Draco đứng trước nồi Độc Dược, trước mặt là một cái vạc màu đen, bên trong là độc dược màu tím quỷ dị đang sôi sùng sục, sương mù màu trắng bốc lên từng tầng, nhưng nhờ có phép thuật, mà không thể làm mờ đi cặp kính gọng bằng bạc nằm trên mũi Draco.
Nhìn lướt qua bản ghi chép rách rưới ở trong tay, Draco lại bỏ một ít rễ sồ cúc đã được cắt nạt, quấy ba lần thuận theo kim đồng hồ, màu độc dược lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy chậm rãi biến thành màu xanh bạc hà nhạt, đợi thêm một phút nữa, nó keo lại, làm ghi chép, cất vào trong giá sách.
Hơn một năm trước, Draco đã mở rộng phòng ngủ của mình, tăng thêm một cái phòng thí nghiệm, chiều nào, sau khi học xong, trừ khi phải hoàn thành chương trình học thêm với Snape, hắn đều tiêu tốn thời gian tại đây để làm thí nghiệm, những độc dược được hoàn thành đều chứa vào trong những bình thủy tinh trong suốt, màu sắc khác nhau, tính đến nay, chúng đã chiếm hết ba hàng trên giá sách.
Draco dọn dẹp đồ, cởi găng tay bằng da rồng xuống, liếc nhìn thời gian, phát hiện mình đã ở trong phòng thí nghiệm gần hai tiếng đồng hồ, hắn không khỏi nhíu nhíu mày, từ trong một cái rương nhỏ bằng da màu đen ở bên cạnh, lấy ra một bình độc dược màu lam đậm, đi ra ngoài.
Hắn về phòng ngủ của mình, tiện tay ném áo choàng màu đen vào ghế salon, trực tiếp đi về phía giường.
Trên giường đã có sẵn một người, cậu đang an lành ngủ ở nơi đó, mái tóc dài màu bạc rối tung trên tơ lụa mềm mại lạnh lẽo, màu da trắng nõn, môi hồng hào, vừa nhìn đã biết người này được chăm sóc rất tốt.
Người này, không chút nghi ngờ nào, chỉ có thể là Harry Potter.
Cậu đã ngủ say hai năm rồi, từ sau cái ngày không có dấu hiệu nào đột nhiên thức tỉnh huyết thống, cậu vẫn mê man như vậy, như một con rối hình người nằm ở trên giường, hoàn toàn không có chút cảm giác gì với tình huống hỗn loạn ở bên ngoài.
Trong hai năm này, Draco vẫn luôn chăm sóc cậu, chưa bao giờ phải nhờ vả đến tay người khác. Khi Hogwarts nghỉ, hắn liền đưa cậu về trang viên Malfoy, không thèm thương lượng với bất kỳ ai, nói rõ ràng cho tất cả mọi người biết, Harry Potter là người bạn đời mà Draco Malfoy hắn chọn.
"Nhưng đến bao giờ thì em mới tỉnh lại đây?" Draco cẩn thận đút độc dược ở trong tay vào trong miệng Harry, hôn một cái lên khóe môi của cậu.
....
Trước khi Harry rơi vào trạng thái ngủ say, Draco chưa từng biết mình lại có thể kiên trì như vậy, có thể chăm sóc một người tỉ mỉ như thế.
Lúc mới bắt đầu, đương nhiên hắn có nôn nóng, mơ hồ sợ rằng Harry sẽ không tỉnh lại nữa, như phát điên lật xem hết tất cả sách cổ mà mình có thể tìm được, thức trắng đêm không ngủ canh giữ bên người Harry, khí áp thô bạo trên người ngày càng dày đặc đến mức bất kể người nào cũng có thể nhìn ra, đến nỗi Snape không thể không liên hợp với Alvin đánh ngất hắn.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, sau khi Alvin lập lời thề bằng máu với hắn, đảm bảo rằng Harry tuyệt đối không có nguy hiểm gì đến tính mạng, cuối cùng cậu sẽ tỉnh lại, lúc này, hắn mới từ từ thu lại khí áp thô bạo dày đặc trên người mình, một lần nữa trở lại thành vị hoàng tử Slytherin lạnh lùng kiêu ngạo kia, qua lại các phòng học khác nhau, sau khi hoàn thành việc học liền không nói một tiếng đã biến mất, nhưng người đạt được vị trí đứng đầu vẫn thường là hắn. Hắn vẫn như cũ, là người khiến mọi người chỉ có thể ngước nhìn, lúc đi trong hành lang sẽ có vô số cô gái lén lút nhìn hắn, sau đó, không tự chủ đỏ mặt.
Dường như tất cả không có gì không đúng, chỉ là hắn không còn tham gia huấn luyện Quidditch nữa, thời gian xuất hiện vào tầm mắt của mọi người cũng càng ngày càng ít đi.
Bởi vì hắn cần làm bạn bên người hắn yêu.
+++++++
Lúc Harry tỉnh lại thì đã là nửa đem, trong phòng chỉ có một màu đen kịt, khiến cậu tưởng mình còn đang bị hãm ở trong giấc mơ kia.
Cậu giật giật cơ thể, phát hiện mình đang bị ai đó ôm vào trong ngực, quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt, dù đang ở trong bóng tối, nhưng vẫn có thể không chút do dự nhận ra là của ai.
Draco đang ngủ ở bên cạnh cậu.
Trong cơn ngủ mê mang dài khủng khiếp kia, Harry gần như đã một lần nữa xem lại hết mọi chuyện, cậu còn nhớ rõ cái người trước mặt này đã làm thế nào mà lừa gạt trói cậu thành bạn đời của hắn trong lúc cậu còn đang mơ hồ, còn nhớ rõ người này đã kiên định đứng ở bên cạnh cậu trong chiến tranh như thế nào....
Đương nhiên, cậu cũng nhớ tới, ở trên lầu tám của Hogwarts, hắn đã xuống trong vũng máu như thế nào....
Harry không khỏi giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên trái tim của Draco, cảm giác tiếng đập vững vàng xuyên qua xương sườn và làn da, truyền tới lòng bàn tay của cậu, mang theo sức mạnh khiến người ta cảm thấy an tâm.
Đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy, cuối cùng họ lại được đến bên nhau.
Harry cười cười, nắm lấy tay Draco, không một tiếng động, yên lặng chờ tới bình minh.
+++++++
Sáng hôm sau, toàn bộ Hogwarts đều biết một tin tức nặng ký – Harry Potter đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người trong hai năm, lại lần nữa trở lại Hogwarts.
Lúc trước, vì cân nhắc đến an toàn, ngoại trừ số ít người biết rõ chuyện ra, Dumbledore cũng không giải thích với mọi người trong Hogwarts rằng Harry đã đi đâu, những người chân chính biết thì lại không có ai dám đi hỏi, vì lẽ đó, liên quan đến chuyện cậu biến mất, mỗi người nói một kiểu.
Nhưng ngay buổi sáng hôm nay, Dumbledore mặt mày vui sướng thông báo Harry Potter sắp đi học trở lại, không cần nghi ngờ là đã ném một quả lựu đạn vào trong Đại Sảnh.
Mà nhân vật chính trong cái tin tức khiến người ta chú ý này, bây giờ còn đang bị nhốt ở trong phòng y tế.
"Em xin thề, cả người em không có chỗ nào là không tốt cả, thật đó, ngay cả cánh tay cũng không thấy chua đau – tuy rằng em biết hai năm nay em không hề vận động!" Harry đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình nổi giận đùng đùng đối diện với tên khốn không chịu thương lượng kia, cảm giác kích động sinh tử gặp lại lúc vừa mới tỉnh hiện tại đã mất ráo, giờ cậu chỉ cảm thấy ghê tởm Draco sau khi đeo kính mắt hơn, nhìn cái gương mặt lạnh như băng kia, y hệt một tên cầm thú khoát da người vậy.
"Chỉ khi nào em được kiểm tra xong thì tôi mới có thể yên tâm được." Draco không hề bị lay động, ngoại trừ sáng nay, hắn có hơi thất thố vì tỉnh lại thì phát hiện người bên cạnh đã mở mắt ra, nhưng rất nhanh hắn đã tìm được lý trí, không nói lời nào, bế người yêu ngủ mê man đã lâu vào phòng y tế, thuận tiện ép cậu uống mấy bình độc dược có mùi vị vô cùng quỷ dị, còn phi thường không thèm để ý đến bất kỳ ai, đánh thức toàn bộ mọi người còn đang trong giấc ngủ say nồng (Alvin: Tôi thật muốn giết chết thằng nhãi này....).
Harry mím mím môi, luôn cảm thấy trong miệng mình, vị cổ quái của mấy bình độc dược kia còn chưa tiêu tan hoàn toàn, lại nhìn dụng cụ kỳ quái đang kẹp trên tay, đột nhiên cảm thấy mình vẫn nên lại ngất đi thì hơn – bởi vì phải kiểm tra, cái bụng đói cồn cào này của cậu bị ai đó cưỡng chế không cho ăn bất kỳ đồ vật gì, quả thực tàn nhẫn khiến người ta giận sôi, mà người làm tất cả chuyện này lại là người yêu bây giờ, bạn đời kiếp trước của cậu.
Nhưng mà.... Harry nhìn bộ dạng cao gầy cùng gương mặt góc cạnh của Draco. Nói không có chút cảm xúc gì hiển nhiên là giả, cậu cũng không ngờ, chỉ vì thức tỉnh huyết thống mà mình đã ngủ mê man những hai năm.
Trong hai năm này, không cần nghĩ thì cậu cũng có thể hơi hơi cảm nhận được tâm tình bất an của Draco.
Nghĩ đến đây, Harry hiếm khi chủ động nắm chặt lấy tay Draco, đối phương nhíu mày, nghi ngờ liếc nhìn cậu, nói: "Đừng tưởng rằng chỉ cần làm nũng là có thể tránh được một kiếp, sau khi kiểm tra xong còn có độc dược nữa."
Harry: "...."
(Editor: Nhiều lúc tôi thật không biết mình nên đau lòng EQ của Harry hay là nên đau lòng EQ của Draco nữa?)
Harry khẳng định vẻ mặt của mình đang rạn nứt, cậu mất hết sức lực mới nhịn xuống không ra tay đánh người. Trong nháy mắt như vậy, tuy rằng biết rõ là cùng một người, nhưng không hiểu sao cậu lại không tự chủ được nhớ nhung Draco của kiếp trước....
"Tuy tôi biết em thật sự cảm thấy mình không có vấn đề gì, nhưng đối với tôi mà nói, tôi nhất định phải hoàn toàn xác nhận mới có thể yên tâm được, không phải ai cũng có trái tim mạnh mẽ nhìn được người yêu của mình ngủ hết hai năm," Draco nhìn gương mặt ủ rũ của Harry, đưa tay ra xoa xoa mái tóc bạc của cậu, thấp giọng nói, "Đến tận bây giờ, tôi vẫn không dám tin rằng em đã thật sự tỉnh lại, bởi vì trong hai năm này, tôi đã vô số lần mơ thấy cảnh tượng như thế, lỡ như đây cũng chỉ là một giấc mơ thì phải làm sao đây?"
"Không phải là mơ đâu...." Harry không biết mình nên nói cái gì, ngẫm lại nếu đổi vị trí cho nhau, Draco trở thành người phải ngủ say hai năm, cậu chắc sẽ phát điên mất, cậu cũng không có cách nào làm Draco an tâm được, chỉ có thể dùng sức nắm lấy tay của hắn, như nhiều năm về trước.
"Có điều, anh biết không, lúc em ngủ say, em đã mơ một giấc mơ rất dài, em mơ thấy.... Nên nói thế nào nhỉ, coi như là thế giới song song đi, em và anh, em là Gryffindor, anh là Slytherin, vừa mới bắt đầu đã là kẻ thù không đội trời chung, sau đó lại trở thành người yêu," Harry dời đề tài đi, làm như hững hờ, lén nhìn phản ứng của Draco, "Có phải cảm thấy rất kỳ quái hay không."
Draco liếc mắt nhìn cậu, hỏi: "Có phải em còn mơ thấy tôi nhân lúc em mơ hồ, lừa em trở thành bạn đời khế ước với tôi, phải không?"
"Đúng thế...." Harry cảm thấy hơi bị kinh hãi, cậu nghi ngờ nhìn Draco, "Lúc em ngủ say có nói mớ sao?"
"Suy nghĩ lung tung cái gì đó, nếu em ngủ say mà còn có thể nói được một vài câu thì tôi cũng đã không lo lắng đến mức này," Draco hơi đau đầu, cảm thấy dù đã qua hai năm, nhưng hắn vẫn như trước, không thể tư duy theo cùng một đường với người yêu của mình, "Cho nên tôi biết, trí nhớ của tôi cũng đã thức tỉnh rồi."
Nhìn Harry dại ra, Draco không khỏi nở nụ cười, "Đừng giấu tôi nữa, lúc em ngủ, tôi với Alvin đã nói chuyện với nhau không chỉ một lần."
"Anh khi nào thì nhớ ra!" Harry tóm lấy tay áo Draco, cảm thấy mình đã bị lừa một vố lớn.
"Sau khai giảng năm thứ hai được không lâu." Draco mặt không biến sắc nói.
Harry: "...."
Rốt cuộc lúc trước cậu cẩn thận từng li từng tí là vì cái gì a.
Tác giả có lời muốn nói: Vốn định hợp hai chương thành một, kết quả, hợp lại thì hơi đơn bạc.... Nhưng mặc kệ nó đi, Harry cuối cùng cũng coi như đã tỉnh lại rồi....