Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 17: Chương 17: Chương 16




Đương nhiên Harry không thật sự chờ đến ngày Norbert đi mới để cho Draco nhìn một chút, nếu không cậu chủ nhỏ nhà Malfoy sẽ nổi điên mất.

Chỉ có điều hiển nhiên thuyết phục Hagrid là một công trình lớn, ông ấy vừa lo lắng Norbert rời khỏi ông sẽ không được chăm sóc tốt, vừa hoài nghi Draco là một Slytherin mà lại đồng ý hỗ trợ, có phải có ý xấu gì không.

"Bởi vì Draco cũng là một người cuồng nhiệt ham muốn rồng," Harry giải thích đến đầu cũng đau theo, "Quên đi, bác vẫn là nên nói chuyện Norbert cho hiệu trưởng Dumbledore biết đi, ông ấy sẽ không trách bác, hãy để ông ấy suy tính một lối đi cho Norbert."

Cuối cùng Hagrid cũng miễn cưỡng đồng ý ý kiến của Harry, một mặt bi thương nhìn bảo bối nhỏ Norbert của ông. Còn đưa gấu Teddy cho nó chơi, nhưng không đến hai phút thì đã bị nó xé nát tan.

Harry giật giật khóe miệng, quả thật không biết nên nói cái gì. Kỳ thật trước đây, cậu thật không hiểu được vì sao Hagrid lại yêu chuộng những loài vật nguy hiểm như thế này, ham muốn là một chuyện, nhưng những loài này mà ở trong trường học thì thật sự bất lợi với an toàn của học sinh.

Chiều thứ hai Hagrid tìm Dumbledore để dặn dò chuyện liên quan đến Norbert, cũng ôm chút hy vọng hỏi Hogwarts có thể nhận nuôi nó hay không.

"Tôi có thể chăm sóc nó." Hagrid đảm bảo.

Nhưng hiển nhiên không được, dù thế nào đi chăng nữa thì Dumbledore cũng phải cân nhắc đến mức độ nguy hiểm của một con rồng. Ông cảm thấy rất hứng thú với phương án giải quyết do Draco cung cấp, hàn huyên với hắn một lúc lâu, Harry ở bên cạnh tiếp khách.

Draco duy trì vẻ lạnh nhạt khách sáo nhưng vẫn lễ phép của hắn, cũng coi như có hỏi có đáp, nhưng người tinh ý sẽ nhìn ra được hắn cảm thấy việc này lãng phí thời gian. Harry cảm thấy sở dĩ hắn còn có thể chịu đựng, hoàn toàn là xem trọng mặt mũi của con rồng kia.

Dumbledore không giữ bọn họ quá lâu, sau khi hỏi xong Draco, ông cười cười với Harry, "Nghe Hagrid nói con đề nghị cậu ta tới tìm thầy, thầy thật cao hứng khi được con tin tưởng."

Harry bị cặp mắt xanh kia nhìn chăm chú đến mức tay chân hơi luống cuống, "Há, con cảm thấy ngài sẽ xử lý tốt."

Ra khỏi phòng hiệu trưởng, Draco và Harry đi trên hành lang trở về phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin. Đột nhiên Draco hỏi: "Hình như cậu rất yêu thích Dumbledore." Là ý khẳng định.

"Ông ấy vô cùng tốt." Harry hàm hồ đáp lại.

"Cáo già." Draco bình luận.

Harry nở một nụ cười trầm thấp, cậu đột nhiên nhớ tới kiếp trước, sau khi nghe được tin nhà Malfoy cũng trở thành đồng minh của Hội Phượng Hoàng, cậu liền kích động chạy tới chỗ Dumbledore kháng nghị, nói bọn họ không đáng tin.

Nhưng Dumbledore lắc đầu, mỉm cười nói: "Harry, thầy với Malfoy vĩnh viễn sẽ không trở thành bạn bè. Con cảm thấy thầy là người tốt, nhưng bọn họ lại cảm thấy thầy giả dối, đây là chuyện bình thường, bởi vì lập trường không giống nhau. Nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại gì đến chuyện chúng ta vì lợi ích chung mà trở thành đồng minh. Vì lẽ đó thầy tin tưởng bọn họ."

"Cậu cười cái gì?" Draco hỏi.

"Không có gì."

Cười cậu quả nhiên là một Malfoy vì lợi ích là trên hết, tuy không thích bạch phù thủy như Dumbledore, nhưng mấy năm sau vẫn sẽ hợp tác với ông ấy.

+++++++++

Trước ngày Norbert đi khoảng vài ngày, cuối cùng Draco cũng gặp được con rồng Lưng Gai Na Uy kia. Cũng bất ngờ, hắn còn tán gẫu vui vẻ với Hagrid, đương nhiên đề tài có liên quan đến loài rồng rồi.

"Thật ra trong số loài tôi thích, còn có Rồng Đuôi Sừng Hungrary."

"Đúng, đứa bé kia có vảy cứng phi thường mạnh mẽ, lớn lên cũng rất mê người." Khẩu khí của Hagrid quả thật như đang mô tả người tình trong mộng, đáng sợ nhất là Draco còn gật đầu đồng ý.

Harry cảm thấy mình cần phải rời khỏi hai người nhìn thấy rồng là bị sốt này, yên lặng tính toán ở trong lòng xem con rồng nhỏ kia bao giờ mới đi.

Hai người bọn họ ngồi chơi trong căn nhà gỗ nhỏ của Hagrid đến tối muộn, Hagrid còn mang mấy cái bánh có thể bẻ nát răng của bạn ra đãi, đương nhiên Draco không nhúc nhích, hắn vội vàng cho Norbert uống Brandy, cũng không để ý bị nó phun lửa đốt cháy một chòm tóc.

Đáng đời, Harry bĩu môi, yên lặng thả cái bánh không thể nào cắn nổi xuống, uống hồng trà.

Đến tận khi về ký túc xá rồi mà Draco vẫn không chịu thành thật, còn ở bên cạnh lải nhải n điều cần chú ý có liên quan đến rồng.

Harry để hắn niệm đến phát mệt, hững hờ liếc mắt nhìn về phía xa xa, lại phát hiện một bóng người đội mũ trùm lén lén lút lút đi về phía Rừng Cấm.

Voldemort.... Harry nắm tay thật chặt, nhưng rất nhanh sắc mặt lại trở lại như thường.

Trở về ký túc xá, việc đầu tiên cậu làm là lấy áo choàng tàng hình ra chuẩn bị đi ra ngoài, ghé tai lên cửa nghe tiếng đóng cửa từ phòng đối diện, đợi một hồi lâu, phỏng chừng Draco đã ngủ rồi.

Kết quả vừa mở cửa ra....

"Cậu chặn trước cửa phòng tớ làm cái gì?"

"Chờ cậu," Draco lời ít ý nhiều, "Vừa nãy nhìn thấy sắc mặt của cậu không đúng, đoán cậu lại muốn lén chạy ra ngoài. Đừng tưởng là tôi không biết số lần cậu đi đêm là bao nhiêu."

Trong nháy mắt Harry thật muốn chửi bậy.

Nhưng cậu ý thức được muốn Draco trở về phòng ngủ là chuyện không thể nào làm được, cứ nhìn tư thế chặn cửa của quý ngài kia là biết.

"Cũng không phải chuyện đùa gì," Harry nhận mệnh tung áo choàng tàng hình ra, "Mau vào đây, đừng lên tiếng là được."

"Áo choàng tàng hình," nhất thời giọng của Draco cao đến tám độ, "Tại sao cậu lại có cái này?"

"Đừng nói nhảm, rốt cuộc có muốn đi không." Harry cảm thấy hiện tại mình đã rất bực bội.

Draco chui vào trong áo choàng.

Tác giả có lời muốn nói: tan nát cõi lòng khi phát hiện bình luận thật sự ít, ngã xuống đất không dậy nổi, ToT....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.