Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 3: Chương 3: Chương 2




Sáng sớm hôm sau, Harry ngủ không ngon ngồi trên bàn nhà Slytherin, múc cho bản thân một ít trứng ốp lết cuốn với thịt lợn muối xông khói.

Tờ danh sách mua đồ đang ở trong tay, ban đầu cậu chỉ cần một cái gọng kính đen đơn giản, nhưng sau khi lật qua lật lại, cuối cùng cậu cũng thuận tiện đặt trước cho mình một bàn cờ Phù thủy(1).

Phải tìm chút việc để làm.... Harry cột thư lên trên người Hedwig, tri thức trong trường căn bản cậu đều đã nắm chắc, cũng không thể hiến toàn bộ thời gian rảnh cho Voldemort.

Thật ra cậu muốn mua một cây chổi bay hơn, không có Tia chớp thì Nimbus 2001 cũng tốt.

Nhưng đây là điều không thể nào làm được, Harry có chút nhận mệnh nghĩ, Snape chắc chắn sẽ không để cậu mới năm nhất mà đã gia nhập đội Quidditch, trên thực tế, cho dù là năm hai cũng rất khó khăn, Draco Malfoy bay không tệ – tuy rằng cậu thật không muốn thừa nhận chút nào –khẳng định hắn cũng sẽ đăng kí vào vị trí tầm thủ(2).

Thật sự là cuộc sống học hành sáng lạn ngời ngời a, Harry yên lặng nhìn cốc nước bí ngô của mình.

++++++

Đặt dĩa xuống, không còn mấy phút, Harry thoáng liếc nhìn Draco Malfoy đứng dậy, không thể làm gì khác hơn ngoài việc bất đắc dĩ đứng lên.

Malfoy là Thủ Tịch của lớp bọn họ, nhờ thắng trong trận quyết đấu ở phòng sinh hoạt chung ngày hôm qua. Trên thực tế, cũng không có mấy kẻ không có mắt tiến lên khiêu chiến, nhưng làm sao thắng nổi cậu chủ nhỏ nhà Malfoy từ lúc biết đi đã bắt đầu học phép thuật rồi cơ chứ.

Đứa nhỏ bạch kim đáng thương, Harry không chân thành đồng tình một giây trong lòng, hắn hoàn toàn không có cái gọi là tuổi thơ a.

++++++

Người bảo hộ của những học sinh mới cũng đi tới bên cạnh bọn họ. “Chào buổi sáng, chị White.” Harry nói.

“Chào buổi sáng,“ Elena White cười cười, “Em có thể gọi chị là Elena.”

“Được rồi, chị Elena. Chị cũng có thể gọi em là Harry.” Harry cảm thấy rất cao hứng, xem ra Snape cũng không phải không làm việc tốt, khi cho cậu một cô gái xinh đẹp ôn hòa như thế làm người dẫn dắt.

“Hôm qua em không ngủ ngon sao, Harry.” Elena hỏi, “Vành mắt đen của em nhìn qua hơi đậm.”

“Há, đúng vậy, tha thứ cho em, vừa mới vào học nên khó tránh khỏi có chút kích động.” Harry nháy mắt một cái.

Elena tựa hồ bị chọc cười, “Được rồi, em có thể cho bản thân một cái tươi cười rạng rỡ.”

“Có thể.... Nhưng cái này không khỏi, có chút giống như việc một cô gái mới yêu hay làm.” Harry lầu bầu.

++++++

“Draco, cậu đang nhìn chỗ nào đó?” Pansy hơi kỳ quái hỏi, nỗ lực tìm điểm dừng chân trong mắt hắn.

(Editor: tìm làm gì? Anh ta đang nhìn Harry)

Draco đi đầu cả nhóm, hững hờ thu hồi tầm mắt của mình lại, thản nhiên nói, “Không có gì.” Một lần nữa đem sự chú ý chuyển về bọn Zabini.

Tiết đầu tiên của bọn họ là môn Thảo dược học(4), học chung với nhà Hufflepuff.

Giáo sư Sprout vẫn như xưa, béo lùn chắc nịch, người cũng rất hòa ái. Lần thứ hai nhìn thấy bà, Harry cảm thấy rất thân thiết.

Nhiệm vụ môn học hôm nay cũng không khó, chỉ cần thu thập dịch của cây nhựa thúi(5), hai người một tổ. Một người phụ trách cù lét nó – đúng, cù lét – khi nó cười sẽ phun dịch ra, người còn lại sẽ hứng dịch này.

Nhưng vấn đề là, ai sẽ tới tạo thành một tổ với cậu đây, cậu không có đồng bọn thân mật gì trong Slytherin, còn Hufflepuff, quên đi, chớ đi dọa người ta.

Xem ra mình không thể tự hoàn thành được rồi, thật sự là ý kiến hay.

“Potter, đi sang bên cạnh đi, một mình cậu không thể chặn ở chỗ này như một tảng đá lớn mọc đầy rêu xanh được.” Giọng nói cay nghiệt truyền tới từ bên cạnh.

A, Merlin, tôi nhìn thấy cái gì đây, Harry cảm giác mình bị dọa sợ không nhỏ, Malfoy uống lộn thuốc mới sẽ chủ động tổ đội với cậu.

“Cậu có ý kiến gì sao, Potter, con ngươi của cậu sắp rớt ra rồi kìa,“ đôi mắt màu xám xanh mang theo ngạo mạn liếc qua đây, “Trên thực tế, tôi không thể không nhắc nhở cậu, nếu không phải vì Pansy quá ồn ào, Zabini lại nhất định phải đi quyến rũ cô gái xinh đẹp nhà Hufflepuff kia, thì tôi mới không mở lòng từ bi đến bên cạnh cậu.”

A, đúng đấy, để ngài phải hạ mình như thế, thật sự rất xin lỗi, Harry yên lặng lườm một cái ở trong lòng, nỗ lực khiến giọng nói của mình trở nên bình thường chút, “Được rồi, tôi có thể hỏi thăm tại sao cậu không đi tìm Goyle hoặc Crabbe không?”

“Có ma, sáng nay cậu ăn phải cái gì sai sao! Ngoại trừ giúp vài việc vặt thì Goyle và Crabbe còn có thể làm được những gì,“ Draco căm tức gầm nhẹ, “Rốt cuộc cậu có muốn làm việc hay không!”

Được rồi, coi như tôi chưa hỏi gì. Harry bĩu môi, bắt đầu cù lét cây nhựa thúi.

(Editor:

(1) Bàn cờ Phù thuỷ (Wizard”s Chess) là bàn cờ vua. Các nước đi và luật chơi của nó hoàn toàn như bàn cờ vua bình thường, tuy nhiên các quân cờ đi trong đó khi ăn nhau là có thật. Chúng dùng vũ khí đập quân mình ăn ngay trên bàn cờ. Hermione rất không bằng lòng khi Ron và Harry chơi trò này vào năm thứ nhất.

(2) Tầm thủ thì phải đi tìm quả bóng nhỏ Snitch, khi Tầm thủ bắt được quả bóng Snitch thì trận đấu sẽ kết thúc.

(4) Thảo dược học (Herbology)là môn chuyên nghiên cứu các loài cây ma thuật (chẳng hạn như Mandrake và Bubotuber) và các phương pháp chăm sóc, sử dụng và chống lại chúng. Các buổi học diễn ra tại các nhà kính trong sân trường. Học sinh năm thứ nhất chỉ được học tại nhà kính số 1 vì nhà kính số 3 có các loài nguy hiểm hơn. Học sinh năm thứ hai mới bắt đầu học tại nhà kính số 3. Thảo dược học được dạy từ năm thứ nhất tới năm thứ năm, cộng thêm 2 năm tùy chọn ở năm thứ sáu và bảy. Môn học này liên quan chặt chẽ với môn độc dược vì thành phần để chế tạo độc dược phần lớn được lấy ra từ các loài thực vật. Giáo sư giảng dạy môn này là Pomona Sprout. Cũng nhờ bà Pomona Sprout nên Hermione và các nạn nhân khác thoát nạn trong phần hai (Harry Potter và phòng chứa bí mật). Đây cũng là môn học duy nhất mà Neville Longbottom tỏ ra xuất sắc.

(5)Cây nhựa thúi là vật sở hữu yêu thích của Neville Longbottom, có khả năng phun ra một loại dịch cực kỳ khó ngửi nếu bị chọc tức.)

F

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.