Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 106: Chương 106: Chương 105




Gần đây, Carl thường nhớ lại lần đầu tiên anh nhìn thấy Harmoris.

Trong biển thần thức của anh, đột nhiên phát hiện có một chỗ mà mình chưa từng biết, như một tòa cung điện lạnh lẽo, từ lâu đã phủ đầy bụi, trên cánh cửa sắt cao to là dây xích quấn vòng quanh, như đang từ chối tất cả người ngoài tiến vào.

Ban đầu, Carl chỉ là tò mò, không ngờ trong biển thần thức của mình lại có một vùng đất cấm như vậy. Anh thử thăm dò bằng cách đẩy cánh cửa lớn kia ra, nó không kiên cố như trong tưởng tượng, gần như chỉ trong chớp mắt, khi bàn tay của anh chạm lên cánh cửa, những xích sắt quấn quanh kia liền hóa thành bột mịn màu trắng xám, tung bay theo gió.

Carl từ từ mở cánh cửa lớn kia, lộ ra cung điện lạnh lẽo trống trải ở bên trong, cùng những cột đá cẩm thạch trắng bệch đứng sừng sững, còn có một bóng người màu đen nho nhỏ cô độc ngồi trên ghế đá.

Đó là Harmoris, vẫn chưa trưởng thành, còn đang mang hình hài như một đứa trẻ nhân loại, có khuôn mặt đáng yêu tinh xảo, cực kỳ giống Carl, chỉ có cặp mắt kia – là mang theo lạnh lùng, màu vàng sậm giống y như mật ong.

Căn bản không cần nhiều lời, chỉ cần nhìn đến Harmoris, cảm ứng thuộc về Thần Linh, thuộc về những cặp song sinh đã giúp Carl biết người trước mắt là ai, đồng thời, anh không kìm được sự hấp dẫn đó. Anh gần như đi tới theo bản năng, bàn tay ấm áp nắm chặt lấy hai tay lạnh lẽo như ngọc thạch, không lớn lắm so với anh.

"Anh tên là Carl," anh lộ ra một nụ cười ôn hòa, không tự chủ mềm giọng hỏi, "Có thể nói cho anh biết, tên thật của em là gì không?"

Đứa bé nắm giữ cặp mắt màu vàng óng cũng không hất hai tay của Carl đi, chỉ nhìn kỹ dò xét vị Thần có gương mặt tương tự với mình, sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, bờ môi hồng nhạt phun ra hai chữ: "Harmoris."

Gã là Harmoris, là vua của bóng tối đến từ vực sâu, đồng thời được sinh ra cùng lúc với đứa con ánh sáng, bị giam cầm trong biển thần thức.

Bóng tối và ánh sáng, là hai phía đối lập hoàn toàn trên thế giới này, nhưng bọn họ cùng ra đời một lúc, nắm giữ gương mặt giống nhau, cùng với tâm ý tương thông mà không có người nào có thể so sánh.

Bọn họ hầu như khó mà có thể chống lại khỏi bị hấp dẫn lẫn nhau.

Thật là một chuyện trào phúng khổng lồ cỡ nào a.

....

Carl mở hai mắt ra từ trong bóng tối, từng hình ảnh ngày xưa xẹt qua trước mắt.

Anh phát hiện ra Harmoris, nhưng lại không nói cho các vị Thần khác biết, như bảo vệ một bí mật quý giá, lòng mang ý riêng, giấu Harmoris ở sâu trong thần thức của anh.

Anh bắt đầu thích trầm tư, trốn vào chỗ thần thức kia, mở ra cánh cửa cung điện âm u, mang Harmoris rời khỏi cái nơi lạnh lẽo chưa từng dừng lại đó. Anh sẽ cho gã xem bên trong thần thức của mình có những hình ảnh xinh đẹp cỡ nào, nói cho gã biết thế giới bên ngoài là cái dạng gì, cùng nằm bên cạnh gã trong biển hoa mênh mông....

Harmoris rất ít khi nói chuyện, cũng không cười, tay của gã luôn nắm lấy tay của Carl, không dám quá chặt nhưng cũng không dám thả lỏng, biểu lộ ra ý ỷ lại dày đặc, cặp mắt vàng óng dường như không có chút tình cảm nào cũng sẽ nhiễm vài phần sắc thái khác mỗi khi nhìn thấy Carl.

Gã không ngừng lột xác ở ngay dưới mắt Carl, thoát khỏi hình hài trẻ em, thân hình dần dần cao lên, từ từ trưởng thành thành một thiếu niên tuấn tú, rồi lại biến thành cậu thanh niên tuấn lãng, nhưng vẫn luôn một thân áo choàng đen, da trắng xám, mặt mày luôn tràn ngập lạnh lùng.

Mỗi một lần trưởng thành của gã đều mang ý nghĩa thực lực của gã đã tăng lên, trên thế giới này, hắc ám vĩnh viễn lớn mạnh nhanh hơn quang minh nhiều.

Carl có thể cảm giác được Harmoris đang trở nên mạnh mẽ, anh có hơi bất an, nhưng mà, tuy Harmoris hay trầm mặc, nhưng mỗi khi anh ôn nhu nhìn chăm chú vào gã thì sẽ luôn thấy dáng vẻ vô hại của gã, vẫn thấy gã như bé ngoan chờ đợi trong tòa cung điện âm lãnh này, chờ Carl đến mang gã ra khỏi chỗ đó, như một người em trai chấp nhất chờ đợi anh trai về nhà.

Carl gần như theo bản năng nhẹ dạ với gã, cho dù gã có mạnh lên bao nhiêu, ở trong mắt của Carl, gã vẫn luôn là đứa bé lẻ loi ngồi trên vương tọa lạnh lẽo kia.

....

"Anh, tại sao lại khóc, là em đã chọc tức anh rồi sao?"

Tiếng nói lành lạnh vang lên từ trong bóng tối, mang theo ý làm nũng mềm mại như trước, đồng thời một ít hơi nóng ấm áp phả lên bên tai.

Carl quay đầu lại, đối mặt với đôi mắt giống như đúc đôi mắt của anh, thị giác trời sinh của Thần đã giúp anh, dù có ở trong bóng tối, vẫn có thể nhìn rõ cặp mắt của Harmoris.

Đôi mắt của Harmoris, bây giờ đã là màu nâu, màu nâu giống anh.

"Tại sao lại muốn thương tổn đến Vân Miểu, tại sao lại.... Đối xử với Andrea như thế," Carl lẩm bẩm, vẻ bi ai nổi lên một chút từ sâu trong đáy mắt, tràn ra khóe mắt, "Các cô ấy, đều là những người bạn rất quan trọng của tôi, cậu cũng thế, cũng rất quan trọng đối với tôi, tại sao lại muốn làm như vậy?"

Harmoris không hề trả lời, chỉ nhìn Carl, lấy tay quét đi giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt của anh, động tác rất nhẹ nhàng, mang theo ôn nhu lưu luyến.

"Cậu oán hận tôi sao, tôi đã làm chuyện gì khiến cậu hận tôi sao," Carl vẫn tiếp tục hỏi, đây cũng không phải là lần đầu tiên anh hỏi Harmoris như vậy, nói anh đang tìm kiếm đáp án, không bằng nói anh chỉ là đang lầm bầm lầu bầu, "Thế giới này khiến cậu chán ghét sao? Nhưng tôi rất yêu thích nó a, không phải trước kia cậu đã nói, chỉ cần tôi thích, cậu cũng sẽ thích...."

"Kỳ thật tất cả đều là lừa gạt tôi sao, khiến tôi cho rằng cậu toàn tâm ỷ lại, những lời mà cậu từng nói với tôi, còn có những lần ở cùng nhau kia, tất cả, đều giả dối sao?"

Trong biển thần thức đó, người đem tình cảm chân thành ra, quả nhiên chỉ có mình anh mà thôi, như một kẻ ngu si, hoàn toàn mừng rỡ và trân trọng đối xử với người cùng sinh ra với mình, lòng chắc chắn tin tưởng rằng đối phương cũng giống như mình, muốn nắm giữ gã ở bên người.

Kỳ thực tất cả đều là giả. Mỗi một câu nói mà gã từng nói, mỗi một ánh mắt, mỗi một điểm ôn nhu, tất cả đều là giả.

"Tại sao nãy giờ không nói gì đi, là không chịu thừa nhận sao," Carl dùng tay chậm ra xoa lên khóe mắt của Harmoris, trên cổ tay còn có thể nhìn thấy vết tích màu đen của thần chú, mắt của anh rất sáng, như đang đốt lửa, Harmoris không nhúc nhích, mắt cũng không nháy một cái, mặc cho tay của Carl di chuyển khắp nơi trên mắt gã, "Tôi đã biết đáp án, vì thế, sao lại không dứt khoát nói thẳng cho tôi biết, có rất nhiều thứ trên cõi đời này quan trọng hơn tôi nhiều. So với tôi, cậu càng thích nắm quyền lực trong tay hơn, thích phá hoại để mang lại sức mạnh cho cậu, thích để thế giới này thần phục...."

Harmoris vẫn không trả lời, như vô số đêm trước, nắm lấy tay Carl, hôn lên nó bằng một nụ hôn ôn nhu cực điểm, nhẹ giọng nói: "Nghỉ ngơi đi, anh, em mệt rồi."

Từ đầu đến cuối, gã không có giải thích lấy một câu, như ngầm thừa nhận đáp án này.

....

Mà ở một nơi khác, cách xa vạn dặm, Harry tỉnh lại từ trong pháp trận tịnh hóa, trong nháy mắt, tia sáng ấm áp tràn ngập trong đôi mắt màu xanh lục, khiến cậu cảm thấy nhói nhẹ, không tự chủ được chảy ra một ít nước mắt.

Một đám người canh giữ bên trận pháp lập tức vây quanh cậu, người dựa vào gần nhất không thể nghi ngờ là Draco, hắn không nói lời nào nắm chặt lấy tay cậu, hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Không có," Harry cười cười, tuy rằng nhìn có chút suy yếu, "Chỉ có cảm giác vừa có một giấc mơ mà thôi."

Những người chung quanh nghe vậy đều thấy yên lòng, vừa nãy Sirius căng thẳng đến mức xém xỉu, hiện tại cuối cùng cũng đã yên lòng, tuy rằng rất khó chịu khi nhìn thấy thằng nhóc nhà Malfoy bảo vệ con đỡ đầu của mình, nhưng khó có khi không nói gì, chỉ âm thầm quệt miệng.

Harry động viên cầm lấy tay Draco, nhưng tầm mắt lại xuyên qua hắn, rơi vào Alvin đứng ở phía sau.

Cậu nói mình đã làm một giấc mơ, kỳ thực không phải, cậu có thể khẳng định giấc mơ đó là thật.

Cậu nhìn thấy vị Thần tên là Carl kia, vẫn mặc áo choàng trắng noãn, khuôn mặt tuấn tú, trên cổ tay mang theo xiềng xích màu đen nhỏ mà kiên cố.

Anh hình như cũng nhìn thấy Harry, nhẹ giọng nói: "Harmoris đã muốn bắt đầu tấn công, chuyện này là không đúng. Tôi đã dung túng cho cậu ta một lần rồi, không thể lại tiếp tục dung túng lần thứ hai."

Harry không nói được cảm giác của mình là gì, nên tin hay là không nên tin tưởng Carl. Nhưng khi cậu nhìn vào mắt của Carl, cậu cảm thấy vạn phần quen thuộc, bởi vì cậu cũng đã từng có – đó là đôi mắt chỉ có người lòng nguội như tro tàn, tuyệt vọng đến tột cùng mới sẽ có.

S

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.