ngẩng đầu hướng hắn cười cười vui sướng mà xuống xe.Đi ngang qua một nam sinh đang lơ đãng nhìn đến cô, rõ ràng là sửng sốt.
Diện mạo cô gái tinh xảo đáng yêu, tóc cột đuôi ngựa giống một tiểu loli. Trên người mặc áo hoodie trắng, váy màu lam nhạt, quần cao bồi lộ ra chút quần biên rồi đến hai cái đùi tinh tế thẳng tắp.
“Đi hai bước không cần bung dù.”
Nhan Tịch kéo mũ áo hoodie trên đầu hai cái tai thỏ gục xuống dưới, quả thực rất dễ thương.
Nhìn cô nhảy lên từng bước thật giống một tiểu bạch thỏ, Lâm Trạm nhẹ nhếch khóe môi nghĩ thầm tiểu nha đầu khi không giận vẫn rất đáng yêu.
Nhan Tịch đang muốn kéo cửa tiệm đồ nướng, bỗng nhiên một bàn tay từ phía sau duỗi ra mở cửa giúp cô.
Cô còn tưởng rằng là Lâm Trạm, quay đầu lại hô “Ca“. Đối diện là một đôi mắt đen thâm thúy, giọng nói đột nhiên im bặt mắc trong cổ họng.
Mùi hương thoải mái dễ ngửi nhưng hơi thở xa lạ ùa vào khoang mũi, khuôn mặt trắng nõn của cô ửng đỏ. Đối phương so với cô cao hơn một cái đầu, đầu cô vừa vặn ở ngay vị trí ngực hắn.
“Cảm...... cảm ơn.” Nhan Tịch cũng không biết chính mình như thế nào lại nói lắp.
Cô chạy nhanh vào tiệm đồ nướng không dám nhìn nhiều thêm một cái.
“Chạy nhanh như vậy làm gì?”
Lâm Trạm từ phía sau lại đây nhéo tai thỏ của cô, dẫn cô đến bên một cái bàn lớn.
“Giới thiệu với các cậu, em gái tớ, Nhan Tịch”
“Chào mọi người, chào các anh” Nhan Tịch mở miệng chào hỏi.
Mấy nam sinh trên bàn đôi mắt đều sáng.
“Lâm Trạm cậu còn có em gái đáng yêu xinh đẹp như vậy sao? Như thế nào bây giờ mới giới thiệu cho chúng tớ? Quá là không nói nghĩa khí!”
“Sớm biết thì trước kia tớ đã đối tốt với cậu, xem như là ghi điểm trong mắt em gái”
“Em năm nay bao nhiểu tuổi? Anh còn độc thân em có thể suy xét một chút không? Anh chính là rất ôn nhu.”
“Các cậu cút ra, em gái tớ còn chưa thành niên đâu, nói chuyện chú ý một chút đi”
Lâm Trạm trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái, để An Tịch ngồi xuống.
Cô lần đầu tiên tiếp xúc với hoàn cảnh như vậy cũng không tồi, biết được nam sinh là loại sinh vật hiểm ác cỡ nào.
Nhan Tịch vừa mới ngồi xuống bên cạnh một cái ghế dựa được kéo ra. Cô kinh ngạc quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt màu đen như lốc xoáy hấp dẫn người nhìn.
Anh để tóc ngắn, ăn mặc đơn giản, áo thun đen, da anh rất trắng nên trông không có vẻ ảm đạm. Dáng người gầy và cao nhưng không yếu ớt.
Anh ngồi chỗ đó giống như một phong cảnh, cả người sáng đến lóa mắt, làm người khác rất khó để bỏ qua.
Nhan Tịch đánh giá anh, bỗng nhiên thấy anh nhếch khóe môi sau đó thấp giọng nói:
“Nhóc con này chính là em gái cậu sao.”
Anh như thế nào lại giống anh trai cô gọi cô bằng nhóc con rồi?
Nhan Tịch nhíu mày, nghiêm túc nói:
“Khai giảng xong em sẽ mười sáu.”
Cô nói chưa dứt lời các nam sinh trên bàn càng kinh ngạc.
“Mới mười lắm tuổi? Em mới tốt nghiệp sơ trung sao?”
“Không được, nhìn em quá thành thục anh còn tưởng em mười tám đấy”
“...........” Nhan Tịch đen mặt.
Bọn họ là đang nói cô già quá sao?
Kỳ thật bọn họ cảm thấy cô lớn lên quá tốt nên ngượng ngùng mà nói thẳng thôi.
“Đừng trêu em gái tớ, gọi món đi” Lâm Trạm nói sang chuyện chính.
Nam sinh khi đi liên hoan không uống rượu không được, đi lấy hai thùng bia bỏ thêm que nướng còn có tôm hùm đất.
Mọi người đều tương đối chiếu cố Nhan Tịch, vẫn luôn hỏi cô ăn cái gì, sợ cô ngượng ngùng.
Quán này khách tương đối nhiều, que nướng phải đợi trong chốc lát, phục vụ đem tôm hùm cùng bia lên trước.
“Lâm Trạm cậu uống trước đi” Triệu Triết Hiên mở chai bia đưa tới trước mặt Lâm Trạm, bắt hắn một hơi uống hết.
Lâm Trạm cũng rất khoăn khoái, ngửa đầu “ừng ực” uống hết một hơi chỉ còn bình rỗng.
Nhan Tịch mắt nhìn chằm chằm chai bia rỗng, anh trai cô không chỉ biết uống rượu mà tửu lượng còn rất tốt, bằng không người khác sao lại rót cho hắn? Mà hắn cũng không dám cứ như vậy mà uống.
Khi ở trước mặt cô và dượng sẽ không uống rượu.
Dư quang khóe mắt chú ý tới ánh mắt của Nhan Tịch, Tạ Gia Diên giơ tay gọi người phục tới đưa bình sữa bò đến trước mặt Nhan Tịch:
“Bạn nhỏ cũng không thể uống rượu”
Nhan Tịch nhìn khóe môi hắn nở một nụ cười xấu xa, trong phút chốc tim đập lỡ một nhịp.
“Chà, cậu so với người anh trai Lâm Trạm này đáng tin cậy hơn” Nam sinh đồng tình nhìn Tạ Gia Diên, trong lời nói có chút ẩn ý.
Tạ Gia Diên lười phản ứng hắn, anh mở bình rượu rót vào ly nâng lên uống.
Nhan Tịch chú ý đến yết hầu của anh đang lên xuống,cô mất tự nhiên mà dời tầm bắt đi làm bộ như mình đang nghiêm túc uống sữa bò.
“Em không phải thích ăn nhất là món tôm hùm đất sao?” Lâm Trạm thấy cô chỉ uống sữa bò, kỳ quái hỏi song còn bổ sung thêm một câu:
“Một lần có thể ăn được một dĩa lớn.”
“...................” Nhan Tịch rất muốn lấy kim khâu cái miệng của hắn lại.
“Em như vậy mà có thể ăn a! Kia là một dĩa em ăn đi không đủ thì gọi thêm” Triệu Tiết Hiên nói.
Nhan Tịch nở nụ cười cứng đờ:
“Em gần đây không có tâm trạng ăn”
Lâm Trạm cảm thấy Nhan Tịch đang ngượng ngùng, không lên tiếng lột thay cô, đến khi đầy một chén thì đưa tới trước mặt Nhan Tịch:
“Ăn đi.”
A.... Vẫn là anh trai tốt.
Nhan Tịch cảm động thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt, bày ra biểu tình khó xử do dự một chút, vừa định nói với hắn một tiếng cảm ơn, thì lại nghe hắn nói:
“Không ăn anh ăn đây.”
Nói xong, hắn đem một chén tôm bỏ vào trong miệng.
Nhan Tịch tay đặt ở dưới bàn nắm chặt lại, nguyên lai hắn chính là kiếm cái thanh danh anh trai tốt, căn bản là không muốn cho cô ăn! Cô không phải chỉ là giả bộ do dự nửa phút thôi sao?!
____
Bởi vì có người vị thành niên ở đây nên mọi người không uống quá muộn. Tạ Gia Diên lái xe tới, nhìn bên ngoài trời mưa lớn nên chủ động đưa anh em Lâm Trạm về, đương nhiên này chỉ là do xem trọng mặt mũi Nhan Tịch.
Nam sinh bọn họ tuy rằng nói năng lăn lộn nhưng làm việc lại rất đáng tin cậy, người lớn tuổi truyền thống thích người trẻ đức tính tốt vẫn là muốn quá triệt.
Nhan Tịch ngồi ở ghế sau tò mò nhìn xung quanh, cô biết chiếc xe này của Tạ Gia Diên giá trị xa xỉ, rốt cuộc lựa chọn mà đậu ở đằng kia-- chạy băng băng.
Tạ Gia Diên lái xe rất ổn, một tay nắm tay lái nghiêm túc mà nhìn phía trước. Cô chỉ nhìn thấy được sườn mặt của anh, ánh đèn đường chiếu vào, chiếu trên người anh, ánh sáng đan xen đen tối không rõ.
Cô bỗng cảm thấy ngực mình khó chịu, rất muốn mở cửa sổ để hít thở không khí, bên ngoài trời đang mưa.
“Ngày mai dẫn em đến trường bọn anh đi dạo? Bằng không quá hai ngày sẽ nghỉ hè.”
Bỗng nhiên Lâm Trạm lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh bên trong xe.
Trên người hắn có mùi rượu, Nhan Tịch ngồi cách hắn rất xa:
“Được! Anh nói muốn dẫn em đi ăn món cá hầm ớt ở trường các anh.”
“Em chỉ biết ăn, đến trường học là để cảm nhận hơi thở nhân văn, em nói em định ra cái mục tiêu ba năm sau thi được cũng đúng!”
“Thành tích học tập của em anh không phải không biết, sao có thể thi đến Vân Đại.” Nhan Tịch nhỏ giọng nói thầm, còn cảm thấy không cam lòng.
“Còn nữa, là anh trước kia gửi hình ảnh qua thèm em, nói món cá hầm ớt ở trường các anh có bao nhiêu ngon, anh cũng không nghĩ ăn sao? Vì cái gì không gặp anh gửi mấy cái ở thư viện học chụp ảnh đâu?” Cái miệng nhỏ của cô cứ luyên thuyên, nói đạo lý lên tới một bộ. Phía trước vẫn luôn trầm mặc, Tạ Gia Diên phát ra tiếng cười nhẹ.
Bất quá Lâm Trạm không nói với Nhan Tịch nữa, đơn giản mà quay đầu ra nhìn bên ngoài cửa sổ.
Xe dừng lại ở tiểu khu, hai anh em xuống xe sau, Nhan Tịch vẫy tay với Tạ Gia Diên nói hẹn gặp lại, thấy anh mở cửa xe đi ở phía sau, cô làm bộ lơ đãng hỏi Lâm Trạm:
“Anh, anh ấy cũng là bạn cùng phòng với anh sao?”
“Ừ, hai bọn anh còn chung ban.”
“Thật đáng thương.”
Lâm Trạm nghi hoặc đang muốn hỏi cô tại sao lại nói như vậy thì lại nghe cô nói:
“Buổi tối phải nghe tiếng ngáy của anh còn chưa tính, ban ngày lại phải chịu đựng chỉ số thông minh của anh, thật là đồng cảm với anh ấy.”
“Em nói anh của em kém như vậy sao? Tiểu nha đầu em suốt ngày chỉ biết giận anh, một ngày không giận anh có phải em rất khó chịu hay không?”
Nhan Tịch nghịch ngợm cười cười hỏi vấn đề không liên quan:
“Ký túc xá của các anh có phải đều độc thân không?”
“Sao em biết?”
“Nghe các anh nói chuyện phiếm nên đoán bừa” Nhan Tịch không chút để ý trả lời.
Vậy thì cô yên tâm rồi.
Hôm sau, đến giữa trưa Lâm Trạm vội vàng dẫn Nhan Tịch đến nhà ăn của Vân Đại. Trên đường gặp phải nữ thần yêu thầm bạn cùng phòng hắn, Nhan Tịch nhìn cô gái đi bên cạnh bĩu môi nói:
“Ninh Nghiên còn đang ở bệnh viện, anh còn có tâm tình ăn cơm với em, xem ra tình cảm anh dành cho cô ấy cũng chỉ có như vậy.”
“Sao cô ấy lại đi bện viện?” Đột nhiên ngữ khí của Lâm Trạm có chút khẩn trương.
“Viêm ruột thừa phải phẫu thuật.”
Bạn cùng phòng nói địa chỉ bệnh viện cho Lâm Trạm, vì thế anh đem Nhan Tịch ném tại, chỗ trước khi đi chỉ để lại một câu:
“Tạ Gia Diên đang ở ký túc xá, anh gọi cậu ấy tới đây.”
Nhan Tịch nhìn thân ảnh anh trai cô biến mất còn nhanh hơn cả sao băng, vừa tức giận vừa muốn cười.
Vì cái gì vừa nghe Tạ Gia Diên đến dẫn cô đi ăn, cô ngược lại còn rất cao hứng?
Không đến năm phút, trong tầm mắt Nhan Tịch xuất hiện Tạ Gia Diên mặc áo trắng quần tây tiến về phía cô. Anh giờ phút này so với tối hôm qua một thân màu đen thoạt nhìn sạch sẽ nhu hòa hơn rất nhiều, sau lưng anh ánh sáng chói lòa làm lay động lá cây nhìn giống như nam chính từ trong truyện tranh bước ra.
Tạ Gia Diên đi về phía trước, liền thấy Nhan Tịch một thân váy màu trắng giống tiểu bò sữa đang hướng anh vẫy tay.
Cô như cũ cột tóc đuôi ngựa, trên đầu đội mũ che nắng, so với mặt bàn tay càng thêm nhỏ.
Anh đi đến trước mặt Nhan Tịch, hơi cuối người xuống đến trán cô:
“Đi thôi, cá hầm ớt.”
_____________
Lời của editer: Đây là lần đầu mình edit, nên truyện vẫn chưa được hay cho lắm, các bạn đọc xong góp ý giúp mình nè