Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 104: Chương 104: Chương 103




Khi Harry lại mở mắt ra, phát hiện mình đã nằm ở trên giường trong phòng ngủ, vẫn còn duy trì tư thế ngủ, chăn vẫn được đắp ngăn nắp ở trên người.

Cậu nghiêng đầu qua, nhìn thấy Draco đứng ở bên giường, không biết đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt rất khó đoán, ánh đèn ngủ lờ mờ chiếu ở trên mặt, bóng tối che đi hốc mắt, làm tăng thêm mấy phần ý lạnh.

Harry vừa há mồm, còn chưa kịp hỏi, Draco đã biết, giải thích: "Vừa nãy em không cẩn thận bị Harmoris kéo vào trong thần thức của gã, vừa mới dung hợp thần cách, xuất hiện tình huống như thế cũng là chuyện bình thường, nhưng tính cảnh giác của em bị ăn hết rồi hay sao, học được Bế Quan Bí Thuật đều ở trong bụng chó hết rồi đấy à," Draco cay nghiệt liếc mắt nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên thành độ cong trào phúng mà Harry quen thuộc, "Em cũng đừng tiếp tục dò xét tư tưởng của Voldemort nữa, tìm thời gian lấy luôn cái mảnh vỡ linh hồn kia đi."

Ngủ say hai năm, Harry phát hiện điều thay đổi lớn nhất của mình tuyệt đối là đề cao độ khoan dung với Draco, ví như hiện tại, cậu cư nhiên không chuẩn bị đánh hắn, trái lại còn ôn tồn hỏi: "Vậy làm sao anh xông vào đó được? Cũng lấy thần thức cường nhập sao?"

"Rõ ràng, đúng," Draco vừa nói vừa xoa xoa thái dương, Harry chú ý hắn hình như hơi mệt mỏi, "Chuyện này cũng không biết là tốt hay xấu nữa, giữa các vị Thần có thể đi vào không gian tư duy của nhau, không muốn để người khác tiến vào thì cũng chỉ có một cách duy nhất là tự mình phong tỏa. Tôi có thể xông vào đó được là nhờ Carl, nếu không phải anh ta kéo tôi vào chỗ mình bị nhốt, tôi cũng không có cách nào xông vào được...."

Nhưng Draco nhất định đã tiêu hao một lượng lớn tinh lực, Harry yên lặng thầm nghĩ, thấy đáy mắt Draco có vết quầng thâm màu xanh nhợt nhạt, cậu khó có khi chủ động nghiêng người qua, kéo kéo vạt áo của Draco, nói: "Nghỉ sớm một chút đi."

Draco nở nụ cười, chậm rãi cúi xuống hôn cậu: "Em là đang mời tôi sao?"

Harry còn chưa kịp nói chuyện, một nụ hôn đã rơi xuống đôi môi, mang theo nhiệt độ nóng rực đến tập kích, bao phủ hết thảy. Cậu rất nhanh liền có chút mơ hồ, tay vốn khước từ cũng đã không còn sức để đẩy ra, ánh mắt mông lung nhìn người trước mắt, mái tóc rối màu bạch kim chạm lên trán của cậu, có hơi ngứa, bên trong đôi mắt bạc tràn đầy ý cười, phảng phất như băng tuyết hòa tan, xuân về trên đất nước....

Harry quả thực có thể nghe thấy trái tim đang đập mạnh mẽ ở trong ngực mình, một nhịp rồi lại một nhịp, đánh ở bên tai.

Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên thân mật như vậy, nhưng tâm tình của cậu vẫn căng thẳng như lần đầu tiên Draco hôn cậu.

Cậu yêu người trước mắt này như thế, yêu đến mức có thể vì hắn mà từ bỏ sinh mệnh, yêu đến mức không thèm để ý lời nói bên ngoài, yêu đến mức.... Muốn cùng hắn đi hết một đời một kiếp.

Bề ngoài cậu đang cười, thật giống như trong mắt đang thiêu đốt hy vọng, trên người cậu còn đang mang danh hiệu nặng nề Chúa Cứu Thế, vì lẽ đó, hẳn cậu không có gì phải lo sợ.

Nhưng thực ra lại không phải, điều đó chưa bao giờ đúng.

Cậu chỉ là người bình thường, sẽ biết đau, biết khổ sở, cũng sẽ biết sợ. Mà hạnh phúc cả đời này cậu truy tìm, cùng với sự sợ hãi bị chôn sâu tận đáy lòng, đều có quan hệ với người trước mắt này.

Cậu đã phải chịu đựng một lần mất đi rồi, không còn sức để chịu điều đó lần thứ hai.

"Tại sao lại khóc," giọng nói nhu hòa hơn bình thường rất nhiều của Draco vang lên bên tai, đôi môi ấm áp của hắn di chuyển đến đôi mắt của cậu, sau một lúc, như ý thức được điều gì, hắn nhẹ giọng nói, "Tôi ở đây."

Tuy rằng cậu chủ nhà Malfoy bình thường đều lạnh lùng như thể người nào sống người nào chết đều không có liên quan gì đến hắn, nhưng một khi hắn đã thật sự để ý đến ai, thì trình độ tỉ mỉ của hắn tuyệt đối khiến rất nhiều người phải hít khói. Làm sao hắn lại không phát hiện ra, từ sau khi Harry tỉnh lại vẫn luôn lo được lo mất.

Vì lẽ đó, hắn mới nói rằng mình đang ở đây, có cơ thể tươi sống cùng linh hồn chưa bao giờ thay đổi, hắn sẽ không giống như lần trước, vì một phút lơi lỏng cảnh giác mà đánh mất sinh mệnh của mình.

"Giờ thì anh ở đây.... Nhưng kiếp trước, anh căn bản không biết, hai năm sau khi anh đi, em đã phải sống như thế nào," Harry chôn mặt vào vai Draco, nước mắt thấm ướt cả vai hắn, lần đầu tiên, sự thống khổ toát ra rõ ràng trong thanh âm của cậu, "Em thậm chí không dám ở lại nước Anh, em đã đến một quốc gia hoàn toàn xa lạ, nhưng tất cả đều vô dụng.... Mỗi ngày mỗi đêm em đều tỉnh giấc từ trong mơ, nhưng sau khi tỉnh thì lại không thấy anh đâu! Anh không biết em đã một mình một người ngồi trong vườn hoa suốt bao nhiêu đêm.... Ngồi từ buổi tối mãi cho đến bình minh, em đã ngắm vô số lần mặt trời mọc. Em muốn anh trở về, anh là một tên lừa gạt, rõ ràng đã nói sẽ luôn ở bên cạnh em, còn gạt em ký kết khế ước...."

Harry không nói được nữa, thậm chí giọng nghẹn ngào đến mức không có cách nào nói ra một câu hoàn chỉnh, Draco hơi hơi kéo cậu từ bả vai của mình ra, không ngoài ý muốn nhìn thấy gương mặt khóc đến đỏ chót của cậu, trên lông mi thấm đầy nước mắt, không khống chế được khóc thúc thít.

Đây đại khái là lần đầu tiên, ở trong trí nhớ, Harry khóc đến tan vỡ như vậy ở trước mặt hắn.

Hắn đúng thật là một tên lừa gạt, lừa gạt tình yêu và sự tin tưởng của Harry, nhưng lại không hết lòng tuân thủ lời hứa bảo vệ chúng thật tốt.

Draco hôn lên trán Harry, một tay vươn ra, lấy một cái hộp nhung màu xanh lam nho nhỏ ở trên trong cái tủ đầu giường.

Quá khứ dường như được tái hiện, ở trong ký ức của Harry, kiếp trước, Draco cũng nâng một chiếc hộp đựng nhẫn như thế ở trước mặt cậu, ánh mắt của hắn cũng kiên định không cho phép từ chối như ngày hôm nay, không một câu giải thích đeo cái nhẫn tượng trưng cho tình yêu cùng sự trung thủy của Malfoy lên trên ngón tay của cậu.

Đã lâu như vậy, cái nhẫn đã làm bạn với cậu, cùng cậu vượt qua vô số đêm khuya đen kịt dài đằng đẵng, lần thứ hai đã tìm được chủ nhân của nó. Nó vẫn như trước, sáng óng ánh đến lóa mắt.

"Tôi thỉnh cầu ngài Harry Potter trở thành bạn đời của tôi, mặc kệ sinh lão bệnh tử, đời này kiếp này, tôi sẽ không rời khỏi em ấy nữa." Draco đọc lên lời thề từng câu từng chữ, nghiêm túc hơn bất kỳ đoạn thần chú dài dòng nào mà hắn đã từng niệm, "Tôi nợ vị tiên sinh này một buổi hôn lễ, vì lẽ đó, tôi sẽ dùng nửa cuối cuộc đời của mình để bù đắp lỗi lầm của mình, tôi thỉnh cầu, ngài Potter có thể cho tôi cơ hội này." Nói xong, Draco nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn kia.

Ánh mắt Harry lóe lóe, làn da trên chỗ đeo nhẫn nóng rực như muốn lập tức bốc cháy lên, ngay cả lòng cậu tựa hồ cũng bị cỗ nhiệt độ này lây lan.

Nhưng cậu lắc đầu, chầm chậm mà kiên định, trong đôi mắt phỉ thúy xanh biếc dấy lên ánh sáng mà Draco quen thuộc, "Không, em không đáp ứng. Ngài Malfoy, ở trong lòng em, anh đã chẳng còn có chỗ đáng tin nào cả, nếu anh muốn thỉnh cầu em làm bạn đời của anh, thì sau khi chiến tranh kết thúc, sau khi làm lễ cưới, em sẽ nói cho anh biết, em có nguyện ý tha thứ cho anh vì đã thất hứa hay không."

"Thật là một tên trứng thối không chịu thiệt." Draco nhẹ giọng nở nụ cười, nụ hôn triền miên tiếp tục rơi xuống, từ mày xuống mặt, rồi cứ một đường đi xuống phía dưới.

Không cần nhìn cũng biết lúc này mình nhất định đã khóc đến rối tinh rối mù rồi, Harry lầm bầm ở trong lòng, thật thiệt thòi, lại để tên Draco này chiếm tiện nghi. Nhưng cơ thể của cậu lại không tự chủ mềm xuống, cổ hơi giơ lên, lộ ra một mảnh da trắng nõn, là tư thế thuận theo hiếm thấy.

Trong mắt Draco xẹt qua một nụ cười, cơ thể chậm rãi nghiêng về phía trước, trong khi Harry còn đang mê mê tỉnh tỉnh thì đã bị hắn đặt lên trên giường mềm mại, từ trên cao nhìn xuống cậu bé tóc đen ở dưới thân.

Harry cảm thấy đại não của mình giờ là một trận hỗn loạn, nhưng cho dù có như vậy, cậu vẫn theo bản năng cảm giác có nguy hiểm. Theo phản xạ muốn trốn đi, nhưng đã không còn kịp nữa rồi....

Áo ngủ làm bằng lụa mềm mại trượt xuống một bên giường, không tiếng động rơi xuống mặt đất. Chỉ chốc lát sau, tiếng nghẹn ngào nhỏ vụn đứt quãng vang lên, xen lẫn tiếng nức nở nho nhỏ cùng tiếng kháng nghị hàm hồ....

....

Ngày hôm sau, Harry ngủ đến trưa mới tỉnh, khi tỉnh lại, trong phòng còn chưa kéo rèm lên, nhưng ánh mặt trời vẫn chui vào từ trong kẽ hở. Cậu không dễ chịu thử di chuyển người, cơ thể vẫn còn hơi chua đau, nhưng có thể cảm giác được cái ga giường dưới thân đã được đổi mới, thân thể cũng đã được lau sạch sẽ, còn người nào làm, không cần nghĩ cũng biết....

Tính ra, kiếp trước cậu và Draco cũng không phải là chưa từng tiến hành cuộc giao lưu theo ^chiều sâu^ này, số lần.... Đúng là không thể nói ít được, nhưng dù sao cơ thể này cũng là lần đầu tiên, trình độ khó chịu căn bản không phải cùng một cấp bậc.

Ngẫm lại cả hai đời đều giao mình vào trong tay cùng một người, mà vẫn là cái chỗ phía dưới kia, Harry không khỏi có chút đau dạ dày.

Harry từ từ ngồi xuống, phi thường biết thân biết phận biết mình không thể lập tức xuống giường được, nhìn lướt qua cái ngăn tủ bên cạnh, thấy có một bình thủy tinh nhỏ được đặt ở đó, bên cạnh còn có một tờ giấy ghi chú, chữ viết rồng bay phượng múa nói cái bình thuốc kia trợ giúp khôi phục thể lực.

Trên đầu Harry bốc lên một loạt sọc đen, cậu vô cùng muốn ném cái tờ giấy này vào mặt tên quý tộc bạch kim nào đó, thuận tiện nói cho hắn biết thể lực của mình rất khỏe mạnh.

Nhưng mà, chờ mấy phút nữa, sau khi Draco trở lại, độc dược trong cái bình nhỏ kia vẫn hết sạch.

(Cái gì, bạn hỏi mùi vị.... Harry tỏ vẻ cũng không phải cậu uống, làm sao cậu biết được, cậu mới không nói cho bạn biết mùi vị của nó tốt hơn thuốc của Snape nhiều lắm đâu....)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.