Sau khi người đàn ông kia ôm người gã yêu đến bên người thì như quên mất Harry đang tồn tại, vẫn bận trò chuyện với Cassey cái gì cũng không nghe thấy, nói về quãng thời gian bọn họ đã ở bên nhau, nói họ đã yêu nhau bao nhiêu năm, nói chờ Cassey tỉnh sẽ tiếp tục cuộc sống tốt đẹp mà bọn họ đã từng có....
Thành thật mà nói, nếu không phải để hai người này đoàn tụ sum vầy thì phải liên lụy đến tính mạng của Harry, nói không chừng cậu còn có thể chúc phúc cho bọn họ, dù sao người đàn ông có thể yêu tha thiết người yêu đã chết những mười hai năm, cả đời này kiếp này chỉ cần mình người đó, vô cùng hiếm thấy.
Nhưng Harry vẫn cho rằng mình không Thánh Nhân đến mức hi sinh bản thân để tác thành cho người khác, khổ nỗi dưới tình huống này, cậu thật sự không có cách thoát thân, hy vọng duy nhất là người đàn ông kia có thể làm độc dược lâu hơn một tí, kéo dài tới khi bọn Dumbledore tìm được cậu.
Đáng tiếc, ngay cả một hy vọng nhỏ nhoi đó đã bị tiêu tan, từ lúc Harry tỉnh lại còn chưa tới 20 phút, người đàn ông rốt cuộc cũng bế người yêu thả lại dưới tàng cây, cầm con dao đến gần Harry.
Đó là một con dao màu đen thuần, lưỡi dao sắc bén đến mức tỏa ra ánh sáng lạnh, hiện giờ cứ như vậy treo thẳng tắp ở trên tim Harry.
"Sẽ không đau đâu, đứa nhỏ," người đàn ông bình tĩnh như đang giải thích một chuyện bình thường, "Tuy rằng cậu không thể không chết, nhưng dựa vào sự cảm kích vì cậu cứu Cassey, tôi sẽ để cậu chết được thư thái một chút."
Harry không trả lời, chỉ nhìn chòng chọc vào mũi dao, cậu phi thường biết rõ, nếu trong vòng một phút mà không có ai chạy tới, con dao này chẳng mấy chốc sẽ xé rách lồng ngực của cậu, quả tim của cậu cũng sẽ bị người ta lấy ra, biến thành một dược liệu điều chế độc dược quý giá.
Dưới tình huống như thế, nếu là bất kỳ ai cũng sẽ sợ hãi, nhưng hiện giờ cảm giác trong lòng Harry không phải là sợ hãi, mà là không cam tâm, không cam tâm rằng mạng của cậu lại bị kết thúc ở đây!
Cậu không nói nên lời được cảm giác đó, một loại cảm giác xuất hiện từ lúc cậu sống lại, luôn cảm thấy mình thật giống như có một mục tiêu không thể không đạt được, không phải là tiêu diệt Voldemort gì, cũng không phải đổi lấy vĩnh cửu yên bình cho Giới Pháp Thuật gì gì đó, mà là một lý do phi thường cá nhân, một mục tiêu có liên quan đến cuộc đời của cậu.
Cậu không có cách nào nhớ một cách chính xác mục tiêu đó là cái gì, nhưng cái này cũng không gây trở ngại cho cậu vào giờ phút này, vì lý do mơ hồ này mà dấy lên nỗi cực kỳ không cam lòng, không cam lòng vì mục tiêu kia còn chưa đạt được thì cậu đã phải chết ở chỗ này, chết trên một vùng đất hoang dã, thấp kém như bụi bặm.
Người đàn ông kia cũng không có dối trá hỏi Harry có di ngôn gì hay không, chỉ dứt khoát giơ cánh tay lên, rồi thẳng tay hạ xuống, mũi dao lạnh lẽo nhắm thẳng vào tim của Harry....
Ngay một khắc mũi dao kia vừa mới chạm đến da của cậu, ngực Harry đột nhiên bùng phát một luồng ánh sáng trắng mãnh liệt, dưới màn đêm đen kịt, khiến người ta hoa mắt, khó mà tin nổi.
Người đàn ông còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hất văng ra ngoài, nặng nề ngã xuống ở một chỗ xa xa.
Mà Harry kinh dị nhìn một bóng người sáng như trân châu chậm rãi hiện ra từ trong lòng cậu, lúc đầu rất nhỏ, chỉ có hai cái ngón tay lớn, nhưng rất nhanh, bóng người chậm rãi bay ra tới không trung, cô cuối cùng cũng đã lớn lên cao bằng con người bình thường, biến thành dáng vẻ Harry quen thuộc.
Harry từng gặp qua cô rất nhiều lần, nhưng chưa có lần nào trực quan như lần này, không phải mượn giấc mơ, mà là đang trong hiện thực.
"Andrea...." Cậu không tự chủ lẩm bẩm.
Andrea xoay người lại, như trong giấc mơ của cậu, cô vẫn đẹp như vậy, mái tóc thật dài màu bạc, đôi mắt xanh thẳm như biển sâu, mặc cái váy dài màu trắng thêu hoa, yên tĩnh mà tuyệt mỹ.
Harry không hiểu sau mình lại khóc, cậu không có ký ức gì liên quan đến Andrea, trên lý thuyết mà nói, hai người bọn họ kỳ thực là người xa lạ.
Nhưng bản năng của con người chắc chắn sẽ không sai, ký ức có thể sai lầm, nhưng bản năng thì không. Ngay từ lần đầu tiên cậu thấy Andrea thì đã biết hai người bọn họ chắc chắn đã từng quen biết, không những thế mà còn đã quen biết rất nhiều năm – bằng không trái tim của cậu sẽ không đau nhói như giờ phút này, mỗi nhịp đập đều có thể khiến cậu cảm thấy khó thở.
Nhưng vì sao cô lại biến thành hình dạng như bây giờ, ở trong giấc mơ của cậu, cô là một vị thần cao cao tại thượng, nắm giữ sức mạnh sáng tạo muôn loài, nhưng vì sao hiện giờ lại biến thành...linh hồn sống nhờ trong quả tim của mình?
Cậu có rất nhiều điều muốn hỏi cô, nhưng hiển nhiên tình huống trước mắt không phải là một thời cơ tốt, bởi vì người đàn ông kia đã đứng lên, trong mắt lộ ra vẻ khát máu. Gã không đi kiếm con dao nữa, mà lôi đũa phép ra.
Một người khi chiến đấu vì người mình yêu sẽ đặc biệt hung ác, nhưng hung ác thì có thể làm được gì, quyết tâm không ăn được thì đạp ngã chẳng là cái thá gì trước sức mạnh mạnh mẽ, người thì làm sao có thể chiến thắng được thần linh?
Andrea chỉ giơ tay lên, rồi hạ tay xuống, người đàn ông kia như một cái bao bố rách nát ngã trên mặt đất, máu đỏ tươi làn tràn ra dưới thân gã, nhanh chóng thấm ướt đất đai khô cằn.
Mà Andrea chỉ lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện, như đang nhìn một con giun con dế thấp kém, cô là thần, không có thừa nhiều lòng thương hại đối với loài người, chỉ ngoại trừ...duy nhất người ở phía sau cô.
Khi cô xoay người lại, đối mặt với Harry, cô lại biến thành cô gái ôn nhu vô hại kia, cô không còn là vị thần cao cao tại thượng nữa, ánh mắt của cô khi nhìn về phía Harry không có gì khác với ánh mắt của bất kỳ cô gái nào khi nhìn thấy người yêu, mềm mại đến khó mà tin nổi, phảng phất như người trước mặt là toàn bộ thế giới của cô.
Cô biết cậu có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô, thế nhưng không còn kịp nữa rồi, thật sự không còn kịp nữa rồi, và sau lần này sẽ là vĩnh biệt.
Cho nên cô chỉ giải trừ bùa hóa đá trên người Harry, rồi ôm lấy cậu như một đứa trẻ âu yếm búp bê của mình.
"Tôi chỉ có thể đi cùng cậu tới đây." Cô ghé vào tai cậu, nhẹ nhàng nói, không hề giống lần nói tiếng Anh trúc trắc ở trong mộng, lần này cô nói rất lưu loát, nhưng không phải loại lưu loát do đó là tiếng mẹ đẻ từ lúc sinh ra, mà là loại lưu loát do chăm chỉ học được cùng với nhiều lần luyện tập.
Cô đã yêu một phù thủy, vì thế, cô mới đồng ý vì cậu mà đi học loại ngôn ngữ xa lạ mà cô không dùng được.
Tôi thực sự, thực sự vô cùng yêu cậu a, vì lẽ đó, tôi hy vọng cậu có thể có hạnh phúc cho riêng mình, dù cho tôi biết rõ người mang lại hạnh phúc đó cuối cùng không phải là tôi.
Cô nhìn cặp mắt giống như phỉ thúy của Harry, chúng vẫn sạch sẽ trong suốt như lần đầu họ gặp nhau, khiến cô liên tưởng đến hồ nước mang theo sương mù khi mới được tạo nên.
Cô nghe thấy cậu hỏi vì sao, thất kinh như một đứa trẻ sắp đánh mất món đồ yêu quý của mình, mờ mịt mà lo lắng nhìn bóng người của cô từ từ nhạt đi, nhưng lại không có cách gì ngăn chuyện này lại.
Chuyện này vốn không có cách gì có thể ngăn cản được, bạn làm sao có thể ngăn được cái chết của một vị thần đây?
Cuối cùng, Andrea chỉ có thể cười tươi với Harry, mang theo cẩn thận cùng ôn cực điểm, mềm mại hôn lên mặt của cậu.
Mà cô không hề biết rằng, ánh mắt của cô lúc này giống như đúc với ánh mắt khi hôn môi người yêu của người đàn ông vừa mới bị cô giết kia.
Cho dù là thần linh hay là con người, chỉ cần là khi đối mặt với người mình yêu, thì kỳ thật cũng chẳng có gì khác biệt.
....
Harry trơ mắt nhìn Andrea hóa thành bọt biển ở ngay trước mặt cậu, dần dần biến mất trong không trung, kết cục y như cô người cá yêu hoàng tử trong truyện cổ tích vậy.
Những vấn đề cậu muốn hỏi đều không có được đáp án, dù chỉ là một cái, cô biến mất không dấu vết như trong giấc mơ của cậu, nhanh chóng khiến cậu hoảng hốt cảm thấy tất cả những chuyện này có thể đúng là một giấc mộng.
Nhưng đây không phải là mơ, cậu biết rõ đây không phải.
Cho dù trên mảnh đất hoang vu rộng lớn này chỉ còn lại một sinh vật còn sống là cậu, trừ cậu ra chỉ còn có ký ức đầy điểm đáng ngờ, không có cái gì có thể chứng minh cô gái tên Andrea này đã từng tới.
Đúng, là cô gái. Trong lòng Harry, cô không phải là một vị thần không thể chạm tới gì cả, cô chỉ là một cô gái, một cô gái phi thường quan trọng đối với cậu.
Nhưng bây giờ cô đã biến mất, triệt để biến mất.
Cô nói: "Tôi chỉ có thể đi cùng cậu tới đây."
Tác giả có lời muốn nói: Tôi thật sự, thật sự phi thường yêu thích nữ thần đại nhân Andrea này, vì lẽ đó, khi viết cô biến mất hoàn toàn thì siêu cấp đau lòng, cô ấy là một trong những nữ phụ bi thảm nhất ở trong truyện a!! Lúc tôi viết về cô, suýt chút nữa đã coi mình đang viết BG văn, viết xong lại đột nhiên muốn đi Thiên Đường bàn luận cuộc sống!! [nói thử xem, có phải các bạn đều cho rằng người tới cứu chính là Draco không!! – viết bởi tác giả tòa soạn báo ngu xuẩn]
(Editor: Huhuhu.... Đau lòng quá! Tôi cũng thích Andrea a! Tại sao lại để cô ấy chết? Huhuhu....)
~x